[HI TRỪNG] HI NGÂM VỊ VÃN - Chương 12: Chương 12
Lam Hi Thần về đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, đi tới Tĩnh thất, Lam Vong Cơ dùng dược xong vẫn đang ngủ.
Y đi tới bên giường sờ trán hắn, nhiệt độ bình thường, Lam Vong Cơ trọng thương một hồi dưỡng đến một năm có thừa, miễn cưỡng kéo được một mạng trở về, dần dần chuyển biến tốt.
Lam Hi Thần như thường ngày đi tới bên án thư, một bên đọc sách một bên ở cùng đệ đệ.
Vào thời điểm ánh tà dương chiếu đến trong sân, Lam Vong Cơ tỉnh lại.
“Huynh trưởng.”
“Vong Cơ,” Lam Hi Thần đi qua đỡ y dậy cầm cái nệm tựa ở sau lưng y, “Đệ mấy ngày nay tốt lên càng lúc càng nhanh rồi.”
Lam Vong Cơ hạ mắt xuống, “Đa tạ huynh trưởng.”
Lam Hi Thần giống như ngày còn nhỏ dùng trán của mình chống lên trán y nói: “Nhanh chút tốt lên đi, giúp huynh trưởng một tay.”
Lam Vong Cơ khe khẽ gật đầu: “Ừm”.
Nhìn thấy trên bàn đặt sách cổ cùng bùa chú, hỏi: “Huynh trưởng vẫn đang giải nội dung phù chú trên lô đỉnh kia?”
Lam Hi Thần gật đầu, “Năm đó ngẫu nhiên thu được lô đỉnh, phù chú phía trên chưa từng thấy qua, lúc đó ta với đệ cùng nhau giải cũng không giải được, sau đó vẫn giữ trong Tàng thư các, ngược lại cũng không xảy ra chuyện lạ gì.
Ta lúc rảnh rỗi lật sách cổ mới phát hiện một chút manh mối, dường như là một chú thuật phong ấn rất cổ xưa, nếu như là thật, vậy liền có chút nguy hiểm, cũng không biết là phong ấn thứ gì ở bên trong.
Ta đã đem nó khoá lại cẩn thận, gia cố một tầng phong ấn, chỉ đem phù chú chép lại.”
Lam Hi Thần lại nhìn lại lá bùa, “Ta hiện tại phát hiện, nét vẽ trên đó xu thế có chút giống với hoa văn trên chuông bạc của Giang Tông chủ, không biết có quan hệ gì không?”
Lam Vong Cơ cau mày nói: “Giang Vãn Ngâm?”
Lam Hi Thần nghe ra y không vui, thở dài nói: “Vong Cơ, ta biết đệ đối hắn trong lòng mang khúc mắc, thế nhưng…” Y đột nhiên nhớ đến một Giang Trừng ở trong ngực y bi thương khóc lớn, trong lòng bỗng nhiên đau nhói giống như bị túm chặt.
Lam Vong Cơ nói: “Đệ hiểu rõ…Đệ chỉ trách bản thân mình…”
Lam Hi Thần nhìn y đỏ hồng hai mắt, đây là điểm duy nhất y không thể lý giải được đệ đệ, y hỏi: “Vong Cơ, đệ đối Nguỵ công tử…Vì sao nặng tình như thế?”
Trong mắt Lam Vong Cơ nổi lên một tia nhu tình, nói: “Huynh trưởng, trong mắt ta, chúng sinh vạn vật, chỉ có Nguỵ Anh bất đồng, chỉ có Nguỵ Anh, khiến cho vạn vật trên thế gian có được màu sắc.” Đơn giản mấy chữ, nói hết thâm tình.
“Huynh trưởng, nếu như huynh có người trong lòng, thì sẽ hiểu rõ.
Trong đám người, ánh mắt huynh chỉ có thể đuổi theo người kia, vì người đó vui vẻ mà vui vẻ, vì người đó ưu sầu mà ưu sầu.”
Lam Hi Thần trầm mặc một lát, nhìn sàn nhà ngẩn người.
Lam Vong Cơ nói: “Huynh trưởng có tâm sự?”
Lam Hi Thần do dự nói: “Ta…muốn thân cận với một người, nhưng hắn tính cách lạnh lùng nghiêm nghị, luôn là cách người ngàn dặm.”
“Huynh trưởng,” Lam Vong Cơ nói: “Huynh muốn làm thì liền đi làm, huynh muốn gặp thì liền đi gặp, như vậy mới sẽ không hối hận.”
Lam Hi Thần nhu hoà mặt mày, trìu mến nhìn đệ đệ, nhẹ nhàng nói: “Ừm, đa tạ đệ.”
Quản gia của Giang Trừng phàm là nhìn thấy Lam Hi Thần đều là tươi cười rạng rỡ, lần này Lam Hi Thần lại không mời mà đến, ông đến thông báo cũng không có trực tiếp mời người đến phòng tiếp khách, dâng lên trà ngon.
Giang Trừng chính đang ở thao trường giám sát thao luyện, trước đó không lâu Ngu thị còn gửi hai đứa nhỏ qua, đang nghiêng nghiêng ngả ngả mà trung bình tấn.
Giang Trừng trừng mắt nhìn qua, tiểu bất điểm răng cũng vừa mới mọc mặt nghẹn đến đỏ bừng đều sắp khóc đến nơi.
Giang Trừng nghe được người làm đến báo, mặt không cảm xúc gật gật đầu, chậm chạp mà rời đi, đợi đến khi hắn chậm như rùa mà thay xong y phục, chậm như rùa mà đi vào phòng tiếp khách, Lam Hi Thần đã uống ba ấm trà rồi.
Giang Trừng nhìn thấy Lam Hi Thần nói một câu: “Lam Tông chủ đợi lâu.” Cũng không hề giải thích, còn dời ánh mắt không nhìn y nữa.
Quản gia chỉ đành nói: “Lam Tông chủ thứ lỗi, Tông chủ nhà ta vừa ở thao trường, không phải một thân mồ hôi sao, không khỏi vô lễ, liền về phòng đổi y phục, vậy nên mới lỡ thời gian.”
Giang Trừng liếc ông một cái, “Nhiều lời.”
Lam Hi Thần cười nói: “Không sao, chuyện của ta vốn cũng không vội.”
Giang Trừng nói: “Lam Tông chủ là có chuyện gì?”
“Ừm…” Lam Hi Thần đem chuyện lô đỉnh nói ra, đi đến trước mặt hắn đem phù chú chép lại cho hắn xem, nói: “Ta phát hiện trên này có mấy nét bút có chút tương đồng với hoa văn trên chuông bạc của ngươi, liền muốn thỉnh giáo ngươi đối với phù chú này có manh mối gì hay không.”
Giang Trừng đối chiếu lại một chút nói: “Quả thật có chút tương tự, nhưng ta đối với phù chú này không hề có ấn tượng, chưa từng thấy qua.”
Lam Hi Thần hạ mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, tựa hồ đối với kết quả không hề để ý.
Giang Trừng đem bản vẽ phù chú trả lại y, Lam Hi Thần nhẹ nhàng đẩy tay hắn lại nói: “Không sao, liền để lại chỗ ngươi đi, sau đó nếu nhớ ra điều gì có thể nói cho ta không?”
Giang Trừng vừa bị chạm vào liền nhanh chóng thu tay về, trên mặt hiện lên chút căng thẳng, không tự nhiên “Ừm” một tiếng.
“Tay tại sao vẫn lạnh như vậy?” Không kịp đề phòng, Lam Hi Thần đột nhiên hỏi.
“A?” Giang Trừng không hiểu ra sao, đề tài lạc đi đâu rồi?
“Lần trước gặp, tay của ngươi đã rất lạnh, tại sao, có cẩn thận uống dược không?”
Giang Trừng theo thói quen châm chọc nói: “Lam Tông chủ, ngươi đường đường một Tông chủ cứ luôn chú ý tay của người khác làm gì? Ngươi với ai cũng quan tâm như vậy sao?”
Lam Hi Thần đột nhiên bước gần về phía hắn mấy bước, Giang Trừng thấy y khí thế hùng hồn không giống Lam Hi Thần bình thường ôn hoà một chút nào, càng bước càng gần, hắn nhất thời ngây người chỉ đành không ngừng lùi về sau.
“Ngươi,” Lam Hi Thần cơ hồ đem hắn áp đến góc tường, “Ngươi chán ghét ta sao?”
Giang Trừng chưa từng gặp qua…Lam Hi Thần có chút đáng sợ như vậy, ánh mắt thấu suốt nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc mà chăm chú.
Hai phiến môi hồng nhuận khẽ mở nói rõ chủ nhân muốn nói lại thôi, hô hấp dồn dập trên cánh mũi cho thấy chủ nhân căng thẳng, phất trên mặt hắn, trêu đến đáy lòng hắn nổi lên từng đốm lửa bập bùng.
Những đốm lửa ấm áp này sưởi lên dòng máu lạnh giá, nhanh chóng chảy xuôi, đầu tiên nhiễm lên hai tai hắn một mạt hồng.
Nếu như là người khác, Giang Trừng không đời nào để người khác mang theo tính áp bức như vậy lại gần hắn, nhưng người này là Lam Hi Thần.
Y nói cái gì? Lam Hi Thần vậy mà hỏi hắn có chán ghét y không?
Giang Trừng nhớ lại mỗi một lần cùng Lam Hi Thần ở chung, từ lần gần đây nhất đến lần đầu gặp mặt, giống như đèn kéo quân tự phát lại trong đầu hắn.
Trong những hình ảnh này hắn đột nhiên nắm bắt được điều gì, “A! Lô đỉnh?”
Lam Hi Thần bị phản ứng của hắn làm bối rối, “Cái gì?”
Giang Trừng đột nhiên nhớ tới chính là, thời niên thiếu vẫn còn cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, một lần về trễ suýt chút nữa bị Lam Vong Cơ bắt được, là Lam Hi Thần giúp hắn dẫn đi Lam Vong Cơ, trong lúc nói chuyện có nhắc tới lô đỉnh.
Lam Hi Thần thấy hắn nhìn trái nhìn phải nói sang chuyện khác, cũng không muốn trả lời, bất đắc dĩ lùi lại một bước.
Là y vượt quy củ, nên may mắn không bị hắn một roi đánh ra ngoài mà cao hứng sao.
Giang Trừng thấy y lui lại thở phào nhẹ nhõm, dùng tay xoa vành tai cho nó giảm nhiệt, lại thấy Lam Hi Thần cười khổ, mi mắt nửa khép lại, vai hơi cúi xuống, cả người một dáng vẻ vô cùng suy sụp.
Giang Trừng có chút kinh ngạc, Lam Hi Thần nếu như cho rằng hắn chán ghét y sẽ suy sụp như vậy sao? A, hoá ra y lại càng là không hiểu mình như vậy.
Giang Trừng nhắm mắt lại, một đường này đi tới, trong nhân sinh của hắn mỗi một bước ngoặt quan trọng đều có Lam Hi Thần, Lam Hi Thần thấy qua hắn niên thiếu khinh cuồng, thấy qua hắn bi thống, thấy qua hắn kiên cường, cũng thấy qua hắn yếu đuối.
Tất cả những gì hắn không muốn nói với người ngoài…đều từng bày ra trước mắt y, Giang Trừng lúc này mới phát hiện, lại có thể trùng hợp đến vậy, người này lại là Lam Hi Thần, cõi đời này sẽ không có người thứ hai nhìn thấy nhiều như vậy từ trên người hắn.
Nhưng hiện tại Lam Hi Thần vậy mà đối hắn sinh ra nghi vấn như vậy, lại tự mình có phán đoán, cảm thấy mất mát.
Những đốm lửa trong lòng Giang Trừng đùng một tiếng bừng cháy lên, thôi thúc hắn mở miệng khe khẽ nói.
“Không chán ghét.”.