HỆ THỐNG ƯỚC NGUYỆN TỬ VONG - Chương 30: Màn Thứ Ba Thực Nghiệm Trại Trẻ Mùa Xuân 5
- Trang chủ
- Truyện tranh
- HỆ THỐNG ƯỚC NGUYỆN TỬ VONG
- Chương 30: Màn Thứ Ba Thực Nghiệm Trại Trẻ Mùa Xuân 5
Keiko dẫn bọn họ đi một đoạn đường rất dài.
Trong suốt quãng thời gian ấy, Cố Từ Thần dường như nghe thấy tiếng răng của ai đó đánh lập cập vào nhau, hơi thở gấp gáp mang theo sợ hãi, tiếng thút thít của mấy đứa trẻ.
Có lẽ đây không phải là lần đầu chúng bị bắt đi thế này.
Rõ ràng khi nghe thấy Keiko bảo bắt đầu trò chơi, biểu hiện của chúng đã có điểm kì lạ.
Chúng đang sợ hãi điều gì? Là việc nghiên cứu khoa học mà dì Keiko đã nói sao?
Lê Tuấn nhân cơ hội đi đến gần Cố Từ Thần, huých nhẹ vào tay cậu, thấp giọng hỏi:
– Từ Thần, khi nãy làm sao cậu đoán được đứa bé đứng sau lưng cậu là Thu Nguyệt?
Cố Từ Thần còn tưởng có chuyện gì không hay xảy ra, nghe thế liền giải thích:
– Thật ra trước khi bị che mắt, tôi đã nhìn một lượt những đứa bé ấy.
Trên cổ áo chúng đều có một ký tự rất bé, chữ số la mã kết hợp với chữ cái alphabet.
Ghi nhớ hết ký tự tương ứng với chúng, lại quan sát đứa đứng đối diện.
Khi chúng vừa hát vừa di chuyển, tôi nhẩm theo từng đứa bước qua mặt tôi.
Như vậy tôi có thể đoán được đứa nhóc sau lưng.
Cậu dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
– Hơn nữa, tôi nghe được điểm khác biệt giữa giọng hát của vài đứa.
Ví như Nguyễn Minh, giọng thằng bé hơi dồn dập đầy tinh nghịch, còn Masaki lại nũng nịu, điệu đà.
Hoặc nói đến cặp song sinh Thu Nguyệt và Bình An, mặc dù hai đứa nó rất giống nhau nhưng cách nói chuyện lại khác rất nhiều.
Một đứa thì rất hồn nhiên, một đứa lại nóng nảy.
Khi nghe tôi đoán đúng, đứa nhóc liền kích động phản bác, cứ khăng khăng mình là Bình An.
Chính điểm đó khiến tôi thấy bé như chột dạ khi bị đoán trúng nên càng thêm khẳng định đó là Thu Nguyệt.
Lê Tuấn ngẩn người, không nghĩ đến Cố Từ Thần dùng cách đó để đoán.
Không tính đến việc mình phải ghi nhớ lượng thông tin không hề ít mà còn phải tập trung tinh thần lắng nghe tiếng bước chân của từng đứa trẻ.
Hắn không khỏi bội phục cậu thanh niên này.
Nếu như Lê Tuấn rơi vào tình huống đó, chưa chắc đã bình tĩnh để quan sát như Cố Từ Thần.
Cảm giác bị bao vây trong bóng tối vô hạn, mọi giác quan phóng đại rất kinh khủng.
Thế mà Cố Từ Thần vượt qua được! Không những vậy, khả năng phân tích giọng nói, ngữ điệu của Cố Từ Thần rất tốt, có thể phân biệt được giọng của vài đứa trẻ là quá xuất sắc rồi.
– Anh Từ Thần giỏi quá! – Diệp Trà được cậu bế trên tay áp sát vào tai cậu, khe khẽ nói.
Cố Từ Thần hơi nhếch môi cười, không nói gì.
Diệp Huyền Thanh gần đó tiến đến, trầm thấp mở lời.
– Trên cổ áo chúng có ký tự sao?
Cố Từ Thần tính gật đầu, song lại nhớ đến mọi người đều đang bị bịt mắt thì khẽ đáp:
– Đúng vậy.
– Thế thì các ký tự ấy đại biểu cho điều gì? Có từ lâu hay do Keiko mới chuẩn bị để thực hiện trò chơi này? – Diệp Huyền Thanh hơi nghiêng đầu về phía Cố Từ Thần.
Cho dù bị che kín tầm nhìn, anh vẫn có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt nghiêm túc suy nghĩ của người bên cạnh.
Cố Từ Thần trầm tư suy nghĩ, nhàn nhạt đáp:
– Tôi không biết nhưng chắc hẳn chúng liên quan đến việc ‘học tập nghiên cứu khoa học’ mà Keiko đã nói.
– Cũng có lý.
– Lê Tuấn bên cạnh gật gù đồng ý.
Phượng Trần nghe thấy mọi người thấp giọng bàn luận, từ từ giảm tốc độ lại đi cùng với bọn họ, nhỏ giọng nhắc nhở.
– Bây giờ không phải là lúc chúng ta bàn chuyện này.
Mọi người nên chuẩn bị tinh thần một chút.
Tôi nghĩ việc nghiên cứu khoa học trong lời Keiko nói không đơn giản như ý trên mặt chữ đâu.
Phượng Trần vừa dứt lời, âm thanh cọt kẹt của cửa sắt vang lên, ma sát phát ra thứ tiếng chói tai.
Nhóm người chơi căng thẳng đến mức nín thở, chờ đợi sự việc tiếp theo xảy ra.
Khăn che mắt của bọn họ được lấy xuống.
Đôi mắt quen với bóng tối đột ngột tiếp xúc với ánh sáng khiến mọi người không khỏi nheo mắt nhìn.
Đợi đến khi quen rồi, đám người liền đưa mắt nhìn xung quanh.
Bọn họ đứng giữa một căn phòng khá nhỏ, năm cánh cửa xếp năm góc như hình sao.
Trên cửa sắt không có bất kì tay cầm hay khóa mật khẩu.
Tường, trần nhà cùng nền đều mang một màu trắng tinh, không có lấy một vết bẩn nào.
Chính giữa căn phòng là một cái máy nhỏ, màn hình tối đen như mực, thân giá đỡ tróc sơn lộ ra phần gỉ sắt.
Xem chừng nó tồn tại rất lâu, hoàn toàn trái ngược với căn phòng sạch sẽ này.
Keiko ra hiệu cho họ cùng bọn trẻ đứng chia thành hai nhóm, sau đó bà ấy chủ động đi đến cái máy ở giữa, ấn chỉ tay của mình vào.
Một lúc sau, cánh cửa đánh số la mã đầu tiên chầm chậm mở ra.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng, nửa khuôn mặt bị khẩu trang che kín, lộ ra đôi mắt bình tĩnh quan sát mọi người.
Hắn đi đến bên Keiko, lên tiếng hỏi:
– Đám mới à?
Dì Keiko vẫn giữ nụ cười hiền hòa, đôi mắt lóe sáng.
– Đúng vậy, có tổng cộng mười lăm đứa.
Hắn ta nhìn sơ một lượt, nói:
– Nhưng ở đây chỉ có mười bốn.
Keiko nhìn lại, sau đó mới chợt nhớ ra.
– À, một đứa đau bụng nên không đến được.
Ngày mai tôi sẽ mang nó đến.
Hắn chau mày, giọng điệu không vui.
– Phiền phức.
– Như thế này đi, ngài không cần đánh số nó, muốn dùng nó cho hạng mục nào thì tùy ý ngài.
Sắc mặt người đàn ông tốt hơn một chút, cười khẩy một tiếng rồi hỏi:
– Bà không sợ à?
Dì Keiko lắc đầu, nụ cười bên môi nhiều thêm vài phần nịnh nọt.
Đôi mắt nhìn người đàn ông ấy mang theo sùng bái cùng ngưỡng mộ.
– Ồ không, giúp ích được cho các vị là vinh dự của tôi.
Sao lại vì chút chuyện cỏn con này mà sợ hãi cơ chứ?
Nói rồi, bà ấy bật cười khúc khích.
Đám người nhìn cuộc trò chuyện không đầu không đuôi của Keiko với người đàn ông áo blouse ấy, không khỏi nghi hoặc.
Mục đích của Keiko đưa bọn họ xuống đây có lẽ là vì người đàn ông này.
Nhìn theo cách ăn mặc của hắn ta, có lẽ hắn là một bác sĩ hoặc nhà khoa học, nhà nghiên cứu.
Vấn đề đặt ra ở đây, hắn nghiên cứu cái gì trong trại trẻ mồ côi này?
Đôi mắt Cố Từ Thần dần lạnh xuống, cậu nhìn chằm chằm hai người nọ, trong lòng không khỏi rét lạnh.
Cậu có một suy đoán về đối tượng của hạng mục nghiên cứu, song, cậu lại không mong nó là sự thật.
Điều đó quá mức tàn nhẫn!
Cố Từ Thần cắn chặt môi, hô hấp có chút rối loạn.
Diệp Huyền Thanh gần cậu tinh ý phát hiện ra, lẳng lặng đi đến bên cạnh, nắm lấy tay cậu.
Cố Từ Thần nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt sạch sẽ và trong suốt như đá Hắc Diệu không lẫn tạp chất, xinh đẹp đến mức khiến anh muốn nâng niu, trân trọng lấy.
– Đừng lo lắng.
– Diệp Huyền Thanh hơi siết tay cậu, ngón tay nhè nhẹ cọ vào lòng bàn tay người kia.
Cố Từ Thần mở miệng muốn nói gì đó, sau lại mím môi giữ im lặng, cũng không vùng tay khỏi tay anh.
Bàn tay được anh nắm đột nhiên đảo khách thành chủ, chuyển sang nắm lấy tay anh.
Diệp Huyền Thanh hơi bất ngờ nhưng ngoài mặt lại chẳng biểu hiện ra, vẫn bình thản như không có chuyện gì.
Cố Từ Thần vẫn nhìn anh không rời mắt, trông thấy khóe môi người nọ dù cố kiềm nén vẫn cong lên.
Cậu dường như nắm bắt được điều gì đó lại mờ mịt như không hiểu thứ gì.
Trong thoáng chốc, cậu cảm giác được góc nghiêng của anh rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó.
Nhưng Diệp Huyền Thanh lại chối rằng không biết cậu, bọn họ chưa từng gặp nhau.
Thật sự chưa từng gặp nhau sao?
Giọng nói của Keiko bất chợt vang lên cắt ngang suy nghĩ của Cố Từ Thần.
– Được rồi, mấy bạn mới đến mau tập trung lại đây, chúng ta sẽ lấy ký tự phân khu nghiên cứu nào.
Đám người chơi đưa mắt nhìn nhau, không ai chủ động bước lên trước.
Việc lấy ký tự đồng nghĩa với phải bắt buộc tham gia vào việc nghiên cứu, tham gia với tư cách gì cũng không có quyền lựa chọn.
Bọn họ không biết đằng sau những cánh cửa ấy như thế nào.
Có phải chăng là không gian hẹp u tối, nơi không có lấy một tia sáng lọt vào.
Chỉ cần nghĩ đến thôi đã đủ thấy kinh dị hãi hùng.
Nhưng nếu không lấy ký tự, hệ thống chắc chắn sẽ trừng phạt họ.
Hoặc hệ thống không làm thì Keiko cũng chẳng để yên.
Nhìn cái cách dì ta ngưỡng mộ người đàn ông ấy, bọn họ biết họ không có cơ hội nói từ “không muốn”.
Một thiếu niên tầm mười bảy tuổi im lặng từ lúc vào màn chơi đến giờ bỗng tiên phong bước lên trước.
Keiko hài lòng nhìn cậu, mỉm cười hỏi:
– Bé ngoan, con tên gì?
– Trì Du.
Giọng nói thiếu niên hơi khàn khàn, dường như đang trong quá trình vỡ giọng.
Ánh mắt cậu ta nhìn Keiko vô cùng bình thản, hoàn toàn không có sợ hãi cùng lo lắng.
Người đàn ông mặc áo blouse lấy bút, ghi lên cổ áo của Trì Du một ký tự, I-11K.
Sau khi nhận được ký tự, Trì Du lại quay về chỗ cũ, khoanh tay lạnh lùng nhìn mọi người.
Cố Từ Thần ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền Thanh, buông tay anh ra rồi bước lên.
Diệp Huyền Thanh trông thấy liền nối gót theo sau.
Ký tự hai người nhận được lần lượt là I-12L và I-13M.
Nhìn thấy ba người xung phong đi đầu không xảy ra chuyện gì, những người khác bắt đầu xì xầm, đùn đẩy nhau đi lên.
Thái Ly đẩy mấy kẻ chắn ngang đường mình đi, chen lên phía trước.
Đối diện với đôi mắt hiền từ của Keiko, sau lưng Thái Ly vẫn đổ mồ hôi lạnh liên tục.
Cô ta dằn xuống sự sợ hãi trong lòng, gắng gượng nở nụ cười, nhận ký tự từ người đàn ông, I-14N.
Thái Ly thở phào một hơi, ký tự đầu không khác gì so với ba kẻ đi trước, chắc hẳn cô ta sẽ cùng phòng với bọn họ.
Diệp Trà bị Thái Ly chen trước thì không vui.
Bé bĩu môi, dẫm chân nhỏ chạy tới.
– II-15O?
Bé chau mày, chạy về chỗ Cố Từ Thần, úp mặt vào lòng cậu, không vui mà lầu bầu.
– Anh ơi, em hổng có giống anh…
Phượng Trần, Trần Liễu cùng Lê Tuấn nghe thấy ký tự bị thay đổi số la mã đầu tiên liền giành nhau đi lên trước, cùng nhận số ký tự chung với Diệp Trà.
– Tại sao số ký tự lại thay đổi vậy? – Một cô gái không hiểu chuyện gì đang diễn ra, ngơ ngác nhận lấy ký tự III mà lên tiếng hỏi.
– Không lẽ mỗi ký tự la mã chỉ được bốn người sao?
– Dư Lý, chuyện đơn giản như thế em cũng hỏi sao? – Chàng trai bên cạnh cau có đáp lời.
Cô gái tên Dư Lý bị bạn trai mắng liền im lặng, không dám nói nữa.
Mọi người lần lượt lên nhận ký tự, đến số la mã IV thì chỉ có hai người.
Một gã nhuộm tóc xanh, tai đeo khuyên, sắc mặt hầm hừ khó xem, người còn lại là một cô gái trẻ đeo kính, ăn mặc hơi quê mùa.
– Nào, các con đã có ký hiệu của riêng mình, chúng ta cùng sắp xếp theo thứ tự nhé.
Các bé có số la mã là I đứng ở đây, tiếp đến là bé mang số II, rồi đến III và IV.
Giỏi lắm! Các bé ngoan của dì thật giỏi!
Sau khi chia thành bốn nhóm nhỏ, đứng lẫn với mười đứa nhóc, người đàn ông mặc blouse thấp giọng trao đổi với Keiko, sau đó nhìn về phía bọn họ.
Cố Từ Thần đối diện với ánh mắt của hắn ta, nhìn ra trong đó là điên cuồng cùng không thỏa mãn.
Gã đàn ông đảo mắt về nhóm đầu tiên cùng nhóm thứ hai, sau đó đi đến bên cái máy chính giữa, ngón tay bấm liên tục rồi thì thầm gì đó.
Một lúc sau, cánh cửa sắt khắc số II cũng mở ra.
– Được rồi, mấy bé nhóm I và nhóm II mau theo các chú đi nghiên cứu khoa học đi nào.
Keiko cười híp mắt, dịu dàng lên tiếng.
Những đứa trẻ trợn tròn mắt, có đứa nước mắt rơi liên tục, cố gắng che kín miệng, không cho lọt tiếng khóc của mình ra ngoài.
Tiếng nức nở của trẻ con khiến cho không khí đông đặc lại, ngột ngạt không thôi.
Hai kẻ mặc áo blouse đi đến, dắt hai nhóm vào hai cánh cửa tương ứng.
Trước khi cánh cửa khép lại, Cố Từ Thần nhìn chằm chằm vào nhóm của Diệp Trà và Lê Tuấn, mấp máy môi dặn dò bé trong im lặng.
“Cẩn thận.”
Diệp Trà vẫn luôn nhìn cậu, bé ngoan ngoãn gật đầu, đồng thời cũng lo lắng nói lại một câu như thế với cậu.
Cánh cửa sắt sau lưng ầm ầm xê dịch, sau đó rầm một tiếng khép chặt lại.
Xung quanh tối om như đêm ba mươi, không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Tiếng giày da đạp trên nền gạch vang vọng trong không gian.
Sau đó liên tiếp tiếng giày thay phiên nhau, chúng không theo một trật tự mà tản ra tứ phía, có nhanh có chậm.
Âm thanh đó từ từ lắng xuống, chầm chậm đi về phía nhóm bốn người chơi và bốn đứa trẻ.
Cố Từ Thần mở căng mắt, cố gắng quan sát hướng đối diện nhưng không thành.
Trước mắt như phủ một lớp màn đen cực kì bất thường, giơ năm ngón tay cũng không thể thấy.
Vốn dĩ đôi mắt con người có thể thích ứng với môi trường xung quanh, cho dù là tắt đèn điện thì một lúc sau vẫn có thể thấy lờ mờ các vật.
Nhưng bây giờ lại không giống! Cố Từ Thần cảm thấy bản thân dường như mất hẳn thị giác.
Điều này khiến cậu không khỏi bất an.
Bàn tay lạnh ngắt vì căng thẳng của cậu bất chợt được một cảm giác ấm áp bao bọc lấy.
Đầu ngón tay anh mang theo vết chai, không nhanh không chậm cọ vào lòng bàn tay cậu.
Trước mắt Cố Từ Thần không nhìn thấy gì, cậu hơi nghiêng đầu, muốn rụt bàn tay về nhưng lại bị anh siết chặt lại.
Cố Từ Thần vùng ra không được liền mặc kệ anh nắm tay mình.
Toàn thân cậu căng chặt, nâng cao tinh thần cảnh giác.
Cậu dỏng tai lắng nghe, nhưng lại không nghe được bất cứ thứ gì.
Mọi thứ như thể biến mất.
Nếu không phải tay vẫn bị Diệp Huyền Thanh nắm chặt, Cố Từ Thần sẽ ngỡ nơi đây chỉ có một mình cậu.
Thời gian cứ như thế mà trôi qua, bốn bề tối om, giơ tay lên cũng không thấy rõ năm ngón, kích thích tinh thần con người căng như dây đàn.
Dường như chỉ cần một chút tác động nhỏ, dây đàn mỏng manh ấy liền đứt.
Trong bóng tối vô hạn ấy, một loạt âm thanh vang lên, tiếng người xì xào thì thầm, tiếng máy móc kim loại leng keng va vào nhau, tiếng hít thở gấp gáp của mọi người xung quanh.
Tưởng chừng như mọi thứ cứ như vậy mãi, từng chút một gặm nhấm tinh thần của bọn họ, song, một tiếng thét chói tai bất chợt vang lên phá tan bầu không khí ngột ngạt ấy.
– A!!! Không! Buông tôi ra!!!