HẸN NGÀY YÊU EM - Chương 18: Không vui vẻ
Tâm tình Chu Sở Hiên xuống dốc không phanh, lúc đứng ở trên tàu điện ngầm. Cũng là một mình cậu cô đơn lẻ bóng.
Hai người kia đứng cạnh nhau, cô gái đó liên tục kể về những chuyện khi trước lúc Tôn Nhất Khiến ở thành phố khác có cuộc sống vui vẻ càng làm tâm tình Sở Hiên bức bối hơn.
Cậu dần dần đứng cách xa chỗ bọn họ đứng hơn. Hoàn toàn không muốn đi xem phim nữa.
“Khiếm, cậu nhớ lúc tớ bị rách váy không? Trong khi mọi người đều chê cười tớ, chỉ có cậu là đứng ra che chở cho tớ. Lúc đó mọi người còn nghĩ chúng ta là một đôi…”
“Ha ha ha….”
Tôn Nhất Khiếm cười rất vui vẻ, xem ra đã lâu rồi mới gặp lại cô bạn thân. Tình cảm có vẻ rất tốt.
Chu Sở Hiên cúi mặt không rõ cảm xúc, lặng lẽ đứng một bên nghịch điện thoại.
Đồng Anh lắc lắc tay của Tôn Nhất Khiếm hứng khởi nói.
“Tớ nghe nói thành phố này có một quán lẩu cay rất nổi tiếng. Hay là xem phim xong chúng ta cùng đi ăn đi?”
Tôn Nhất Khiếm nghĩ nghĩ, dù sao Chu Sở Hiên cũng thích ăn lẩu. Lát nữa mang cậu ấy đi, chọn một nước lẩu không cay dành cho cậu ấy ăn là tốt nhất.
“Ừm!”
Tôn Nhất Khiếm gật đầu đồng ý với Đồng Anh. Chu Sở Hiên ở trong lòng cảm thấy đau đớn không thôi.
Cậu không có tư cách để ghen, nhưng mà rõ ràng là Tôn Nhất Khiếm thiên vị. Lúc cậu mời anh đi ăn lẩu, Tôn Nhất Khiếm đã cọc cằn rất lâu.
Chu Sở Hiên không vui, tức đến hai tai đỏ bừng bừng. Nhưng hai người đó vẫn vui vẻ cười nói bên tai cậu.
Chu Sở Hiên đang nghịch điện thoại, bỗng nhiên có một nhóm thanh niên đi qua. Bọn họ đùa giỡn ngay trên tàu điện ngầm. Vô tình đạp trúng chân của cậu.
“A…”
Sở Hiên kêu lên một tiếng, đám học sinh đó vội vã xin lỗi. Chu Sở Hiên lắc đầu nói không sao, đám nam sinh đó liền ngoan ngoãn rời đi chỗ khác không dám quậy phá nữa.
Chuyện đã xảy ra như vậy nhưng Tôn Nhất Khiếm vẫn hoàn toàn không để ý.
Trong kí ức của Sở Hiên, Tôn Nhất Khiếm rất chu đáo. Lúc đi tàu điện ngầm ai dám chen lấn với cậu cũng khiến anh khó chịu, huống hồ gì đến chuyện giẫm phải chân như bây giờ…
Chu Sở Hiên ngước nhìn hai người kia. Chỉ thấy Tôn Nhất Khiêm đang đỡ Đồng Anh vừa bị một chiếc balo lớn của hành khác trên tàu điện ngầm va phải.
“Ha…thì ra là đã thích người khác thật rồi!”
Chu Sở Hiên cảm thấy lòng mình đau như cắt, cổ họng cũng như bị thứ gì đó nghẹn lại. Cảm giác thống khổ năm xưa quay trở về.
Tôn Nhất Khiếm thật ra đã không còn thích cậu nữa.
Sở Hiên nghĩ vậy rồi nghẹn ngào mở điện thoại, gửi tin nhắn cho anh trai.
“Anh hai, mười lăm phút nữa em sẽ đến ga tàu X. Anh đến đó đón em có được không?”
Tin nhắn vừa gửi đi, rất nhanh đã có thư hồi âm.
“Anh vừa đi có việc ở gần đó, anh đợi em!”
Chu Sở Hiên cất điện thoại, tiếp tục lắng tai nghe hai người bọn họ nói chuyện.
“Năm tháng đi học vui nhỉ. Tớ còn vì sợ cậu không có bạn chơi mà học ngôn ngữ kí hiệu, có một thời gian còn thành thói quen nói chuyện với ai cũng dùng ngôn ngữ đó. Khiến mọi người đều tưởng tớ bị câm”
“Ha ha…”
Tôn Nhất Khiếm thật sự rất vui.
Chu Sở Hiên cười thầm trong lòng, hóa ra những thứ cậu cố gắng từ trước đến nay đều biến thành công cốc cả rồi.
Chuyến tàu cuối cùng cũng đưa họ đến điểm hẹn xem phim, nhưng cánh cửa tàu vừa mở ra. Chu Sở Hiên đã nhìn hai người kia, gượng cười vẽ một nụ cười trên môi. Cậu nói.
“Hôm nay em hơi mệt, anh và Đồng Anh cứ đi xem phim vui vẻ. Em về trước vậy!”
Ánh mắt của Chu Sở Hiên ngẩng lên, vừa bắt gặp phải ánh mắt nóng bỏng của Tôn Nhất Khiếm. Đồng Anh khó hiểu hỏi.
“Sao vậy? Cậu có ổn không? Có cần đến bệnh viện không…”
Chu Sở Hiên lắc đầu tỏ ý không cần, sau đó không nói một lời xoay người rời đi.
Tôn Nhất Khiếm nhận ra cậu có vấn đề, ánh mắt đó đang ẩn chứa sự buồn rầu cùng tổn thương. Rõ ràng vừa nãy còn vui lắm mà…
Tôn Nhất Khiếm thấy rất lạ, vội vã đuổi theo.
Lúc đi ra khỏi ga tàu, đã thấy Chu Sở Hiên đang lặng lẽ bước về phía trước.
Anh đuổi theo, nắm lấy tay cậu. Nghiêng đầu khó hiểu.
Chu Sở Hiên hiện tại mang theo tâm tình buồn rầu chán nản tránh né anh, ánh mắt trở nên u buồn nhìn Tôn Nhất Khiếm đang không hiểu chuyện gì kia. Cậu nói.
“Nếu anh muốn em không theo đuổi nữa thì có thể dùng cách khác. Đừng dùng cách này. Hôm nay cũng đủ khiến em nhận ra mọi chuyện, sau này em không làm phiền anh nữa…”
Cậu nói xong thì tiến về chiếc xe ô tô đang đỗ ở phía trước. Chu Sở Văn lấy áo khoác bao bọc em trai mình lại, sau đó bọn họ ngồi lên xe rời đi. Bỏ lại một mình Tôn Nhất Khiếm vẫn chưa biết vừa xảy ra chuyện gì…