HẸN NGÀY YÊU EM - Chương 20: Tôi thích em
Hôm nay trời đổ mưa, cơn mưa rào rơi xối xả như muốn tắm lại cho cả một thành phố vậy.
Chu Sở Hiên trong lòng đau nhói cực kì, cậu không muốn nhìn thấy Tôn Nhất Khiếm bên người khác. Càng không muốn thấy anh sẽ làm ra những hành động tổn thương mình nữa cho nên chọn cách chạy trốn.
Tôn Nhất Khiếm vội vã đuổi theo sau, dường như là sợ vụt mất Sở Hiên một lần nữa vậy.
Anh thừa nhận anh yếu đuối trong chuyện tình cảm. Anh không thể giống người khác, hận người mình yêu đến thấu xương thấu tủy không nhìn mặt nhau.
Cả đời này có lẽ anh thật sự thiếu đi một giọng nói.
Cả đời này anh vẫn sẽ hẹn cậu một câu nói “Anh Yêu Em”
Nhưng anh hiện tại không thể hẹn ngày yêu với Chu Sở Hiên thêm ngay được nữa.
Giờ phút này bỏ mặc hết tất cả đi, như thế nào cũng được. Miễn là cùng Chu Sở Hiên yêu đương là được.
“A….a…a”
Tôn Nhất Khiếm vội vã đuổi theo sau, nước dưới chân liên tục bắn lên. Bọn họ đạp trên những vũng nước điên cuồng chạy đi.
Dưới cơn mưa, cả hai người đều ướt hết nhưng bọn họ cũng chẳng quan trọng điều đó. Kẻ chạy người đuổi như trò mèo bắt chuột.
Nhưng cuối cùng Chu Sở Hiên vẫn là không thể địch lại sức bền của Tôn Nhất Khiếm, cộng với việc bản thân đang đau dạ dày. Cậu nhanh chóng bị anh tóm được.
Chu Sở Hiên được Tôn Nhất Khiếm ôm lại từ phía sau lưng, cậu vùng vẫy nghẹn ngào nói.
“Anh mau thả ra, mau thả em ra”
Tôn Nhất Khiếm gác cằm của mình lên vai cậu, xem chừng là không muốn buông người kia. Lúc này qua giọng nói, anh cũng biết là cậu khóc rồi.
Tôn Nhất Khiếm dưới cơn mưa nhẹ hôn lên cổ Sở Hiên một cái.
“Hu…”
Tính tình của Chu Sở Hiên không tính là yếu đuối, nhưng chỉ cần ở gần Tôn Nhất Khiếm thì lúc nào cũng yếu đuối, ấm ức một chút sẽ bật khóc. Giống hệt thời còn đi học.
Tôn Nhất Khiếm không thể nói được, chỉ có thể dùng hành động trấn an cậu.
Anh xoay người Sở Hiên lại, mặc cho cậu đang khóc lóc đến thương tâm vì ấm ức kia. Anh hết hôn lên mắt, lại hôn lên má, hôn khắp mặt Sở Hiên.
Ngày xưa chỉ cần những lúc cậu giận dỗi, Chu Sở Hiên nhất định sẽ hôn khắp mặt cậu.
Hành động hôn khắp mặt là biểu thị của việc anh sai rồi, là anh có lỗi với cậu. Anh chỉ yêu mình cậu, cậu đừng giận anh nữa.
Chu Sở Hiên hiểu rõ điều đó, cậu càng khóc to hơn. Dưới cơn mưa lớn, cậu gào khóc hỏi.
“Anh hôn em là có ý gì? Chẳng phải nói không thích em sao? Anh còn có người khác, anh hôn em là có ý gì hả! Tôn Nhất Khiếm chết tiệt”
“Ha ha…”
Nhìn người trước mặt rõ ràng là đã đến tuổi trưởng thành, nhưng bây giờ khi khóc lên lại không khác gì đứa trẻ nhỏ. Tôn Nhất Khiếm nhịn không được cười.
Nhưng mà anh vừa cười, cậu càng khóc to hơn…
Tôn Nhất Khiếm nhìn người trước mặt có chút bất đắc dĩ. Cuối cùng cũng không nhịn được nắm lấy cằm của Chu Sở Hiên, dùng môi mình áp mạnh lên môi cậu. Sau đó đưa lưỡi của mình cuốn lấy lưỡi của Chu Sở Hiên.
Cậu trợn mắt ngơ ra vài giây, sau khi hoàn hồn lại mới biết mình bị người ta cưỡng hôn.
Chu Sở Hiên vùng vẫy muốn thoát, Tôn Nhất Khiếm như đọc hiểu được suy nghĩ của cậu. Anh tiện tay đánh vào mông ai kia một cái…. Chu Sở Hiên lập tức ngoan ngoãn.
Chu Sở Văn trốn ở một góc chứng kiến hết chuyện tình cẩu huyết dưới mưa của em trai, lập tức bĩu môi quay người đi.
“Hứ! Chuyện tình của hai đứa, biết vậy không đuổi đến cùng. Hiện tại thì ăn cơm chó muốn no bụng rồi”
Chu Sở Văn sau người rời đi, tiện tay còn gọi một cuộc.
“Ba mẹ! Sở Hiên hôm nay có việc bận, không về nhà được rồi!”
Hôn đến như thế, tối nay không lăn giường mới là chuyện lạ…
Chu Sở Văn cầm ô, chậm rãi quay trở về. Nhưng mà vừa đi ngang qua bãi rác thì vô tình nhìn thấy một cậu học sinh rõ ràng vẫn còn mặc đồng phục trường cấp ba, cả người nhỏ nhắn. Khuôn mặt xinh đẹp đến mức kì lạ đang ngất xỉu bên cạnh bãi rác khiến Sở Văn có chút bất ngờ.
Chu Sở Văn lo lắng cậu bé sẽ xảy ra vấn đề gì, lập tức cầm ô che cho cậu nhóc. Cố gắng lay tỉnh người kia.
“Nhóc con…nhóc con…?”
Người đàn ông ba mươi tuổi đang cố gắng làm cậu bé kia tỉnh lại, nhưng cuối cùng là không thành công.
Chu Sở Văn hết cách, cuối người là quan trọng nhất. Cuối cùng anh quyết định bế cậu nhóc này đặt vào xe của mình, sau đó nhanh chóng chở đến bệnh viện.
Nhưng Sở Văn hàng vạn lần không ngờ rằng… Chỉ vì lòng tốt của mình mà sau này mình lại có một cục nợ hay đeo bám bên người.
Suốt ngày cục nợ đó còn liên tục hỏi.
“Chú ơi, hôm nay chú yêu em bao nhiêu ?”
Khiến cho Chu Sở Văn dở khóc dở cười…