[HI TRỪNG] HI NGÂM VỊ VÃN - Chương 18: Chương 18
Lam Hi Thần đứng trên một cành cây, một tịch bạch y chuế trên mãn rừng xanh biếc, một ống tiêu bạch ngọc cầm trên tay, tiếng tiêu du dương lưu chuyển.
Sát phong cảnh là, rất nhanh từ sâu trong rừng chạy ra mười mấy người, đem Lam Hi Thần bao vây lại.
Tiếng tiêu trầm thấp đột nhiên kịch liệt vút lên, tiết tấu nhanh dần, trận sóng âm rung động trói lại động tác của những người tập kích.
Đại Ngư hưng phấn nói: “Trời ạ, thật sự giống như thiên thần vậy, quá lợi hại rồi, không hổ là Trạch Vu Quân!”
Giang Trừng thầm nghĩ, Lam Hi Thần sao lại xuất hiện ở đây, y không phải đang bế quan sao? Lại nghĩ lại, y bế hay không bế quan đều không liên quan đến mình!
Lam Hi Thần chú ý đến bọn họ, trong lòng vừa động, tiếng tiêu đột nhiên ngừng lại, người tập kích phá thế hướng về phía y.
Lam Hi Thần nhấc kiếm chống đỡ, những người này ăn mặc bình thường, mắt thấy không hề có linh lực, nhưng hai mắt đỏ sậm, thế tấn công tàn nhẫn quyết liệt, chiêu nào chiêu nấy ép thẳng tới Lam Hi Thần.
Mà Lam Hi Thần cố kỵ tính mạng bọn họ, không hề nặng tay, chiêu một Phù Linh Toả kìm lại hành động của bọn họ.
Nhưng những người bị ác linh chiếm lấy thân thể dù cho bẻ gãy hai tay hai chân cũng phải liều lĩnh tránh khỏi trói buộc lần nữa xông về phía y.
Giang Trừng hừ một tiếng, ra hiệu Đại Ngư trốn sang bên cạnh bày trận, sau đó bản thân xông qua.
Điện quang Tử Điện chớp giật, vung roi lên liền quấn lấy một người, điện quang chớp lên da thịt người nọ cháy đen một mảnh, theo một tiếng kêu rên ác linh thoát khỏi cơ thể.
Đại Ngư ở một bên đã có kinh nghiệm, ác linh vừa bị kéo ra lập tức tiêu tán.
Những người khác nhìn tình hình như vậy, kiêng kỵ do dự không tiến lên nữa.
Lam Hi Thần vừa nhìn thấy hắn trong lòng liền vui vẻ, cười với hắn nói: “Giang Tông chủ.”
Giang Trừng không để ý đến y, nhìn những ác linh đoạt thân thể người khác này, rõ ràng là không giống với loại chỗ Mạnh tiểu thư, một nhóm này cấp càng cao hơn, càng thêm thuần thục.
Giang Trừng nói: “Gan cũng thật lớn, dám gây trò ở địa giới Vân Mộng ta, nói, có mục đích gì!”
Một người chỉ vào Lam Hi Thần cười lên, nụ cười quỷ dị âm lãnh: “Trên người ngươi có mùi vị rất dễ ngửi, là mùi vị của chủ ta, muốn đem ngươi hiến cho chủ ta!”
Giang Trừng nhíu chặt mày, lời này nghe có chút quen tai, là…là ở tràng săn bắn Ôn thị hơn mười năm trước, những hung linh đột ngột phát cuồng cũng là nhằm vào Lam Hi Thần như vậy.
Nghĩ đến săn bắn, hắn lại không tự chủ nhớ tới Lam Hi Thần giúp đỡ hắn thế nào, như thế nào tặng hắn nhẫn ngọc.
Hắn nhất thời tâm tư dao động lên, ác linh đột nhiên phát cuồng kéo tới hắn cũng không nhìn thấy.
Đột nhiên bên hông bị người ôm lấy, Lam Hi Thần đá bay một người, đem hắn nửa ôm vào trong ngực, cười nói với hắn: “Giang Tông chủ bây giờ vẫn là tập trung tinh thần thì tốt hơn.”
Giang Trừng mặt không cảm xúc đẩy y ra, linh lực mạnh mẽ truyền vào Tử Điện, không nói một câu tiếp tục đánh người, đem người đánh đến giống như con quay, Lam Hi Thần nhìn mà khá là đồng tình với mấy thôn dân này, Giang Trừng tức giận chưa tiêu, sợ là có xu hướng càng sâu thêm.
Hai người hợp tác không kẽ hở, dễ dàng bắt được những ác linh đó, chỉ là đáng tiếc, không có ép hỏi ra được, “chủ ta” trong miệng bọn chúng rốt cuộc là ai.
Giang Trừng thu hồi Tử Điện, gọi Đại Ngư cho thôn dân ăn đan dược, đều bị chút thương ngoài da, chỉ là vừa mới hồi hồn có chút ý thức không rõ.
Giang Trừng kêu Đại Ngư lấy dây đem bọn họ từng người một cột lại, dẫn bọn họ xuống núi.
Lam Hi Thần thấy hắn không để ý mình, chỉ có thể từng bước từng bước đi theo, “Giang Tông chủ, Giang Tông chủ? Ai, Giang Tông chủ…”
Đại Ngư kinh ngạc phát hiện Tông chủ nhà mình lại đối Trạch Vu Quân nhắm mắt làm ngơ, vậy Trạch Vu Quân có phải quá không mặt mũi, vì để không ngượng ngùng cậu mở miệng nói: “Trạch Vu Quân xin chào, ta kêu Đại Ngư, từ lâu nghe đại danh Trạch Vu Quân, ta từ nhỏ đã đối Trạch Vu Quân vô cùng ngưỡng mộ, hôm nay có thể cùng ngài chiến đấu đúng là vinh hạnh! Xin hỏi Trạch Vu Quân, hôm nay sao lại xuất hiện ở đây? Ta…Chúng ta đều nghe nói ngài bế quan rồi.”
Giang Trừng liếc xéo cậu một cái, tự xem là thông minh, hỏi gì mà hỏi, y muốn đi đâu mặc kệ y.
Đại Ngư nhìn ánh mắt Tông chủ, chỉ xem là khen ngợi bản thân hỏi rất hay.
Lam Hi Thần nhìn dáng vẻ Giang Trừng không hề quan tâm, thở dài nói: “Ta nghe nói nơi này có người có dấu hiệu bị đoạt xá liền đến xem xem, trước đó phía Tô Nam cũng có tình huống như vậy, Vong Cơ cùng Vô Tiện đã cùng đi kiểm tra, ta liền đến nơi này.”
Đại Ngư không tim không phổi nói: “Vậy Trạch Vu Quân thật sự lo xa rồi, đây là ở địa giới Vân Mộng chúng ta, có Tông chủ nhà chúng ta a, Tử Điện lợi hại vô cùng, chính là khắc tinh của ác linh đoạt xá!”
Lam Hi Thần quay đầu nhìn Giang Trừng, nhu hoà cười nói: “Ừ, là ta lo xa rồi.”
Giang Trừng lại cau mày đột nhiên ngừng lại, “Không đúng.”
Đại Ngư nhìn xung quanh kêu lên: “Ây da! Đây không phải nơi ban nãy chúng ta bày trận sao! Chúng ta đi lâu như vậy sao lại quay lại rồi?”
Sương mù ban nãy mới chỉ là một tầng mỏng manh, lúc này càng lúc càng trở nên dày đặc, Lam Hi Thần nói: “Sương mù này có khác thường.”
Lam Hi Thần điều khiển Sóc Nguyệt bay về khoảng không, ánh kiếm tràn ra, quay về sương mù chém xuống, lại không thể xua tan.
Giang Trừng lệnh Đại Ngư mang theo thôn dân đứng tại chỗ đợi, bản thân hướng về nơi sâu mà đi, Lam Hi Thần theo sát phía sau.
Sương mù càng lúc càng dày, y gần như đến Giang Trừng ở phía trước cũng sắp nhìn không rõ, Lam Hi Thần đối với bóng lưng hắn gọi: “Giang Tông chủ!”
Không thấy đáp lại, y đưa tay về phía trước nắm lấy nhưng lại nắm hụt, y cấp thiết kêu lên: “Giang Tông chủ! Giang Tông chủ!”
Một khoảng trắng mịt mờ, ngoại trừ y không còn bất cứ bóng hình cùng âm thanh nào, y bình phục lại tâm tình, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa gọi Giang Trừng.
Đột nhiên sương mù có hơi tan bớt, phía trước xuất hiện một bóng người, Lam Hi Thần lập tức đi nắm cánh tay người đó, nắm được lại là một mảnh trơn trượt.
Lam Hi Thần giơ hai tay lên trước mặt, là đỏ sẫm chói mắt, con ngươi Lam Hi Thần co rút lại, “Giang Tông chủ!” Lẽ nào Giang Trừng bị thương sao!
“Nhị ca, là ta a, huynh đang gọi ai vậy?”
Không phải Giang Trừng, thanh âm này y cũng là không thể quen hơn, người phía trước quay người lại, tóc tai tán loạn nhìn không rõ mặt mày, một bộ Kim Tinh Tuyết Lãng kim sắc máu me đầm đìa, nhìn mà giật mình.
Lam Hi Thần lùi về sau một bước, người kia thê thảm cười nói: “Nhị ca, huynh tại sao giết ta, ta rất đau a, hai tay huynh dính đầy máu của ta, huynh vẫn có thể yên tâm sống tiếp sao? Huynh tại sao không cứu ta? Ta chưa từng hại huynh a, Lam Hi Thần, ta chưa từng nghĩ tới muốn hại huynh, vậy mà huynh đến một đường sống cũng không để cho ta!”
Trong mắt Lam Hi Thần hiện lên vẻ đau xót, “Xin lỗi, A Dao, ta…”
“Nhị ca, huynh cứu ta…” “Kim Quang Dao” duỗi ra một cánh tay còn lại, hướng y đi gần một bước.
“Nhị ca…”.
Một tiếng Nhị ca” dịu dàng thanh thuý kia phảng phất như kéo Lam Hi Thần trở lại Kim Lân Đài huy hoàng rộng lớn, ba huynh đệ vẫn như cũ nói cười yến yến đối rượu đánh đàn.
“Nhị ca…”Cánh tay đầy máu tươi kia càng lúc càng gần, ngay lúc nó gần như chạm vào Lam Hi Thần, bỗng nhiên từ trong sương trắng duỗi ra một bàn tay nắm lấy cổ tay nó dùng sức vung ra ngăn nó tiếp tục đến gần, sau đó hướng lồng ngực Kim Tinh Tuyết Lãng đá một nhát, đem “Kim Quang Dao” đá văng ra ngoài xa.
“Giang…Giang Tông chủ!” Lam Hi Thần kinh ngạc gọi, Giang Trừng quay đầu lại, đôi mắt ban nãy vẫn luôn lãnh đạm lúc này tràn ngập phẫn nộ trùng thiên cùng thất vọng cực hạn.
“Lam, Hi, Thần!” Giang Trừng một nhát túm lấy cổ áo y đem y quăng ngã xuống đất, “Lam Hi Thần! Ngươi cái đồ khốn kiếp! Người đường đường một tông chi chủ! Ngươi rốt cuộc muốn vì Kim Quang Dao thương thân thương tâm đến bao giờ nữa! Bị Kim Quang Dao nói ba bốn câu hồn đều muốn câu đi rồi! Cái gì mà chưa từng nghĩ tới muốn hại ngươi? Đều là nhảm nhí! Kim Quang Dao hắn là lợi dụng cái gì giết đại ca ngươi? Hắn gảy đàn cho đại ca ngươi vô số lần, có lần nào từng nghĩ tới cảm thụ của ngươi! Phàm là hắn đã từng nghĩ cho ngươi một chút thì sẽ tuyệt không tiếp tục tiến hành! Hắn chẳng qua chỉ là tên khốn ích kỉ hoa ngôn xảo ngữ!”
Lam Hi Thần một thân y phục trắng thuần không một hạt bụi cũng sắp bị Giang Trừng trảo nát, gương mặt Giang Trừng hiển lộ đau đớn kia gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hắn hô hấp run rẩy, còn có tiếng trái tim ai nhịp đập như trống trong lồng ngực cũng đã phân không rõ.
“Lam Hi Thần! Ta nói cho ngươi, ngươi không có sai, tín nhiệm một người không có sai! Là Kim Quang Dao hắn không biết trân trọng đùa giỡn lòng người, thảng như có người chân thành với ta, tin ta, ta nhất định không lừa dối người đó!”
Lam Hi Thần đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt Giang Trừng, lau đi không biết là sương mù ngưng kết thành giọt nước trên mặt hắn hay vẫn là gì khác, khe khẽ nói: “Ừm.” Sau đó hơi vươn người ôm lấy Giang Trừng, chôn ở cần cổ hắn, có chút khàn khàn nói: “Cảm ơn ngươi.”.