[HI TRỪNG] HI NGÂM VỊ VÃN - Chương 17: Chương 17
Tin tức Lam Hi Thần bế quan rất nhanh được truyền ra, đều nói là vì chuyện của Kim Quang Dao, khi Giang Trừng nghe được tin tức chính đang ở thao trường thao luyện, nghe nói vậy, Tử Điện hoá thành roi dài, quất lên mặt đất, ánh điện lấp loé, đùng đùng vang vọng.
Giang Trừng quay về các đệ tử lạnh lùng nói: “Người tiếp theo, ai lên?”
Các đệ tử nhìn tư thế này của Tông chủ, uy nghiêm khủng bố, ai mà dám lên!.
ngôn tình ngược
“Được lắm,” Giang Trừng nhấc mắt quét qua, “Không có ai ta liền điểm danh!”
Hôm nay Liên Hoa Ổ tiếng kêu rên khắp nơi, các môn sinh không một ai may mắn trốn thoát nằm trên mặt đất kêu khổ thấu trời, Giang Trừng liếc mắt xem thường nói: “Nhìn bộ dạng của các ngươi, trăm không được một, một chút cũng không tích sự gì, còn muốn trừ ác tu tiên, đợi ác linh tự mình va vào kiếm của các ngươi hay sao! Tiếp tục thao luyện cho ta, trời không tối không được ăn cơm!”
Bị đánh cho tơi bời hoa lá còn chưa tính, nghỉ ngươi còn chưa đủ đã phải tiếp tục thao luyện, các môn sinh vừa muốn kêu trời, bị Giang Trừng một đôi mắt lạnh lùng nghiêm khắc trừng qua, toàn bộ như trúng cấm ngôn thuật đều im thin thít.
Đột nhiên một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nói: “Tông chủ!”
Biết thừa hôm nay Tông chủ tâm tình không tốt đang tóm bọn khai đao, vậy mà còn có người hướng lưỡi đao mà nhảy vào, các môn sinh đối với sự can đảm của hắn âm thầm tán thưởng.
Giang Trừng nhíu mày đảo qua, “Đại Ngư?” Bên cạnh thiếu niên còn có một tiểu thiếu niên đang đứng run rẩy không ngừng.
Hai người này chính là một đôi huynh đệ khi trước được Ngu thị gửi đến, gọi là Đại Ngư và Tiểu Ngư.
Đại Ngư ôm lấy đệ đệ một mặt lo lắng rưng rưng muốn khóc nói: “Tông chủ, Tiểu Ngư xưa nay thể nhược, sợ là không chịu nổi tập luyện cường độ cao như vậy, cầu Tông chủ khai ân cho Tiểu Ngư về nghỉ ngơi.”
Lông mày Giang Trừng giật giật, đi qua túm một bên tai Đại Ngư nhéo một trận: “Tên nhóc này, ngươi ở đây diễn kịch cho ai xem đấy hả? Thu cái biểu tình đáng cười đó của ngươi lại!”
Đại Ngư cười hề hề xin tha: “Tông chủ hạ thủ lưu tình, ta không phải là đang làm hoãn hoãn bầu không khí sao, hơn nữa Tông chủ người xem, Tiểu Ngư đệ ấy thật sự chịu không được nữa.”
Giang Trừng nhìn Tiểu Ngư ở bên cạnh, hai huynh đệ hoàn toàn hai tính cách khác nhau, một đứa bộp chà bộp chộp không suy tính, một đứa chân yếu tay mềm không khí lực, một đứa thiện võ, một đứa thạo văn.
Tiểu Ngư bị vây sau lưng Đại Ngư có chút sợ Giang Trừng, một đôi mắt vừa to vừa sáng, ngậm lấy ánh nước giống như sắp khóc đến nơi, khiến Giang Trừng liên tưởng đến loại động vật nhỏ nào đó.
Hắn nói: “Thôi được, Tiểu Ngư đi thư phòng chép sách, những người khác tiếp tục.”
Đại Ngư vỗ tay nói: “Đa tạ Tông chủ, liền biết ngài là tốt nhất!”
Giang Trừng trừng cậu: “Ngươi câm miệng cho ta.”
Lúc này quản gia bước vội mà đến, đưa cho Giang Trừng một phong thư chữ thiếp vàng, Giang Trừng mở ra nhìn thoáng qua, lông mày nhíu lại, sau đó nói: “Ta ra ngoài mấy ngày, các ngươi tiếp tục, khi ta không có mặt, một ngày cũng không được lười biếng, đã nghe hiểu chưa!”
Các môn sinh nói: “Rõ!”
“Ây chờ đã!” Đại Ngư lại nhảy ra nói: “Tông chủ, người phải ra ngoài sao không đem theo môn sinh, Đại Ngư ta nguyện ra sức cho Tông chủ!”
Giang Trừng làm như không nghe thấy, đầu cũng không quay lại, Đại Ngư lại kêu lên: “Cô nãi nãi lại gửi thư a! Người hỏi ta bên cạnh Tông chủ có hay không…”
Giang Trừng dừng lại, Đại Ngư thấy hữu hiệu, tiếp tục nói: “Cô nãi nãi nói rồi, nếu như vẫn không có, lão nhân gia người sẽ tự mình…”
Ngay trước khi roi của Giang Trừng quất qua, Đại Ngư đúng lúc im miệng.
Giang Trừng nói: “Không tồi, cánh cứng rồi, dám uy hiếp ta rồi, xem ra Liên Hoa Ổ của ta không giữ được ngươi nữa!”
Đại Ngư rầm một tiếng quỳ xuống, ôm lấy chân Giang Trừng gào khóc thảm thiết nói: “Tông chủ a, Đại Ngư ta theo người mười mấy năm, mỗi ngày chăm chỉ khắc khổ, nhưng bản lĩnh thế nào thì cũng phải vào thực tiễn mới biết được chứ ạ? Ngài yên tâm, ra ngoài ngài nói gì ta liền làm cái đó, nhất định không kéo chân, ngoài ra…” Cậu đột nhiên nhỏ giọng nói: “Ngài cũng yên tâm, phía cô nãi nãi ta nhất định sẽ giúp ngài chặn một chút, Tông chủ ngài thương xót, mang theo ta một lần?”
Giang Trừng trách mắng: “Ra thể thống gì, còn không mau đứng lên!”
Đại Ngư nhõng nhẽo kì kèo rốt cuộc như nguyện cùng Giang Trừng ra ngoài, kỳ thực thiếu niên đến tuổi này sớm cũng nên ra ngoài tu luyện, nhưng là sợ Đại Ngư Tiểu Ngư xảy ra chuyện gì Ngu thị bên kia khó tránh khỏi dông dài, Giang Trừng sợ nhất là cùng tam cô lục bà các kiểu múa mép khua môi.
Nếu như Đại Ngư mong chờ như vậy, hắn cũng liền thuận nước đẩy thuyền.
Lần này bọn họ đi chính là tới Mạnh thị, một gia tộc quyền quý ở Vân Mộng, gửi thư nói tiểu thư nhà bọn họ đột phát ma chứng, giống như biến thành người khác, điên điên khùng khùng gặp người liền cắn, nói năng kỳ quái.
Đại Ngư nói: “Nghe như chứng thất hồn.”
Giang Trừng lại véo tai cậu: “Ngươi thật sự nên theo đệ đệ ngươi học hành cẩn thận, lý luận tri thức không đủ, võ lực tốt hơn nữa cũng sớm muộn xong đời!”
Chuyện này so với chứng thất hồn nghiêm trọng hơn nhiều, Giang Trừng trong lòng trầm xuống, nếu như thật sự giống như trong thư nói, vậy mấy trăm năm nay đều chưa có phát sinh tình huống như vậy.
Đến Mạnh gia, xem qua Mạnh tiểu thư, Mạnh tiểu thư người như khô héo, hai mắt hung ác, bị trói trên ghế.
Nhìn thấy Giang Trừng thì cười lên, Đại Ngư nhìn thấy trong lòng nổi lên cảm giác sởn cả tóc gáy, rõ ràng là một người bình thường sao lại có thể có nụ cười âm hiểm tà ác mị như vậy.
Mạnh tiểu thư nói: “Ngươi đến rồi!” Âm thanh thoát khỏi miệng lại thô ráp giống như một nam nhân cường tráng.
Giang Trừng hừ lạnh một tiếng quay qua nói với Đại Ngư: “Biết gặp phải loại ác linh tà ma ác ý đoạt xá này phải làm sao không?”
Đại Ngư nói: “Độ hoá cấp một..”
Còn chưa đọc xong đã bị Giang Trừng cắt ngang nói: “Nói lời thừa thãi, mặc kệ là lý do gì cũng không được cướp đoạt thể xác người sống, càng không nói đến loại…”
Ánh điện roi dài Tử Điện vung lên, dễ dàng cuốn lên thân thể Mạnh tiểu thư, Giang Trừng mạnh mẽ quất một nhát, nói: “Càng không nói đến loại không hề có lí do này, trực tiếp đập cho sạch sẽ!”
Từ trong cổ họng Mạnh tiểu thư phát ra một trận rít gào quỷ dị vặn vẹo thê thảm, Đại Ngư đúng lúc bày trận xử lí ác linh rút ra từ cơ thể Mạnh tiểu thư, kéo vào trong trận, giơ kiếm muốn chém.
Linh thể kia vặn vẹo gào rú, đứt quãng gào ra mấy chữ: “Chủ ta…sắp sửa quay về…các ngươi…chạy không thoát…”
Đại Ngư sững người, Giang Trừng nói: “Còn ngây ra làm gì!”
“Rõ!” Đại Ngư không do dự nữa, một đòn đánh vào, ác linh tiêu tan.
Giang Trừng để lại đan dược cho người Mạnh gia, Mạnh tiểu thư lần này chịu tổn thương cần thời gian dài tu dưỡng.
Đang lúc định rời đi, trước cổng Mạnh gia đột nhiên tụ tập rất nhiều người, đều nói muốn gặp Giang Tông chủ.
Những người này đều là thôn dân dưới chân ngọn núi phụ cận, trong thôn đột phát dị tượng, có mười mấy người đồng thời giống như biến thành người khác, hai mắt đỏ lên, điên cuồng táo bạo, đánh thương mấy người xong liền một đường đi lên trên núi.
Thôn dân biết được Giang Tông chủ ở đây, liền cùng nhau đến cầu Giang Trừng đến giải cứu.
Đại Ngư cả kinh nói: “Tông chủ, việc này thật đáng ngờ, làm sao có thể trùng hợp như vậy, nhiều người như vậy bị đoạt xá sao? Hơn nữa ác linh vừa rồi nói cái gì chủ ta quay về, ngài nghe thấy không? Đây không lẽ là nghi thức quỷ dị gì đó chứ!”
Giang Trừng trên dưới xem kỹ lại cậu, nói: “Không ngờ tới ngươi cũng có lúc có đầu óc.”
Đối với Tông chủ nhà mình độc miệng, Đại Ngư tập mãi thành quen, đồng thời thập phần có thể tự mình vui vẻ, cậu chỉ cho rằng Tông chủ đang khen mình cười hì hì mà nhận.
Hai người lên núi, ban ngày ban mặt, trên núi lại yên tĩnh khác thường, đến một tiếng chim cũng không có, càng đi vào sâu hơn, cây cối càng dày đặc.
Đột nhiên một tiếng tiêu vang vọng phía chân trời, từ trong rừng bay ra một đạo thân ảnh bạch sắc.
Bước chân Giang Trừng đình trệ, mà Đại Ngư bên cạnh hắn kinh ngạc kêu lên: “Trạch Vu Quân!”.