[HI TRỪNG] HI NGÂM VỊ VÃN - Chương 1: Chương 1
Giang Trừng hoài nghi Lam Hi Thần bị đoạt xá.
Hành vi của Lam Hi Thần càng ngày càng kỳ quái, đã vượt quá hiểu biết của hắn về Lam Hi Thần, đặc biệt là khi đối phương nói ra muốn tiếp tục lưu lại, hắn cũng đã đem y tiễn ra tới cửa, chuẩn bị đóng cửa lại, tự nhiên còn muốn đổi ý?
Giang Trừng nhíu chặt mày, híp mắt nhìn Lam Hi Thần, không tự giác đưa ngón tay đặt lên Tử Điện, đồng thời lui lại hai bước, suy nghĩ có nên cho vị Lam Tông chủ này một roi hay không.
Lam Hi Thần nhấc tay đưa về phía hắn, Giang Trừng nhất thời nổi lên đề phòng, đây là rốt cục muốn động thủ rồi? Bàn tay kia lại chỉ nhẹ nhàng nắm lấy khuỷu tay hắn, không hề cứng ngắc giống như Giang Trừng, ngón tay thon dài thập phần mềm mại còn mang theo hơi ấm.
Chỉ nghe thấy chủ nhân của đôi tay kia dùng một giọng nói cũng đồng dạng dịu dàng nói: “Đừng lui nữa.”
Giang Trừng:?
Lam Hi Thần khẽ thở dài, ra hiệu phía sau hắn: “Cẩn thận bậc thang.”
Giang Trừng quay đầu lại nhìn bậc thang suýt chút nữa bước hụt, à, thì ra không phải muốn động thủ.
Hắn đứng thẳng lại, hơi dùng lực thu tay mình lại, bỏ qua bàn tay vẫn đang đỡ trên không, đối Lam Hi Thần thi lễ nói: “Trạch Vu Quân ở lại đây cũng đã có hơn nửa tháng rồi, có lẽ Lam gia cũng có rất nhiều chuyện đợi Lam Tông chủ quay về xử lý, vẫn là nhanh quay về đi thôi.”
Lam Hi Thần bước lại gần hắn một bước: “Vết thương trên chân ngươi..”
Giang Trừng hoài nghi trừng mắt nhìn y, Lam Hi Thần từ lúc nào đã trở nên dông dài như vậy, “Trạch Vu Quân, ta nói rồi, tuy rằng ta là vì ngươi mới bị thương, nhưng nửa tháng này ngươi cũng đã vô cùng tận trách, tiên đan linh dược chưa từng ngừng đưa đến, tuy rằng nói Giang gia ta cũng không thiếu những thứ đó, nhưng tâm ý của Trạch Vu Quân ta đã hiểu.
Kỳ thực bị thương cũng là trách tại hạ học nghệ không tinh, Trạch Vu Quân không cần quá mức lo lắng, núi cao đường xa thứ không tiễn xa, cứ như vậy cáo biệt đi.”
Giang Trừng tự thấy đã đối với vị Lam Tông chủ này vô cùng tận lễ rồi, vì vậy dứt lời liền nhấc chân đi vào trong phủ, phân phó chủ sự đóng cửa.
Chủ sự lúng túng hướng Lam Hi Thần cười cười, đem gương mặt già chen đến rạng rỡ, “Lam Tông chủ đừng thấy lạ, tính khí Tông chủ nhà ta chính là như vậy, ngài từ từ sẽ quen từ từ sẽ quen a…”
Ầm một tiếng cánh của đóng lại.
Hai vị đệ tử Lam gia hai mặt nhìn nhau, nhìn Lam Hi Thần bị chặn tại cửa không dám nói câu nào.
Mà Lam Hi Thần đứng yên trong gió, bạch y thắng tuyết khe khẽ tung bay.
“A, tâm ý của ta, chỉ sợ ngươi vẫn còn chưa biết…”
Lam Hi Thần cứ đứng bên ngoài cửa lớn Giang gia không hề nhúc nhích, đối mặt với cánh cửa khép chặt, trên khuôn mặt vẫn luôn ôn hoà như ngọc mày kiếm khẽ nhíu, ánh mắt trầm lại, một tay khẽ vuốt trên chuôi kiếm Sóc Nguyệt.
“A Trừng…”
Bị đóng sầm cửa trước mặt cũng là không có cách nào, người trước nay chưa từng thân cận đột nhiên lại quan tâm đến mình nhiều như vậy cho dù đổi thành ai cũng cảm thấy kỳ quái.
Huống hồ Giang Trừng còn là người tính tình lãnh liệt, tâm đề phòng rất nặng chưa từng mở lòng với bất kỳ ai, mà khiến cho Giang Trừng trở nên lạnh lùng cứng rắn lại cay nghiệt như vậy chính là mười mấy năm cô độc một người, không nơi có thể dựa vào.
Mà bản thân chính là một trong rất nhiều những người thờ ơ bỏ mặc kia.
Là tự làm tự chịu a, rõ ràng vừa bắt đầu không phải như thế này…
Lần đầu tiên Lam Hi Thần nhìn thấy Giang Trừng là ở trong tàng thư các Lam gia, y đi tìm Vong Cơ cùng đi trừ thuỷ tuý, vừa lúc tình cờ gặp gỡ hai vị công tử Vân Mộng Giang thị.
“Vân Mộng Giang Vãn Ngâm.”
Thiếu niên tử y anh tư hiên ngang, mỉm cười chắp tay với y.
Không giống với vẻ sáng sủa hoạt bát của Nguỵ Vô Tiện, thiếu niên đứng thật nghiêm, lộ ra một tia câu nệ, trong đôi mắt sáng lấp lánh hé ra kích động nóng lòng muốn thử.
Nhi tử độc nhất của Giang Tông chủ cùng đệ tử thủ đồ ở Vân Mộng thường có tiếng lành, trừ thuỷ tuý tại Thải Y trấn cũng xác thực biểu hiện đều xuất sắc, hai thiếu niên cá tính khác biệt, mỗi người một phong thái.
Giang Trừng làm việc càng cẩn trọng, thân phận gia chủ tương lai đều sẽ phải gánh vác một chút ràng buộc, điểm này Lam Hi Thần vẫn là có thể hiểu được.
Nhưng rốt cuộc vẫn là tâm tính thiếu niên, lại có người dẫn đầu bày chuyện, Lam Hi Thần cũng có nghe nói một vài chuyện vui đùa của đám thiếu niên tử đệ này, liền nhìn thấy Giang Trừng đỡ theo Nguỵ Vô Tiện khập khà khập khiễng đi tới.
Giang Trừng một mặt không vui, trách cứ Vong Cơ xuống tay quá nặng, hoàn toàn không chú ý trước mặt hắn đang đứng là huynh trưởng của Lam Vong Cơ.
Lam Hi Thần cũng không để ý chút nào.
Lời nói vô tâm lúc nóng lòng không cần trách cứ.
Y mỉm cười chỉ cho bọn họ tới suối nước lạnh chữa thương, Giang Trừng đang đỡ Nguỵ Vô Tiện lại có chút cứng lại, hắn đột nhiên ý thức được lời nói của mình ban này dường như có hơi vô lễ, nhất thời có chút không biết làm sao.
Lam Hi Thần hơi nghiêng đầu, có chút nghi hoặc, nhìn dáng vẻ Giang Trừng quật cường mím môi lại không nói một lời vừa cười lên, “Giang công tử, mau đi đi.”
Đầu bảng công tử thế gia khuôn mặt tuấn dật cười lên khiến người như đón gió xuân, như ánh dương ấm áp sưởi trên người, câu hồn nhiếp phách, Giang Trừng bị mê hoặc một hồi đột nhiên lại tức giận, hờ hững quay mặt đi trong lòng lại nổi lên chút không cam lòng.
Giang Trừng có chút tức giận lúc ở trước mặt Lam Hi Thần nói lỡ, biểu hiện gần nhất cũng thực khiến cho Giang gia mất mặt, quyết tâm không theo Nguỵ Vô Tiện nghịch ngợm, còn chuyển vị trí nghe giảng lên đầu tiên, thề phải cố gắng cho Vân Mộng Giang thị mặt mũi một phen.
Nhưng tháng ngày yên ổn không qua được mấy ngày lại xảy ra nhiễu loạn, Kim Tử Hiên tên kia đối Giang thị đại tiểu thư tỏ ra bất mãn, nếu không phải là Nguỵ Vô Tiện chắn trước mặt, Giang Trừng sớm đã vung quyền đánh tới.
Một trận này đánh tới kinh thiên động địa, Lam Khải Nhân giận đến dựng râu trừng mắt, Kim thị, Giang thị hai vị Tông chủ vội vàng chạy tới, khách khách khí khí đem hôn ước huỷ đi.
Ngày Giang Phong Miên đem Nguỵ Vô Tiện rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Khải Nhân mang theo Lam thị Song Bích tại cửa phủ tiễn đưa, dù sao cũng là Tông chủ tiên môn vọng tộc, điểm phô trương ấy vẫn là phải có.
Lam Khải Nhân vuốt râu yên lặng lắc đầu, Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng theo mọi người Giang thị đi xuống mười bậc thang, Giang Phong Miên quay đầu nói với hắn: “Đưa đến đây là được rồi.”
Nguỵ Vô Tiện đứng cạnh Giang Phong Miên vẫy vẫy tay với Giang Trừng nói: “Sư đệ, ta quay về trước đợi ngươi nha, đừng quá nhớ ta đó nha.”
Giang Trừng lườm hắn một cái, lại lo Giang Phong Miên ở bên cũng không có mở miệng nói móc lại, hai tay buông xuống hai bên, chờ đợi phụ thân còn có gì dặn dò hắn, hắn đứng đối diện hai người, chỉ cách một bước, chỉ cần đưa tay liền có thể chạm đến đối phương.
Giang Phong Miên nhìn nhi tử của mình, lại chỉ nhẹ nhàng nói: “A Trừng, ngươi cứ an tâm lưu lại đây, cố gắng học tập, chúng ta quay về trước.”
Giang Trừng đợi giây lát, lại không có phần sau, hai tay nắm chặt mở ra lại nắm lại, cuối cùng lui lại một bước, đối Giang Phong Miên chắp tay nói: “Vâng, phụ thân.”
Bóng người rời đi càng ngày càng xa, Giang Trừng vẫn đứng trên thềm đá nhìn theo, gió núi quạnh hiu, Lam Hi Thần nhìn thiếu niên tử y không hề nhúc nhích mặc cho dây cột tóc cùng y phục theo gió tung bay, phảng phất đứng thành một gốc tùng bách, dáng người kiên cường lại kiên quyết độc lập.
Đợi đến bóng người không còn nhìn thấy nữa, Giang Trừng lập tức thu hồi ánh mắt, đầu không ngoảnh lại sải bước về cửa phủ Lam gia, lúc đi lướt qua Lam Hi Thần, Lam Hi Thần nhìn thấy trên khuôn mạnh lạnh tựa băng sương một đôi mắt đỏ hoe.
Lam Hi Thần: “A..”
Lam Vong Cơ bên cạnh y lúc này cũng đã thu hồi ánh mắt, quay đầu nói với Lam Hi Thần: “Huynh trưởng, làm sao vậy?”
Lam Hi Thần khẽ lắc đầu: “Vô sự.”
Y vừa rồi là muốn trò chuyện với Giang Trừng, đáng tiếc hắn đi quá nhanh, ngay lúc chính mình đang do dự một thoáng người cũng đã đi xa..