HẸN ƯỚC CÕI ÂM - Chương 31: 31 Đoạn Cuối Chương 5
- Trang chủ
- Truyện tranh
- HẸN ƯỚC CÕI ÂM
- Chương 31: 31 Đoạn Cuối Chương 5
A Yên ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra khi nhìn thấy người đàn ông vừa xuất hiện kia.
Thì đã bị Hắc Bạch và Vô Thường dùng tay đẩy mạnh xuống đất và lên tiếng giận dữ : “Nào hãy mau quỳ xuống đi.
Cô còn nhìn gì nữa.”Nói rồi bọn họ cũng quỳ xuống dưới đất như cô.
Rồi lạnh lùng nói :”Thần chết người đã trở về.”Người đàn ông đó đưa mắt nhìn Hắc Bạch và Vô Thường với vẻ tôn kính hắn.
Mà lên tiếng bảo :”Được rồi.
Các người hãy đứng lên đi.
Không cần đa lễ làm gì.”Vừa dứt lời hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó họ cũng đứng dậy.
Còn cô thì vẫn quỳ ở đó, mà ngơ ngác không biết tiếp đến chuyện gì sẽ xảy ra với cô.
Thì người đàn ông đó mỉm cười khom người xuống đưa tay đỡ cô : “Giờ thì cô cũng đứng dậy nào.
Đưa tay đây…”Cô nghe theo lời của hắn mà đưa tay của mình lên đôi bàn tay kia.
Cô bỗng run rẩy và rùng mình khi cảm nhận được cái lạnh từ bàn tay đó.
Đến nỗi khi đứng lên, mà lại tự dưng người mềm nhũn ngã vào người anh như có một ma lực.Cô giờ đây đưa mắt nhìn người đàn ông đó trong im lặng.
Cái người được gọi là thần chết bấy giờ đang nhìn chăm chăm cô mà mỉm cười một cách khó hiểu.
Cô cũng không biết tại sao mình lại đứng hình cứ như một bức tượng không thể thoát ra được, và ánh mắt cứ nhìn chăm chăm hắn.
Cô dường như có một cảm giác rất lạ nó cứ thân thuộc giống như cô từng gặp hắn ở đâu vậy.Sau một lát, mặt của hai người cũng đỏ ửng.
Hắn ta ngại ngùng thả cô ra, cô giờ đây loạng choạng như không có sức mà muốn ngã xuống dưới đất.
Hắn ta sợ cô ngã liền vun tay một cái, liền tạo ra một luồng ánh sáng đỡ cô dậy như đang có một bức tường chống đỡ bản thân.Sau một lúc hắn ta lên tiếng hỏi :”Cô không sao chứ ?”Cô lắc lắc đầu ý muốn nói rằng mình không sao cả.
Nhưng bỗng chợt cô cảm thấy cả cơ thể của mình rất lạnh.
Nó cứ như là đang dần bị đóng băng vậy.
Rồi dần dần là một cảm giác kỳ lạ nó khiến cơ thể cô trong suốt.Thấy cảnh tượng này thần chết dường như nhận định được điều gì đó.
Anh lập tức vun tay lên tạo thành một luồng khí màu vàng.
Sau đó tiến gần đến chỗ cô rồi lên tiếng :”À nãy giờ tôi quên chứ ? Đây là cõi âm và dương khí của cô đang dần hao hụt.
Nếu giờ tôi không truyền chân khí cho cô.
Thì có lẽ cô sẽ trở thành âm hồn mất.”Cô nghe từ này mà hoảng sợ run rẩy.
Ánh mắt không ngừng nhìn chăm chăm người đàn ông kia.
Cô tính hỏi rằng mình phải làm sao đây giờ để không trở thành oan hồn.
Thì người đàn ông đó dường như đã hiểu được ý cô hắn mỉm cười nói :”Cô yên tâm đi.
Không sao đâu.
Bây giờ tôi đang truyền tinh sực cho cô.
Chẳng bao lâu cô sẽ trở lại bình thường là một linh hồn.
Vì vậy đừng quá lo.”Cô nghe những câu này mà thở dài.
Cô cũng đã bớt lo lắng, mà cứ nhìn anh đang duy chuyển luồng ánh sáng kỳ lạ đó đi khắp người cô.
Từ dưới chân lên thân thể, và đi tới vùng đầu.
Điều này khiến cô trở nên ngại ngùng mà nhắm mắt lại.Sau đó một âm thanh vang lên khiến cô phải mở mắt ra :”Xông rồi đấy.
Giờ đây cô đã trở thành một linh hồn.
Sẽ không bị tan biến nữa đâu.”Cô nghe những lời này mà cảm thấy rất vui.
Cô nhìn người đàn ông kia rồi lại nhìn cơ thể của mình đang phát ra một luồng ánh sáng.
Chốc lát cô cảm giác được rằng mình đã ổn hơn trước giờ đây cô cảm ơn anh ta trong sự ngại ngùng.
Rồi lên tiếng hỏi về những thắc mắc của bản thân :”Ngài là thần chết sao ? Nhưng tại sao ngài lại đưa tôi đến đây ? Có phải ngài biết tôi gặp nguy hiểm nên muốn cứu tôi đúng không ?Vậy còn em gái của tôi đâu ? Nó đâu rồi.
Ngài hãy cho tôi gặp lại nó được không ? Và tôi với em gái tôi có còn được trở lại thành người.
Hay là đã chết thật rồi ?”Trước những thắc mắc của cô.
Thần chết mỉm cười rồi trả lời :”Thật ra thì ta đưa cô đến đây là có mục đích.
Còn tất cả những thắc mắc của cô ta sẽ cho cô biết sau.”Ngài giờ đây bắt đầu im lặng.
Nó càng khiến cô tò mò mà lên tiếng hỏi tiếp : “Vậy thì rốt cuộc mục đích của ngài khi đưa tôi đến đây là để làm gì ? Sao ngài lại im lặng ?”Thần chết thở dài một lúc rồi đưa tay mình nhầm lấy tay cô khiến cô hoảng loạn mà hỏi : “Ngài làm gì vậy ? Sao lại nắm tay tôi ?”Thần chết thở dài và nói :”Ta biết sau khi nàng nhớ ra tất cả.
Nàng sẽ rất hận ta nhưng mà đây là số phận.
Nó đã được sắp đặt sẵn nên không thể nào chối cải được.Và giờ ta sẽ cho nàng thấy tại sao ta lại mang nàng đến đây.
Và chuyện gì đã xảy ra khiến tất cả chúng ta rơi vào rắc rối này.
Tất cả điều phải kể về nhiều ngàn năm về trước.”A Yên vẫn chưa hiểu lắm.
Nhìn lại cảm giác được cả người nóng như lửa đốt phát ra từ đôi bàn tay của thần chết.
Rồi một luồng sức mạnh đang chuyền vào cơ thể của cô.
Nó khiến cô dần trở nên mơ màng và rồi nhắm chặt mắt lại.
Cô bắt đầu hôn mê mà ngã xuống dưới tay của thần chết như đã bất tỉnh..