[HI TRỪNG] HI NGÂM VỊ VÃN - Chương 19: Chương 19
Giang Trừng ngồi thẳng người, Lam Hi Thần như cũ ôm hắn không buông tay, Giang Trừng buông thẳng hai tay mặc y ôm, không đáp lại cũng không khước từ.
Lam Hi Thần ôm chặt lấy hắn, mãi đến khi nghe thấy Giang Trừng phát ra một tiếng kêu kìm nén, còn có mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi.
Y lập tức buông hắn ra, nhìn thấy bạch y trên người đã bị nhuộm đỏ một khoảng, con ngươi y co rút lại, trên một bắp chân Giang Trừng có mấy vết cào đỏ rực!
“Là ban nãy…?”
Giang Trừng khẽ “Ừ” một tiếng, ban nãy hắn rõ ràng đã túm lấy một cánh tay của người kia, không nghĩ tới “Kim Quang Dao” cụt tay lại mọc ra một cánh tay khác, vào thời điểm hắn đá về phía hắn, móng tay cắm vào da thịt, ác liệt cào ra mấy đường sâu hoắm.
Vết thương kia nhìn thấy mà giật mình, gần như sâu đến tận xương, Lam Hi Thần lập tức lấy thuốc trị thương bôi lên miệng vết thương của hắn, xé xuống vạt áo vẫn còn sạch sẽ băng bó thoả đáng cho hắn.
Đau đớn tận xương nhưng Giang Trừng một tiếng cũng không kêu, chỉ có mồ hôi lạnh trên trán cho thấy hắn đang phải chống chịu đau đớn khôn nguôi.
Lam Hi Thần vô cùng đau lòng dùng ống tay áo thay hắn lau đi, nói: “Vết thương này chỉ sợ có độc, nhất định phải lập tức trở về trị liệu, ngươi ở đây chờ ta, ta đi xử lý hắn xong liền đưa ngươi trở về.”
“Ngươi…” Giang Trừng thấy y cả người đều thay đổi, vẻ mặt mờ mịt bi thống không còn, thay vào đó là sát ý nghiêm túc.
Ánh kiếm Sóc Nguyệt đại thịnh, bạch y dính máu Giang Trừng lại bị xé nát đã hoàn toàn xoá đi một Trạch Vu Quân ấm áp ôn hoà.
Không khí bốn phía tức thì ngưng lại, Lam Hi Thần chắn trước mặt Giang Trừng, đột nhiên nhắm mắt lại, đám sương mù dày đặc này ngăn trở tầm nhìn, bỏ qua thị giác, thính giác mới càng thêm nhạy bén.
“Kim Quang Dao” tự biết đã bị vạch trần, cũng không tiếp tục nguỵ trang, trực tiếp công kích qua, mang theo tiếng gió sớm đã bị Lam Hi Thần nắm rõ.
Sóc Nguyệt kiếm thế ác liệt, không qua mấy chiêu liền bắt được nó trong tay, Lam Hi Thần vặn một cánh tay nó, lạnh lùng nói: “Ngươi dám thương tổn hắn.”
Ngón tay hơi dùng sức, “Kim Quang Dao” giả kia liền kêu rên gào thét lên, Giang Trừng vội nói: “Chờ đã, trước hỏi xem chủ nhân bọn chúng rốt cuộc là ai?”
Tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, ngoài ra cũng không nói ra được bất cứ lời nào, Sóc Nguyệt không dừng lại, một kiếm xuyên tâm, ác linh tiêu tan.
Sương dày cũng tan đi sạch sẽ, Lam Hi Thần tức khắc trở lại bên người Giang Trừng, hạ người xuống đất, một tay vòng qua eo hắn, một tay luồn xuống đầu gối.
Giang Trừng hất tay y ra: “Ngươi làm gì!”
Lam Hi Thần như chuyện đương nhiên nói: “Ngươi bị thương rồi, ta ôm ngươi trở lại.”
Giang Trừng đẩy y một cái, chống Tam Độc đứng lên, “Ai cần ngươi giúp, ta tự mình đi.” Dứt lời khập khễnh đi về phía trước.
Đại Ngư đang ở gần đó theo tiếng tìm tới, thấy Giang Trừng bị thương lập tức bỏ lại chuỗi châu chấu chạy qua đỡ Giang Trừng.
Giang Trừng cũng đẩy cậu một cái, nói: “Ta không sao, ngươi trước đưa các thôn dân quay về, dưới núi còn có người chờ, ta đi chậm một chút là được rồi.”
“Tông chủ…” Đại Ngư biết tính Giang Trừng, đem đau lòng cùng lo lắng đều nén lại trong lòng, đáp một tiếng “Vâng.”
Lúc này Lam Hi Thần đi qua, vỗ vỗ vai Đại Ngư, nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ đưa Giang Tông chủ về trước, thương thế của hắn không thể chậm trễ.”
Giang Trừng nhíu mày nói: “Ta không phải đã nói rồi sao, không cần ngươi…”
Không đợi hắn nói xong, Lam Hi Thần đã triệu ra Sóc Nguyệt, dẫm lên thân kiếm chầm chậm bay về phía hắn, trước khi hắn kịp phản ứng lại đem hắn ôm ngang lên.
Sóc Nguyệt càng lúc càng cao, càng bay càng nhanh, Giang Trừng giãy dụa nói: “Lam Hi Thần, ngươi thả ta ra!”
Lam Hi Thần vững vàng ôm hắn, nói: “Giang Tông chủ, ngươi nếu như còn động nữa sẽ rơi xuống đó.”
Giang Trừng đem Tam Độc kề lên cổ y, hung dữ uy hiếp, nhưng hiển nhiên không có tác dụng gì, Lam Hi Thần ngược lại dùng sức nâng hắn lên trên, Giang Trừng bị động lưỡi kiếm suýt chút nữa liền cứa qua cần cổ trắng nõn, Giang Trừng luống cuống tay chân thu lại Tam Độc, tức giận: “Ngươi!”
Lam Hi Thần cười gọi hắn: “Giang Tông chủ.”
Không để ý.
“Giang Tông chủ.”
“Chuyện gì!”
“Mạt ngạch của tại hạ có vẻ như bị vướng phía sau rồi, ngươi có thể giúp ta chỉnh lại chút được không?”
Giang Trừng vẫn đang tức giận, nhưng Lam Hi Thần đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, nếu như không làm không khỏi có vẻ kỳ quái.
Hai tay Giang Trừng vòng qua sau gáy y, nắm lấy hai dây sau đầu y, một bên kéo một bên nói: “Lam gia các ngươi cũng không hiểu là cái sở thích gì, cứ nhất quyết phải cột sợi dây phía sau, như vậy hoạt động không bị vướng sao?”
Lam Hi Thần nói: “Nếu như khi hành động dễ dàng bị người bắt lại, là do bản thân tu vi không đủ, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
Lam Hi Thần cúi đầu nhìn hắn, chỉ cười không nói, Giang Trừng đang kéo mạt ngạch của y, cảm nhận được ánh mắt của y cũng quay đầu nhìn lại.
Gương mặt ôn nhuận như ngọc của Lam Hi Thần gần trong gang tấc, trước kia chưa từng cách gần như vậy mà nhìn y, ánh mắt người này có nóng rực như vậy sao? Nhìn chăm chú khiến một người giống như muốn rơi sâu vào trong đó, Giang Trừng không được tự nhiên quay mặt đi, cúi đầu xuống lại hãm vào hõm vai Lam Hi Thần.
Xung quanh đều là mùi hương của Lam Hi Thần, Giang Trừng đẩy lại đẩy không được, chỉ đành cứng đờ duy trì tư thế như đà điểu vùi mặt mình lại trốn tránh ánh mắt Lam Hi Thần.
Mạt ngạch trong tay bị Giang Trừng vô thức nắm lại, sớm đã quên mất phải chỉnh lại cái gì.
Quá bị động, Giang Trừng nghĩ, chỉ đành nhẫn lại mặc Lam Hi Thần làm gì thì làm, đợi đi xuống rồi nhất định phải cho y đẹp mặt!
Màn đêm buông xuống, may mắn cảnh tượng Lam Tông chủ ôm Giang Tông chủ về Liên Hoa Ổ không có mấy người nhìn thấy, chỉ có mấy đệ tử gác cổng ra mở cửa, lại nhanh chóng thông báo cho lão quản gia.
Mời y sư, lại một phen dằn vặt bôi thuốc băng bó, Giang Trừng ngồi trên giường rốt cuộc có thể thở ra một hơi.
Giang Trừng ngờ vực nhìn người đứng trước giường, “Lam Tông chủ, đêm đã dần khuya, ngươi vẫn còn đứng ở đây làm gì? Nhanh trở về đi.”
Lam Hi Thần “Ừm” một tiếng, lại không hề di chuyển.
Giang Trừng thực sự mệt mỏi, không muốn ứng phó y nữa, nằm thẳng xuống giường, nói: “Quản gia, tiễn khách.”
Mãi đến khi đèn tắt, ngoài cửa truyền đến tiếng cửa mở ra rồi khép lại, Giang Trừng mới yên tâm ngủ đi.
Thế nhưng hắn ngủ không hề an ổn, vết thương trên chân mơ hồ đau nhói, hắn cuộn mình lại, muốn đi ấn miệng vết thương.
Buồn ngủ mông lung, như thực như ảo, có một đôi tay nhẹ nhàng xoa nắm bắp chân hắn, hơi ấm lan khắp toàn thân.
Trong mộng đôi tay ấy ngón tay thon dài, động tác dịu dàng, sẽ là ai chứ, Giang Trừng mơ màng nghĩ, hắn luôn ngủ không sâu, không thể nào nằm mơ, giấc mộng hôm nay dường như hiếm có không khiến người sợ hãi phiền lòng.
Chính vào khi hắn tiến vào giấc ngủ sâu, trong đầu Giang Trừng đột nhiên hiện lên một bóng hình bạch y nhẹ nhàng, người kia đối diện một đoàn sương đen to lớn, không hề nhúc nhích mặc nó nuốt chửng.
“Lam…Hi Thần…”
Lam Hi Thần đột nhiên mở lớn hai mắt, nhìn Giang Trừng hai mắt nhắm nghiền tay nắm chặt đệm chăn gọi ra tên y.
Giang Trừng đang mơ, có liên quan đến mình, Lam Hi Thần không biết là vui mừng nhiều hơn chút, hay là đau lòng nhiều hơn chút.
Y lấy ra Liệt Băng, đặt bên môi, một khúc nhạc trầm thấp trong trẻo bay lên, dần dần xoa dịu người bất an trên giường.
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Giang Trừng tỉnh lại, nhìn bên giường một chút, cũng không thấy bất kỳ ai, hắn xoa đầu, giấc mộng đêm qua hiện lên trước mắt, như thật như giả, khiến người phân không rõ.
Lúc này có người gõ cửa, Giang Trừng nói: “Vào đi.”
“Giang Tông chủ.” Lam Hi Thần bưng bát dược mỉm cười đi tới.
Giang Trừng cau mày: “Ngươi! Ngươi sao còn ở đây?”
“Ta không ở đây vậy nên ở đâu?” Lam Hi Thần như chuyện đương nhiên nói: “À, ta đã cho người từ Cô Tô đem linh dược, công văn, y phục thay đổi của ta mang tới đây rồi.”
Giang Trừng lập tức từ trên giường đi xuống, vừa muốn đứng lên liền bị một trận đâm nhói kéo tới suýt chút nữa té ngã, Lam Hi Thần đúng lúc đỡ được hắn, Giang Trừng lại đẩy y ra, tức giận nói: “Lam Hi Thần ngươi muốn làm gì! Còn muốn ở lâu tại Liên Hoa Ổ của ta nữa chắc! Làm sao, Cô Tô của ngươi quá nhỏ không đủ cho ngươi nữa, còn muốn nhắm đến Vân Mộng của ta!”
“Sao có thể! Ta là muốn lưu lại chăm sóc ngươi, ngươi vì ta mới bị thương, ta…”
Giang Trừng lập tức cắt ngang y: “Ai thèm quan tâm ngươi có bị thương hay không, ta là cố kỵ Lam Tông chủ ngươi nếu như ở địa giới của ta bị thương, vậy mặt mũi của ta để đi đâu? Ta nói rồi không cần ngươi, cũng không cần ngươi chăm sóc cái gì! Đợi đã…Ngươi…” Giang Trừng nguy hiểm nheo mắt lại, “Sẽ không phải ngươi…Tối hôm qua ngươi tiến vào phòng ta!”
Lam Hi Thần:…
Ừm…Đa tạ tiếng tiêu của Trạch Vu Quân, hôm qua các môn sinh Liên Hoa Ổ được giấc ngủ ngon vô cùng, cũng cảm tạ Trạch Vu Quân, hôm nay mới sáng sớm đã được chứng kiến cảnh tượng hi hữu Tông chủ nhà mình khập khễnh vung roi đuổi theo Lam Tông chủ, mà Lam Tông chủ trái chạy phải trốn.
Lam Hi Thần một bên trốn một bên nói: “Giang Tông chủ, bớt giận bớt giận, cẩn thận vết thương của ngươi, uống thuốc trước có được không?”
Các môn sinh đối với Tông chủ nhà mình bội phục sát đất, cũng quá lợi hại đi, đến Trạch Vu Quân cũng dám vung roi!.