HẸN ƯỚC CÕI ÂM - Chương 19: 19 Đoạn 19 Đám Cưới Chết 2 Âm Mưu
- Trang chủ
- Truyện tranh
- HẸN ƯỚC CÕI ÂM
- Chương 19: 19 Đoạn 19 Đám Cưới Chết 2 Âm Mưu
” A Yên không thể làm được gì lúc này cô chỉ có thể bất lực, mà ngã ngụy xuống đất tay cô chống tay xuống đất mà khuôn mặt biến sắc.
Người đàn bà ấy đang ôm anh ta lại trong bộ dạng đang ngủ, cắn anh ta một cái khiến máu đỏ tuôn ra bên ngoài sau đó thì ả bay ra khiến chiếc kiệu ngã xuống đất đè lên những người kiên kiệu nằm la liệt.
A Yên nhìn chiếc kiệu trước mắt mà nước mắt không ngừng tuôn dài trên đôi má đỏ ửng của mình, cô và khoảng cách chiếc kiệu lúc ấy cũng không còn bao nhiêu xa.
Lúc này cô trở nên bối rối không thể cử động được, mà lòng dường như đã tan nát cô không ngờ là vì mình mà người đàn ông cùng đám người kia phải chết.
Mặc dù là mọi chuyện đã diễn ra một lần trong mơ, lúc này từ đằng xa Thủy và ông lão Quyên Đỗ cũng đã nhìn thấy họ trơ mắt nhìn cô mà chẳng thể làm được gì ngoài đứng đấy.
Thủy dường như không kìm được cảm xúc khi thấy A Yên người thân của mình, đang ngã nhào xuống đất nhìn phu quân của mình không biết đang sống hay chết sau khi chiếc kiệu bị lật mà chạy đến.
Tà áo dài của cô tung bay trong gió mặc kệ đôi chân không mang hài, đạp vào bộ đất và đá đã khiến cô bị thương, nhưng cô vẫn cố gắng mặc kệ tất cả cuối cùng cũng đã đến cạnh A Yên.
“Em không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng em mong chị có thể bớt đau khổ…” A Yên nhìn Thủy với ánh mắt đầy đau đớn vừa tiệc vọng, tay của cô đang dần mặc kệ mọi thứ mà bám lấy đất để đến được bên chiếc kiệu kia.
“Không phu quân của ta, mặc dù là ta chưa từng gặp chàng chưa từng muốn lấy chàng, nhưng ta không thể để một người vô tội như chàng phải nhận lấy kết cục bi thảm như vậy” Cô dần bò cuối cùng cũng đến chiếc kiệu : “Chàng nhất định phải không sao, còn không thì Ta sẽ….” Lúc này từ phía đằng xa Quyên Đỗ đột nhiên nở một nụ cười gian xảo, như đang tính toán một điều gì đó nhưng chỉ vài giây sau ông ta lại thay đổi sắc mặt với vẻ buồn bã mà dốc sức chạy đến chỗ A Yên.
“Không tại sao lại như vậy, rốt cuộc chuyện gì đã diễn ra….Ta…Ta…A Yên…” Thủy ôm chầm lấy A Yên mà dìu cô đứng dậy cố gắng đến chỗ chiếc kiệu ấy : “Không sao đâu chị hãy bình tĩnh” Thủy dìu A Yên đến gần chiếc kiệu lúc này, Đỗ Nguyên cũng đã đến ông nhìn mọi thứ xung quanh mà không những rùng mình mà mỉm cười.
Xung quanh chỉ toàn là máu và xác chết của những người khiêng kiệu, bỗng ông lại nở một nụ cười mà ôm A Yên lại : “Không con đừng lo tất cả mọi việc rồi sẽ qua, ta nghĩ rằng chắc tại họ đã không đề phòng” A Yên và Thủy nhìn ông với vẻ bối rối họ không biết ông đang nói đến chuyện gì, bỗng chợt A Yên dùng tay bám chặt lấy ông mà kích động.
“Ông nói đi rốt cuộc ông muốn gả tôi đi, và giờ ông hãy lại nói như vậy rốt cuộc là ông đang dấu ta điều gì hả ?” Ông không nói được gì nhìn cô mà nước mắt không ngừng rơi, sau đó ông cắn chặt môi của mình tay chân rung rung đặt lên vai của cô.
“Thật ra thì ta đã từng gặp một vị cao tăng đắc đạo….
Ông ta nói rằng số của con nếu năm nay không lấy chồng thì sẽ phải gặp thần chết…!Không những vậy vị đạo sĩ ấy còn nói….Khi con tròn 20 Thần chết sẽ đến mang con đi…” A Yên vẫn nhìn ông bằng ánh mắt tức giận cô cắn môi trâu mày lại mà quát : “Ý của ông là muốn gả tôi đi vì việc này, không những thế người mà tôi lấy sẽ phải thế mạng thay tôi sao” Ông chết lặng nhìn cô, cô nhìn trầm trầm Thủy đang ở cạnh của mình : “Ông ông thật là quá đáng….Tôi sẽ không còn là con của ông….” A Yên đùng đùng đứng dậy quay mặc đi, cô không muốn nhìn người phu quân của mình trong chiếc kiệu ấy nữa, bởi vì cô đã tổn thương và không ngờ cha của mình lại vì mình mà làm như vậy.
Thủy cũng nhìn ông với vẻ đầy tức giận : “Tôi cũng không ngờ ông…!Lại là một người như vậy… A Yên đứng lại…!Chị đừng như vậy mau đứng lại cho em” Thủy đuổi theo A Yên, còn Ông lão Quyên Đỗ thì mỉm cười….
“Hahahahaha Ta xin lỗi nhưng tất cả cũng chỉ vì cô là vật mà thần chết muốn, và ta cũng cần cô trong việc Thiên Ma Hồi sinh…” Lúc này con dơ ấy lại xuất hiện nó nhìn trầm trầm vào ông, sau đó đậu lên tay của ông : “Thú cưng của ta mi đến rồi sao ? Mi làm vậy cũng tốt lắm….”.