HỒ LY TRUYỀN KỲ - Chương 39: 39 Tạo Phản
Chiều hôm đó Kiến Nguyệt cùng Bạch Tinh đi ra bên ngoài tìm bãi đất trống để luyện võ, nàng mới nhận ra thành Giao Chỉ có bao nhiêu rộng lớn, có bao nhiêu phồn hoa.
Thành Giao Chỉ là thủ phủ của khu tự trị Nam Hải, nghe Bạch Tinh nói, khu tự trị Nam Hải là do dân tộc Giao Chỉ cai trị chứ không phải do dân tộc Đường, dân tộc Giao Chỉ cũng chủ yếu sống tập trung tại đây.
Nhìn những cao lâu được sơn bằng màu đỏ, những dải ruy băng sặc sỡ, người trên đường phố đi lại đông đúc, huyên náo vô kể.
Mùi thơm của hàng bánh bao, xôi xộc thẳng lên mũi, tiếng mời chào hàng của các tiểu thương nhân, “Mỹ nữ, đến mua trâm đi.”
Kiến Nguyệt thích thú ngó đông ngó tây, thì ra đây là con phố của người cổ đại, không khí náo nhiệt ở đâu vẫn có.
Nàng nhìn vào hàng buôn thạch, kia không phải là đá Ngọc hải lam hay sao, còn có cả hổ phách, ngọc hồng lựu,…!Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn, những loại đá này lại bán ở ven đường ư.
“Nghe nói những loại đá quý này có thể trị được nhiều bệnh, ngươi muốn mua sao?” Bạch Tinh thấy nàng sửng sốt nhìn như thể lần đâu được nhìn thấy, liền đoán là nàng cũng thích trang sức.
“Hai vị cô nương muốn mua thạch phách sao?” Lão bản thấy hai cô nương tướng mạo kiều diễm, khí chất lại cao quý, hiển nhiên xuất thân không đơn giản, liền xoa tay chạy đến.
“Nơi này đều là do xưởng nhà ta tự mình đến phía Tây Thánh Toạ khai thác ra, chất lượng đảm bảo, tuyệt đối sẽ không làm các ngươi thất vọng.”
“Nhưng ta ôm cục đá về làm gì a.” Kiến Nguyệt xem thì xem, nàng chỉ nhìn thấy các loại đá quý đã được gia công, chưa từng hình dáng nguyên gốc của nó.
“Nếu là một người có hiểu biết về thạch quý, sẽ nhìn ra chất lượng của những cục đá này, nếu chất lượng đạt chuẩn, hoặc giá trên thị trường tăng, hiển nhiên sẽ giúp hắn kiếm bội tiền.” Bạch Tinh ở một bên giải thích.
Kiến Nguyệt xoa cằm, thì ra cũng là một kiểu đầu tư.
Bất quá nàng không có hiểu biết về địa chất, nên cũng không có nhu cầu, mà có thì cũng không đủ tiền để mua.
“Nếu cô nương muốn mua trang sức, nhà ta cũng có a.” Lão bản thấy người muốn đi, vội câu kéo.
“Không cần.” Kiến Nguyệt kiên quyết lắc đầu, có công chúa nào đỗ nghèo khỉ như mình ư, áo do khỉ may, ngựa thì được cho, ngoài vòng cổ do Bạch Tinh tặng và vòng chuỗi trầm hương do Trưởng công chúa thì chẳng có nổi món trang sức nào.
Hai người lang thang một hồi cũng chưa ra khỏi con phố, Kiến Nguyệt nghĩ hôm nay sẽ chẳng kịp luyện võ đâu, nên có chút mừng, bởi vì nàng đang lười biếng.
Đi mãi đến một nơi, thấy xung quanh vắng vẻ, nhà cửa cũng tồi tàn xập xệ, đoán đây đã là khu ngoại ô, dành cho tầng lớp hạ lưu tập trung sinh sống.
Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ.
Linh cảm của Kiến Nguyệt quả thực nhạy bén, lúc các nàng gần đi đến một con hẻm nhỏ, bỗng có tiếng hét lên, “Đứng lại.”
Một lát sau có một nam nhân gầy gò ăn mặc ránh rưới, xước sẹo đầy người chạy từ hẻm ra, đột nhiên nhìn thấy Kiến Nguyệt, suýt nữa đụng phải, Bạch Tinh nhanh tay kéo eo nàng về phía mình, còn hắn mất đà trượt ngã một cái, lại vội vàng đứng lên, ngó trái ngó phải, không một chút do dự nhảy vào đống rơm cách đó không xa.
Ngay lúc đó các nàng lại thấy một đám người cầm gậy gộc, trông rất dữ tợn chạy ra, ngó nghiêng tứ tung, hất cằm về phía các nàng, cộc cằn hỏi, “Thấy ai chạy qua đây không?”
Kiến Nguyệt thấy hắn hung dữ, khẽ liếc qua đống rơm đằng xa kia, “Một nam nhân ăn mày?”
“Đúng thế.” Hắn bực dọc mất kiên nhẫn nói, mặt đầm đìa mồ hôi.
Kiến Nguyệt có chút bực mình vì thái độ này, nghĩ cũng phải là người tốt lành gì, liền nổi lòng xấu, nàng chỉ đại về một hướng, “Ta thấy hắn chạy đằng kia.” Đám cường hào nghe thấy thế, cũng chạy rầm rập đi, một câu cảm ơn cũng không có.
Đợi người đã đi xa hẳn, các nàng định đi tiếp, lại thấy đống rơm có động tĩnh, nam nhân kia ho khan liên tục chui ra, nhìn về hướng các nàng, “Đa tạ cô nương đã che chở cho tại hạ.”
“Ngươi không sao chứ?” Kiến Nguyệt thấy trên người hắn có nhiều vết thương, có chút lo lắng hỏi.
Nam nhân kia hiển nhiên không ngờ đến sẽ có người hỏi han hắn, lúc này mới để ý kĩ người trước mặt, phát hiện hai nữ tử trước mắt diện như quan ngọc, khí chất cao quý, có chút ngẩn ngơ, “Đa tạ cô nương quan tâm, tại hạ, khục khục.” Nói chưa hết lời đã ho sặc sụa.
“Ngươi bị thương nặng rồi.” Kiến Nguyệt trái tim nhân hậu, nhưng thấy hắn ho liền vội lùi lại, nhỡ hắn bị bệnh truyền nhiễm thì sao, chỉ tốt bụng nhắc nhở, “Mau đi khám đại phu đi.”
Nam nhân kia ho xong một tràng mới ngẩng đầu lên, Kiến Nguyệt nhìn đôi mắt sáng của hắn ẩn giấu sau đầu tóc bù xù, có chút quen thuộc, nam nhân thấy biểu cảm của nàng giống như nhận ra mình, trong lòng sợ hãi, vội cúi mặt chạy mất.
Kiến Nguyệt nhìn bóng lưng hắn, nhăn mặt cố gắng lục lọi kí ức, đúng rồi, bức họa truy nã sáng nay, hắn chính là tên thư sinh kia, vội kéo tay áo Bạch Tinh, “Bạch Tinh, hắn là tội nhân bị truy nã.”
Thần tài đến, thần tài đến.
“Ngươi muốn đi bắt hắn nộp cho quan phủ sao?” Bạch Tinh điềm đạm nói, chẳng trách đám ác bá kia cứ giấu giấu diếm diếm, ra là sợ bị tranh công.
“Đương nhiên a.” Kiến Nguyệt sốt sắng nhìn về phía hắn bỏ chạy, số tiền thưởng lớn như thế, nàng đã hỏi qua, dư sức mua một căn nhà có vườn ruộng nhỏ ở đây.
“Vậy chúng ta liền đi, nhưng ngươi nên cẩn thận, dù gì bọn hắn đã tránh né được tầm mắt của bổ đầu.”
Bạch Tinh kéo nàng lên nóc nhà, đi vài bước đã bắt kịp tung tích của hắn, nam nhân kia quả là rất cảnh giác, lợi dụng thể hình nhỏ bé mà quẹo trái quẹo phải, leo lên cây bò dưới đất, tránh né tầm mắt của quan binh và dân thường, cho đến khi đến một rừng núi hoang mới dừng lại.
Ngó nhìn khắp nơi, cậy một miếng đất nhỏ được giấu ở dưới đám lá, chui xuống.
Kiến Nguyệt không ngờ nơi trú ẩn của hắn bí mật thế, còn đào hầm mà ở, chẳng trách vì sao mãi không tìm được người.
Tách.
Kiến Nguyệt bỗng nghe thấy tiếng cành cây đứt đoạn, theo bản năng nâng cao cảnh giác lên, xoay người thấy một nam nhân cường tráng cầm đao phẫn nộ trừng các nàng.
Nàng lập tức nhận ra, đây là tội nhân bị truy nã còn lại.
“Các ngươi là ai?” Hắn căm phẫn nói, tuy nhiên giọng nói thoạt nghe rất giống một người chính trực, không giống bọn đểu giả mà nàng gặp qua.
“Chúng ta đi ngang qua, ngươi là ai?” Bạch Tinh sắc mặt không đổi bình thản nói.
Nam nhân kia hừ lạnh, nghĩ hắn ngốc sao, từ lúc các nàng vào rừng hắn đã phát giác ra rồi, khẽ đánh giá hai người ở trước mặt, “Các ngươi là tiểu thư nhà nào?” Hắn nhìn khuôn mặt của cả hai, có lẽ là người dị tộc, ngũ quan không giống với người ở đây.
“Đại ca.” Nam nhân kia thấy tiếng động, lại vội vàng chui lên, thấy hai cô nương vô cùng quen mắt, ngạc nhiên nói, “Các ngươi làm sao lại ở đây?” Hành tung của mình thế nào bất cẩn để bị lộ rồi?
“Tiểu đệ, ngươi biết các nàng?” Nam nhân kia vẫn không buông cảnh giác xuống, mắt như hổ dữ dính chặt lên các nàng, chỉ cần có động tĩnh nhỏ, hắn sẽ không thủ hạ lưu tình.
“Đại ca, các nàng giúp ta thoát khỏi bang Lang Sát.” Thiếu niên kia nói, hắn có cảm giác, các nàng sẽ không hại hắn.
“Thật sao?” Nam nhân kia vẫn không hạ đao xuống, nhưng thái độ không còn gay gắt mấy phần như trước nữa.
Kiến Nguyệt cũng cảm giác, đôi mắt của hai người này toát lên sự thông tuệ và cương trực, điều mà người lòng dạ gian xảo, không ngay thẳng sẽ không có, vội hòa giải, “Ta thấy các ngươi cũng không phải người xấu, chi bằng nên đi đầu thú, biết đâu sẽ được khoan dung.”
“Hừ, các ngươi là sứ giả do Đường Vĩnh Long phái đến sao?” Nam nhân cầm đao cười lạnh một cái, cảnh giác vừa buông lỏng lập tức nâng lên.
Kiến Nguyệt có chút không ngờ, danh tự của Hoàng Đế là để người khác tùy tiện nói vậy sao, nếu là Bạch Tinh nói, nhưng bởi vì nàng ấy thân phận có chút bất bình thường, nên Kiến Nguyệt không lấy làm lạ, nhưng bọn hắn nói ngược lại khiến nàng ngạc nhiên, cố gắng duy trì hòa bình nói, “Nếu ta làm sứ giả, lúc này còn nói lí với ngươi ư?”
Nam nhân kia thấy nàng nói có lí, như đang suy nghĩ gì đó, thiếu niên kia vội chen vào, “Các ngươi hình như không phải người ở đây.”
“Đúng thế, chúng ta là đi ngang qua.” Kiến Nguyệt nghĩ muốn bọn hắn buông lỏng, thì trước tiên bản thân phải có thành ý.
“Vậy tại sao ngươi lại theo dõi tiểu đệ của ta?”
Kiến Nguyệt bị hỏi khó, có chút đau đầu, nhìn về phía Bạch Tinh cầu cứu, nào ngờ câu trả lời của nàng khiến mình muốn tăng xông.
Bạch Tinh thấy nàng nhìn mình, liền nhấc mày lên, bỡn cợt nói, “Chúng ta muốn làm hiệp sĩ, đi bắt kẻ gian.”
Nằm ngoài dự định của Kiến Nguyệt, nam nhân kia bật cười ha hả, “Hiệp sĩ? Kẻ gian? Chúng ta nhớ đến công lao tổ tiên có gì sai?”
“Ồ, ngươi nói ta nghe, nếu thấy hợp lí, biết đâu chúng ta lại đứng chung chiến tuyến.” Bạch Tinh rộng lương nói, biểu thị “ta đây rất biết nhìn đạo lý.”
Đôi nam nhân kia hoàn toàn không ngờ nàng sẽ nói thế, có chút kinh ngạc mà nhìn nhau, do dự không biết tin nàng không, nhưng nghĩ lại đành nào cũng chết, hít sâu một cái, “Xem ra ngươi không phải người ở đây.
Chí ít không phải tộc Đường.”
“Đúng thế.”
“Vậy ta nói cho ngươi nghe, chắc ai cũng biết tội danh chúng ta là phản quốc.
Hừ, vớ vẩn, ta chưa bao giờ coi ta là người cùng nhà với bọn hắn.” Nam nhân tuy không buông đao xuống, nhưng thái độ hòa hoãn hơn nhiều.
“Ngươi có thể nói rõ hơn không?” Kiến Nguyệt đối với chuyện hắn nổi lên hứng thú, tinh thần này, có chút quen mắt.
“Chúng ta là một quốc gia độc lập.” Thiếu niên ở bên cạnh nói, ngữ khí cũng không kém gì đại ca của hắn, ánh mắt kiên nghị.
“Hửm, nhưng ta nhớ.
Thành Giao Chỉ đã thuộc về Nam Đường cách đây hơn năm trăm năm rồi.” Bạch Tinh vuốt cằm, năm trăm năm rồi, vẫn còn những kẻ có suy nghĩ thế này, là Đường triều quá kém cỏi, hay dân tộc này quá cứng đầu.
“Vậy thì sao chứ? Chúng xâm phạm chúng ta, lại muốn xóa sạch lịch sử truyền thống của tộc ta, hòng đồng hóa, đáng tiếc, giữ không được lời truyền miệng và dòng máu do tổ tiên lưu giữ, truyền lại.” Nam nhân kia căm phẫn nói, “Chưa kể, triều đình ngày càng thối nát, không ngừng bóc lột dân chúng, ta xem đều ngứa mặt, vị hôn thê còn bị chúng trắng trợn cướp mất.”
Kiến Nguyệt bỗng nhớ đến cha và ông nội, lại nghe thấy hắn nói thế, có chút do dự, hắn là người trượng nghĩa, mình chỉ vì đồng tiền mà bán lương tâm, nhưng nghĩ kĩ thì chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến mình, nàng tự lo cho chính mình còn chưa xong, Kiến Nguyệt cắn móng tay, nàng rơi vào đấu tranh giữa đồng vàng và lương tâm.
“Thôi được.” Kiến Nguyệt thở hắt một cái, đau lòng nói, nhưng cũng bất lực cố gắng mỉm cười với hắn, “Nể các ngươi có chí khí, ta sẽ không đi báo quan.”
Nam nhân kia trợn to mắt, hắn không dám tin vào điều nàng nói, “Cô nương nói thật sao?”
Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, nếu nàng làm chuyện này, tối nhất định sẽ mơ thấy ác mộng a.
Bịch.
Kiến Nguyệt thấy bọn hắn đột nhiên quỳ ở trước mặt mình, có chút hốt hoảng, lại bị lời nói của bọn hắn làm cho ngây người.
Đôi nam nhân kia thấy người ở mặt có tâm chính nghĩa, cảm động không thôi, vội quỳ xuống cảm tạ, đồng thanh nói, “Khúc Huy và Ngô Quốc Nam mãi không quên ơn của nhị vị cô nương.”
“Hai ngươi không phải bào huynh đệ sao?” Kiến Nguyệt bối rồi nhìn Bạch Tinh, thấy nàng đang suy tư gì đó.
“Gia đình nghèo khó, chúng ta từ nhỏ bị bán đi làm nô dịch, sau đó nương tựa vào nhau mà sống.” Khúc Huy ăn ngay nói thẳng, hắn là một thôn phụ, tâm tư có chút đơn giản.
“Xin hỏi danh tính nhị vị cô nương, nếu Quốc Nam đền đáp được, nhất định sẽ báo ơn.” Ngô Quốc Nam ở một bên nói, bọn hắn đều là người nợ máu thì trả máu, có ơn thì nhất định sẽ báo đáp.
Kiến Nguyệt không hiểu tại sao gần đây mình đi đâu cũng gieo ơn, cảm thấy có chút nặng nề, nàng cũng chỉ làm vì lương tâm mà thôi, lại thấy Ngô Quốc Nam đang lấy tay bịp vết thương, mềm lòng nói, “Trước chữa trị vết thương cho ngươi đã, nếu bị nhiễm trùng thì rất nguy hiểm.” Nàng nhớ Khương Húc Nguyệt có tặng mình một ít thảo dược cùng thuốc, trong đó còn có bột thuốc cầm máu, liền bảo Bạch Tinh đưa cho nàng.
Ngô Quốc Nam ngơ ngác nhìn nữ nhân chuyên chú trị thương cho mình, hắn bị hành động của nàng cảm động đến nước mắt cũng muốn chảy ra, hắn sống đến chừng này lâu, ngoại trừ đại ca Khúc Huy, còn chưa thấy ai quan tâm hắn thế, đâm ra luống cuống, nghĩ cũng không nghĩ, nói bừa, “Sau này tại hạ sẽ cưới cô nương, tuyệt không bạc đãi.”
Kiến Nguyệt nghe thấy hắn nói, mồ hôi sau gáy khẽ đổ, chột dạ liếc về phía Bạch Tinh, lại thấy người không đổi sắc mặt, không tự chủ mà sinh ra cảm giác thất vọng, nhưng tại sao lại thất vọng, nàng không nói rõ, nhẹ nhàng trả lời hắn, “Ngô công tử khách sáo rồi.”
Khúc Huy thấy tiểu đệ ngốc nghếch, liền bật cười.
Lát sau, để Ngô Quốc Nam xuống hầm dưỡng thương, Khúc Huy chắp tay cảm tạ, nói, “Tại hạ vừa nãy hành xử không phải, mong nhị vị cô nương thứ lỗi cho sự lỗ mãng của kẻ ngu xuẩn này.”
“Không sao, ngươi cũng chỉ bảo vệ bản thân.” Kiến Nguyệt xua tay.
“Tại hạ có thể hỏi danh tự của hai vị là?” Khúc Huy thấy nàng rộng lượng, trong lòng lại càng thêm nể phục.
“Ta là Kiến Nguyệt, vị này là…” Kiến Nguyệt nhìn người ở một bên cạnh, không biết nên nói thẳng hay không.
“Ta là Bạch Tinh.”
“Vậy, Nguyệt cô nương và Bạch cô nương, để tại hạ tiễn hai người.” Khúc Huy hữu lễ nói, cũng tra thanh đao vào chuôi, thể hiện sự chân thành.
“Ngươi không sợ bị phát hiện sao?”
“Khu rừng này từ lâu đã chẳng có ai bén mảng đến.”
Khi các nàng rời khỏi khu rừng rồi, đột nhiên Khúc Huy gọi lại, nói, “Nhị vị cô nương là người thiện lương, lại coi trọng chính nghĩa, là quý nhân của ta và Ngô tiểu đệ.
Nếu sau này có chuyện cần nhờ tại hạ, xin cô nương cứ nói, tại hạ sẽ dốc sức giúp.” Nói xong chắp tay cúi người, quay trở lại vào trong rừng.
“Hắn đã bị ngươi làm cho tâm phục khẩu phục rồi, Nguyệt nhi nhà ta rất có tài thu phục lòng người nha.” Bạch Tinh thâm vị ý trường nói, hiển nhiên vô cùng hài lòng.
“Làm gì có.” Kiến Nguyệt liếc nàng, thầm nghĩ không uổng công mình tin tưởng bọn hắn.
Hoàng hôn đang lặn xuống núi, chiếu ánh nắng vàng nhiễm sắc cam ấm áp lên hai người, phủ lấy bóng lưng lững thững của người tiều phu.
…
Đô thành Nam Kinh, Ngọa Long Thành.
Đường Vĩnh Long đang ngồi ở Điện Minh Thái, thoạt trông còn ung dung, dường như đã quên mất trước đây xảy ra chuyện gì, nhưng không ai biết trong lòng hắn đang suy tính gì.
Lúc Đề đốc Lê bước vào, thấy hắn ngồi trên long ngai lạnh lùng nhìn ra cửa điện, nhìn sắc mặt so với mấy năm trước ngày càng tiều tụy, tin đồn là đúng, Hoàng thượng đang sử dụng một loại đan dược được khen là khiến cho tinh thần sung mãn, cải thiện long tử.
“Hoàng thượng vạn tuế.” Đề đốc Lê quỳ xuống hành lễ.
“Ồ, Đề đốc Lê đến rồi à?” Đường Vĩnh Long vuốt con rồng được chạm trên long ngai, toàn bộ đều được đúc bằng vàng và đá quý.
Đề đốc Lê mặc dù nghe giọng điệu của hắn bình thản, nhưng biết trong lòng hắn có suy nghĩ khác, cúi thấp mặt, “Bệ hạ có điều gì muốn căn dặn hạ thần?”
Bộp.
Có thứ gì đó vừa bị ném xuống.
Đề đốc Lê khẽ ngẩng đầu lên, thấy một quyển sách ở dưới đất có tựa đề “Nam quốc phục hưng”.
Đây là…
“Ái khanh đã đọc qua cuốn tiểu thuyết này chưa, nghe dân gian đồn đại, cuốn tiểu thuyết này rất hay, vì thế trẫm cũng đọc qua.”
“Hạ thần chưa từng xem qua.” Đề đốc Lê chợp hiểu ra hắn muốn nói điều gì, tiêu đề của quyển sách quá rõ ràng rồi.
“Vậy sao? Trẫm nghe nói, quyển tiểu thuyết chỉ lưu hành ở Nam Hải.”
“Thần sẽ về tra hỏi Tuần phủ.” Đề đốc Lê muốn rũ sạch quan hệ liên quan đến thứ này, giờ phút này chính là ngàn cân treo sợi tóc, chẳng biết lúc nào hắn sẽ ra lệnh chặt đầu mình.
“Hừ.” Đường Vĩnh Long thấy hắn phủ sạch quan hệ, thầm bất mãn, không vòng vo nói thẳng, “Nam Đường ta đã hòa bình lâu nay, trẫm không hy vọng bách tính sẽ bị một kẻ tạo phản dụ dỗ mà mất đi tinh thần đoàn kết, hy vọng ái khanh sẽ không cô phụ lòng trẫm.”
“Vâng, thần sẽ cho người tra tìm kẻ to gan dám viết quyển sách này, đồng thời sẽ ra lệnh thu tịch, đốt sạch toàn bộ, tránh để lòng dân hoang mang.” Đề đốc Lê hòa hoãn nói.
“Lui xuống đi.” Đường Vĩnh Long không muốn nhìn thấy hắn một chút nào nữa.
“Vâng.”.