[HI TRỪNG] HI NGÂM VỊ VÃN - Chương 9: Chương 9
Giang Trừng cảm thấy gần đây Trạch Vu Quân có gì đó không đúng, lén lén lút lút, thường xuyên hành động một mình.
Gần đây chiến sự tuy có giành được một vài thắng lợi, nhưng Giang thị lại trong một lần bị tập kích thương vong gần một nửa, khiến cho hắn tâm phiền ý loạn.
Cho nên khi nhìn thấy Lam Hi Thời rời đi lại bất thường ngồi xe ngựa, liền không tự chủ bám theo.
Giang Trừng xa xa nhìn thấy, người mà Trạch Vu Quân lặng lẽ đi gặp cố ý sửa soạn cải trang nhìn không ra diện mạo, nhưng hắn từ trên lời nói cử chỉ của Lam Hi Thần với người kia, nhớ đến một người, người kia đã bị Kim thị xua đuổi đầu quân vào dưới trướng Ôn Nhược Hàn.
Giang Trừng lập tức lửa giận nổi lên bốn phía, ánh mắt như đao quét về phía hai người, cảm nhận được sát ý lạnh lẽo, người kia nhanh chóng biến mất, Lam Hi Thần đột nhiên quay đầu.
“Giang…Vãn Ngâm?”
Giang Trừng đi thẳng về phía y, Tử Điện trên ngón tay xẹt xẹt vang vọng, “Lam Tông chủ, người kia có phải Mạnh Dao đã đào tẩu?”
Lam Hi Thần không đáp, ngược lại hỏi: “Ngươi sao lại đến rồi? Ngươi vẫn luôn đi theo ta sao?”
“Nếu như ta không có phát hiện ngươi khác thường mà đi theo ngươi, ngươi còn muốn che giấu bao lâu? Lam Hi Thần!”
Lam Hi Thần lại một chút cũng không vì bị bắt gặp tại chỗ mà chột dạ chật vật, trái lại có chút vui vẻ nói: “Ngươi vẫn luôn chú ý đến ta sao?”
Giang Trừng thấy y một bộ dáng vẻ không chút cần thiết giả vờ lừa hắn, linh lực chuyển vào Tử Điện biến thành roi dài hướng Lam Hi Thần vung tới, Lam Hi Thần nghiêng người tránh qua cùng hắn qua lại mấy chiêu, cuối cùng dùng chưởng nắm lại Tử Điện roi dài, nói: “Sự tình tuyệt đối không như ngươi nghĩ, ta không có làm bất cứ chuyện gì nguy hại đến Xạ Nhật chi chinh, ngươi tin ta.”
Lam Hi Thần cho rằng với tính khí bạo liệt của Giang Trừng việc này không thể cho qua dễ dàng, sắc mặt Giang Trừng vẫn cực kỳ khó coi, giây lát qua đi mới nói: “Lam Tông chủ, hi vọng ngươi biết bản thân đang làm cái gì, nếu như lại bị ta phát hiện ngươi có mưu đồ gây rối gì, ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!” Sau đó cứ như vậy thu tay lại.
Lam Hi Thần biết hắn như vậy là tin tưởng mình, rất khó có được, y từ kinh ngạc lại từ tận đáy lòng dâng lên một sự vui sướng không tên, y cười nói: “Được, ngươi thời khắc giám sát ta.”
Mãi tận khi Xạ Nhật chi chinh kết thúc, tất cả mọi người mới biết Mạnh Dao nhẫn nhục ẩn nấp tại Ôn thị, cuối cùng thành công chém giết Ôn Nhược Hàn.
Kim Quang Thiện long trọng cử hành điển lễ nhận về hắn, cũng sửa tên thành Kim Quang Dao.
Tại lễ mừng trên Kim Lân Đài, Lam Hi Thần cuối cùng cũng giải thích với Giang Trừng lần đó gặp mặt Kim Quang Dao, “Thời gian A Dao ở Ôn thị, vẫn luôn là ta cùng đệ ấy trao đổi tin tức, mấy lần thắng lợi của chúng ta đều là nhờ tin tức đệ ấy truyền cho chúng ta.
Lần đó bị ngươi gặp phải thật sự nguy hiểm, có điều vẫn may là ngươi, đa tạ ngươi tin ta.”
Giang Trừng đối diện với y đầy mặt tươi cười vẫn cứ lạnh băng băng, “Lam Tông chủ và Mạnh Dao…à không, nên sửa miệng gọi Kim Quang Dao Kim công tử, quan hệ thật sự thân mật, ngược lại là ta lòng dạ tiểu nhân làm điều thừa thãi.”
Lam Hi Thần nghe hắn ngôn từ sắc bén, hơi sững sờ nói: “Giang…”
Giang Trừng lại đột nhiên nhớ tới điều gì, mặt mày biến sắc, càng lúc càng trầm, “Ngươi nói, các ngươi trao đổi tin tức? Vậy, Kim Quang Dao cũng nắm rõ ràng hành động của chúng ta?” Giang Trừng trừng muốn rách cả mí mắt, cực độ giận dữ hét: “Kim Quang Dao!”
Mọi người đều bị doạ hết hồn, Giang Trừng bước nhanh đi đến chỗ Kim Quang Dao đang được mọi người vây quanh, một phát nắm lấy cổ áo Kim Quang Dao hung hăng nói: “Kim Quang Dao, ngươi là như thế nào lấy được tín nhiệm của Ôn Nhược Hàn? Có phải lấy tính mạng mọi người Giang thị ta làm hiến lễ!”
Kim Quang Dao hoàn toàn chưa hiểu ra sao, vô tôi lắc đầu nói: “Này này chuyện này…Giang Tông chủ, ngươi bình tĩnh a!”
Tất cả mọi người đều bắt đầu chỉ trích Giang Trừng không nên động thủ, có lời cẩn thận nói.
Chỉ có Nhiếp Minh Quyết nói: “Có thì có, không có thì không có, ấp a ấp úng làm gì, không phải nói dối!”
Kim Quang Dao nói: “Không có, thật sự không có a đại ca! Ta sao có khả năng làm chuyện như vậy chứ, muốn lấy tín nhiệm có rất nhiều biện pháp, không cần thiết phải làm chuyện hại người bất lợi chính mình như vậy a!”
Nhiếp Minh Quyết nặng giọng hừ một tiếng, “Là ai nói, không hi sinh nhỏ, làm sao tác thành lớn, không có hi sinh lấy đâu thắng lợi!”
Kim Quang Dao không nói đi được, đổi sang hướng Lam Hi Thần cầu cứu: “Nhị ca, ta thật sự không có, ngươi tin ta!”
Lam Hi Thần kéo tay Giang Trừng nói: “Trước thả ra đã, A Dao sẽ không đâu.”
Giang Trừng tránh ra, cũng buông Kim Quang Dao, cười nhạo nói: “Thật là tình nghĩa huynh đệ, tình thâm nghĩa dày! Kim Quang Dao, đừng để bị ta bắt được, bằng không Giang Trừng ta nhất định bắt ngươi đi tế các huynh đệ Giang thị!”Dứt lời liền phẩy tay áo bỏ đi.
Lam Hi Thần đuổi theo tới cửa, ngăn lại Giang Trừng đang muốn ngự kiếm rời đi, y vội vã hô lên: “Vãn Ngâm!”
Giang Trừng sững người, có chút cứng ngắc nói: “Ngươi…gọi ta cái gì?”
Lam Hi Thần ngừng một chút, không để ý hắn sắc mặt tức giận vẫn cứ nói: “Vãn Ngâm.”
Giang Trừng lạnh lùng nói: “Lam Tông chủ, ngươi ta đều tại vị trí Tông chủ, ở trước mặt môn sinh của ta gọi ta như vậy không cảm thấy không thích hợp? Để tránh hiểu lầm, kính xin Lam Tông đừng tuỳ tiện xưng hô.”
Sắc mặt Lam Hi Thần biến trắng, nói: “Được…Giang…Tông chủ.”
“Lam Tông chủ còn có chuyện gì?”
“Ta tuyệt đối không có, không có tổn hại tính mạng tử đệ Giang thị.” Tin tức đều là thông qua y, nếu như thật sự vì chuyện này mới làm hại Giang thị thương vong nặng nề, vậy Lam Hi Thần y khó tránh tội lỗi.
Giang Trừng trầm mặc một lát: “Chuyện đến nước này, nói cái gì cũng không còn ý nghĩa.
Lam Tông chủ ta nói tin ngươi thì sẽ tin ngươi, nhưng Kim Quang Dao, ngươi tin, ta không tin.”
Giang Trừng chính đang tự vạch ra giữa mình cùng Lam Hi Thần một đạo phòng tuyến, Lam Hi Thần cứ việc tin nghĩa đệ tốt của y, cũng đừng đến xoay chuyển ý nghĩ của hắn.
Từ đây Tam Tôn ngang hàng dẫn đầu, tứ đại tiên môn thế gia trong đó ba nhà tình cảm thâm hậu khiến người ngưỡng mộ bàn luận, chỉ có một mình Giang Trừng vất vả khổ sở chống đỡ một mạch Giang thị.
Vân Mộng Liên Hoa Ổ.
Nguỵ Vô Tiện chính đang thổi một khúc sáo cho Giang Yếm Ly nghe, lại thấy Giang Trừng một mặt tái nhợt đi tới, “Nhìn ngươi tức giận như vậy, cũng may ta có dự cảm từ trước không có đi, có chuyện gì không vui nhanh nói ra để ta vui vẻ một chút?”
“Cút! Ngươi ngược lại tốt, trốn ở trong nhà, muốn không đi liền không đi, ta là Tông chủ, có thể như ngươi thích làm gì thì làm?”
Giang Yếm Ly nói: “Ừm, A Trừng cực khổ rồi, đệ muốn ăn gì, tỷ đi làm cho các đệ có được không?”
Nhìn tỷ tỷ đi rồi, tâm Giang Trừng dần bĩnh tĩnh lại, nhớ tới Lam Hi Thần vẫn là bực bội một trận, khẽ lầm bầm: “Lam Hi Thần đáng ghét!”
Nguỵ Vô Tiện dựng thẳng hai tai, “Cái gì cái gì, Trạch Vu Quân? Trạch Vu Quân một người ôn hoà như vậy làm sao lại chọc đến ngươi rồi?”
Giang Trừng quay đi chỗ khác nói: “Không có, ngươi nghe nhầm rồi.”
Nguỵ Vô Tiện “thiết” một tiếng, “A…Nhẫn ngọc trong phòng ngươi tính toán định lúc nào trả cho người ta a?”
“Nguỵ Vô Tiện!” Giang Trừng giận đến gân xanh đều nổi lên rồi, “Ngươi lại lục lọi đến phòng ta? Ngươi đồ chết tiệt không biết xấu hổ!”
Nguỵ Vô Tiện ha ha cười lớn trước khi hắn phát tác liền nhanh chóng chuồn đi.
Giang Trừng trở về phòng, mở ra ngăn ẩn, vẫn là chiếc hộp khắc hoa sen kia, vẫn là nhẫn ngọc kia, nhưng với quan hệ hiện tại của hắn và Lam Hi Thần…
Giang Trừng đóng mạnh nắphộp, đem nó nhét vào góc khuất nhất, ổn định lại tâm tình, bước rakhỏi cửa phòng, hô lên: “A tỷ, canh của tỷ được chưa a…”.