HẸN NGÀY YÊU EM - Chương 22: Người cũ, tình yêu mới
Tôn Nhất Khiếm cũng thật là, vừa mới ngỏ lời yêu đương với Chu Sở Hiên chưa bao lâu đã trực tiếp đè người kia xuống giường. Cả hai cùng nhau vận động trên giường.
Chu Sở Hiên không nhớ bọn họ đã làm bao nhiêu lần, chỉ nhớ là Tôn Nhất Khiếm đã làm rất lâu, tựa như thể những ức nghẹn thời gian qua đều được trút hết trong lần này. Cho tận đến lúc Chu Sở Hiên đã ngủ thiếp đi, cậu vẫn còn nhận rõ sự suиɠ sướиɠ từ hậu huyệt từ phía sau mang lại.
“Chậc! Nhất Khiếm à, anh đúng là không phải con người mà”
Buổi sáng sớm, Chu Sở Hiên nằm úp trên giường. Vẻ mặt mệt mỏi cùng cái eo đau nhức oán trách nhìn Tôn Nhất Khiếm.
Tôn Nhất Khiếm ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt tràn đầy tội lỗi nhìn Chu Sở Hiên. Hệt như một con chó bự vừa gây ra tội, đang cụp tai vẫy đuôi xin lỗi chủ nhân.
Chu Sở Hiên nhìn dáng vẻ kia, có chút buồn cười hỏi.
“Hôm qua là anh giúp em vệ sinh sao?”
Tôn Nhất Khiếm gật đầu, hôm qua lúc,Chu Sở Hiên ngất xỉu anh đã làm thêm một lần nữa. Sau đó thì bế người vào nhà vệ sinh tắm rửa thật sạch sẽ. Sáng nay trên người chỉ lưu lại những dấu hôn, còn thứ bên trong đã được lấy ra.
Chu Sở Hiên mỉm cười, dùng ngón tay ngoắc Tôn Sở Hiên lại gần mình.
Anh ngoan ngoãn đưa sát mặt mình lại gần cậu, Chu Sở Hiên thì thầm nói.
“Tối qua em cũng rất thích…”
“A…”
Rõ ràng hôm qua cơ thể người kia lộ rõ trước mắt, Tôn Nhất Khiếm ra vào điên cuồng cũng không thấy có gì lạ, vậy mà hôm nay chỉ vì một câu khen ngợi đã khiến anh đỏ bừng mặt.
Chu Sở Hiên nhìn dáng vẻ kia, có chút ác ý mỉm cười thoả mãn.
“Em đói bụng rồi, trong tủ có đồ ăn. Anh có thể nấu không?”
Cũng may hôm nay là ngày nghỉ, Chu Sở Hiên không cần đi làm, nếu không mang cái eo đau nhức này đi làm thì đúng là một cực hình.
Tôn Nhất Khiếm nấu ăn rất ngon, chắc chắn anh sẽ không từ chối.
Hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của Chu Sở Hiên, cảm giác ngọt ngào có chút bồn chồn chảy trong tim. Là người cũ, nhưng không còn là cảm giác đau lòng nữa thay vào đó là sự yêu thương vô bờ bên. Tôn Nhất Khiếm hoá ra vẫn yêu cậu như ngày nào.
Chu Sở Hiên nằm trên giường, nhìn bóng lưng của Tôn Nhất Khiếm. Cậu vui đến độ úp mặt vào gối, cả người cười đến run lên.
Trong khi Chu Sở Hiên vẫn còn chưa thoát ra khỏi sự phấn khích thì có một tiếng chuông gọi đến, cậu nhìn số điện thoại. Sau đó bắt máy.
“Anh hai”
“Nghe giọng em có vẻ rất vui, hôm qua hai đứa chơi đuổi bắt dưới mưa có vui không? Cận thận đừng để bị cảm lạnh”
Chu Sở Văn mở miệng trêu chọc em trai của mình, rõ ràng ngày hôm qua chính hắn đã chứng kiến màn yêu đương dưới mưa của cậu nhưng vẫn muốn trêu chọc. Chu Sở Hiên có chút bất lực đáp.
“Anh hai… có thể đừng trêu chọc em nữa được không?”
“Ha ha… anh làm sao có thể trêu chọc bảo bối nhỏ của anh được. Hai đứa quay trở lại là tốt rồi, hy vọng hai đứa hạnh phúc”
Được anh trai ủng hộ, Chu Sở Hiên càng phấn khích hơn. Chuyện tình của cậu êm xuôi, hai má cậu ửng đỏ hét vào điện thoại.
“Em nhớ rồi, anh hai cũng mau lập gia đình đi”
“Được rồi, anh tắt máy đây”
“Lại thế nữa rồi, mỗi lần nói đến chuyện kết hôn anh đều trốn tránh”
Chu Sở Hiên oán trách qua điện thoại khiến Chu Sở Văn bất lực cười khổ tắt máy. Hắn bỏ điện thoại vào túi quần, quay đầu nhìn về phía sau.
“Chú… tôi muốn ăn thêm gà rán”
Một đứa nhóc mười sáu tuổi đang ngồi trên ghế của khách sạn. Ăn như thể đã bị bỏ đói rất lâu rồi.
Khuôn mặt của cậu nhóc này tuy đã có vài vết thương nhưng nó vẫn hiện lên sự thuần khiết, tinh nghịch của một đứa nhóc khiến cho ông chú Chu Sở Văn năm nay gần ba mươi ba tuổi có chút ghen tị… thời gian khiến tuổi tác trôi qua thật nhanh.
“Nhóc con, rõ ràng cậu bị sốt vậy mà lại ăn khoẻ như vậy. Tôi thật sự có chút nể phục rồi, cậu ăn nhiều như vậy không thấy xấu hổ với người đã cưu mạng cậu là tôi sao?”
Cậu nhóc kia cười hì hì đáp.
“Khách sạn này nổi tiếng đắt đỏ nhất thành phố mà chú còn thuê được phòng vip nhất. Bữa ăn của tôi chắc chắn sẽ không làm ảnh hướng đến tiền của chú đâu”
Chu Sở Văn có chút bất đắc dĩ nhìn kẻ thiếu liêm sĩ trước mặt, hắn xoa thái dương nói.
“Được rồi, mau ăn no đi rồi tôi đưa về nhà”
Chỉ là một câu đơn giản lại khiến khuôn mặt cậu bé tối sầm lại. Đứa nhóc bỗng nhiên tức giận hét lên.
“Tôi không về nhà, tôi ghét nơi đó…tôi không muốn về nhà…”