HỆ THỐNG ƯỚC NGUYỆN TỬ VONG - Chương 29: Màn Thứ Ba Thực Nghiệm Trại Trẻ Mùa Xuân 4
- Trang chủ
- Truyện tranh
- HỆ THỐNG ƯỚC NGUYỆN TỬ VONG
- Chương 29: Màn Thứ Ba Thực Nghiệm Trại Trẻ Mùa Xuân 4
Keiko dùng một tấm vải đen dày che mắt cô lại, dẫn Thái Ly đi vào trung tâm vòng tròn.
Những đứa trẻ chủ động tách ra, chừa một lối nhỏ cho Thái Ly đi vào.
Keiko vỗ tay, ra hiệu cho bọn trẻ bắt đầu.
Tất cả đèn trong phòng bắt đầu chập chờn, rồi vụt tắt, mọi thứ bất chợt chìm vào bóng đen u ám.
Nếu như lúc này cô tháo khăn che mắt ra, chắc chắn sẽ bị dọa chết trân.
Vây xung quanh cô là những bóng hình lù lù của bọn trẻ, biểu tình kì quái, u uất, không còn là những đứa trẻ hồn nhiên, ngây thơ như buổi sáng.
Đôi mắt chúng sáng giữa bóng đêm, biểu tình vừa sợ hãi vừa phấn khích, nhìn cô như thể nhìn con mồi ngu muội.
Thái Ly bị bịt mắt không hề biết chuyện ấy.
Thế nhưng, Cố Từ Thần vừa vặn quan sát được biểu tình thay đổi của chúng, cậu siết chặt tay, não bắt đầu hoạt động hết công suất để ghi nhớ lại.
Những đứa trẻ bắt đầu di chuyện, giọng hát hồn nhiên trong trẻo chậm rãi vang lên giữa không gian tối mù mịt.
Vây quanh bạn, vây quanh bạn…
Tiếng của bọn trẻ lẫn vào nhau, Thái Ly chau mày, trong lòng có chút bất an.
Cô không nghe ra được sự khác biệt giữa tiếng của chúng.
Điều này khiến Thái Ly hơi bất an.
Cô nắm chặt góc áo, lồng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, cố gắng bình tĩnh, lắng nghe thật kĩ.
Hỡi chú chim nhỏ trong lồng
Khi nào, khi nào chú bay ra?
Lúc chạng vạng, khi chập tối
Cả sếu và rùa đều trượt ngã
Xem kìa, ai đang đứng sau bạn đây?
Tiếng hát im bặt, xung quanh chỉ còn tiếng hít thở khe khẽ, thậm chí không có bất kì âm thanh cười đùa nào.
Thái Ly không khỏi cảm thấy căng thẳng, sau lưng thấm ướt mồ hôi.
[Bạn đã chấp nhận tham gia trò chơi Chú chim nhỏ trong lồng, đây quả nhiên là một lựa chọn sáng suốt.
Nhưng sáng suốt không đồng nghĩa với việc bạn sẽ an toàn.
Thái Ly, bạn chính là chú chim nhỏ trong lồng, để thoát khỏi cái lồng được đan kết bằng người này, bạn phải đưa ra lựa chọn thật chính xác kẻ sau lưng mình.
Bạn đã có thời gian một ngày để hòa nhập với bọn trẻ, hẳn đã biết hết tên của chúng đúng không nào? Nó không quá khó để ghi nhớ.
Vậy lựa chọn của bạn là?
A.
Masami
B.
Nguyễn Minh
C.
Thu Nguyệt
D.
Bình An
Hãy đưa ra câu trả lời thật chính xác! Thời gian suy nghĩ bắt đầu đếm ngược: 10…!9…!8…]
Ngón tay đang siết chặt góc áo của Thái Ly run lên nhè nhẹ, mồ hôi dọc theo thái dương của cô mà chảy xuống, răng đánh vào nhau phát ra tiếng lạch cạch khe khẽ.
Thái Ly không nhớ hết tên của mười đứa trẻ, cô nào biết hệ thống đưa câu hỏi hòa nhập đám trẻ nhằm mục đích chơi trò chơi này! Nếu như có thể quay ngược thời gian, cô chắc chắn sẽ cố gắng ghi nhớ hết.
Thái Ly hít mấy hơi, cố gắng bình tĩnh, trong lòng không ngừng cầu nguyện đứa trẻ đứng sau mình là mấy bé ngồi nghe cô kể chuyện lúc sáng.
Trong bốn cái tên hệ thống đưa ra, cô chỉ ấn tượng với Thu Nguyệt.
Cô bé ấy chính là đứa nhóc lôi kéo cô, hỏi cô về thế giới bên ngoài như thế nào.
Còn ba đứa kia, cô hoàn toàn không có ấn tượng.
Thời gian dần trở về số 0, Thái Ly càng hoảng loạn, chọn đại đáp án duy nhất mà mình biết— đáp án C.
Thu Nguyệt.
– Người đứng sau lưng tôi…!- Âm thanh của Thái Ly khẽ run, sự căng thẳng chèn ép cô đến mức không thở nổi – chính là Thu Nguyệt!
Xung quanh lại chìm vào im lặng, Thái Ly chờ đợi mãi vẫn không có ai lên tiếng, cô nóng nảy tự gỡ khăn che mắt của mình ra.
Trước mắt cô là một không gian tối đen như mực, gương mặt những đứa trẻ thoắt ẩn thoắt hiện, biểu tình kì quái, môi nở nụ cười tươi rói.
Tim Thái Ly như ngừng đập, cô hoảng sợ hét lên.
– AAAAA!!!
Sau tiếng hét của Thái Ly, đèn chập chờn vài cái rồi bật lên.
Cô trông thấy những đứa bé dùng ánh mắt tò mò nhìn cô.
Nhóm người chơi lại vô cùng bình tĩnh, không một ai chủ động tiến đến an ủi hỏi han.
Thái Ly không khỏi tủi thân, khóe mắt đỏ bừng, cả người phát lạnh vì mồ hôi thấm ướt hết áo.
– Đáp án của con là Thu Nguyệt sao? – Keiko đột ngột lên tiếng, đổi lấy cái nhìn chăm chú của người chơi và cả Thái Ly.
– Nào nào, hãy nhìn xem sau lưng con là ai?
Cần cổ Thái Ly cứng ngắc, khó khăn quay về phía sau.
Cô nhìn thấy một bé gái cột tóc hai chùm, cười tủm tỉm nhìn mình, gương mặt quen đến không thể quen hơn.
Trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng trở về vị trí cũ.
Khóe môi cô kiềm không được nhếch lên, nở nụ cười tự mãn đắc thắng.
– Con đoán đúng rồi—
– Chị à.
Thái Ly còn chưa nói hết câu, bé gái ấy đã lên tiếng.
Bé cười híp cả mắt, hai bên má là lúm đồng tiền nho nhỏ.
Bé lắc lắc ngón trỏ, dẩu môi trả lời:
– Chị đoán sai rồi.
Em là Bình An.
Lần này, Thái Ly trực tiếp ngẩn người.
Cô không thể nào nhớ lầm được, cô rất ấn tượng với con bé ấy cơ mà!?
Bình An dường như không chú ý đến dáng vẻ khiếp sợ của Thái Ly.
Bé bật cười khúc khích, vỗ vỗ hai tay vào nhau.
– Vui quá! Vui quá! Chị đoán sai rồi, hì hì! Em là Bình An, chị ấy mới là Thu Nguyệt.
Ngón tay mập mạp của bé chỉ về một đứa trẻ khác có gương mặt giống hệt Bình An.
Đứa nhóc ấy ngây thơ nhìn biểu tình từ không thể tin chuyển sang tuyệt vọng của Thái Ly, chu môi oán hận.
– Chị kì quá! Chị chơi với em lâu ơi là lâu mà vẫn hổng nhớ tên em.
Hư hư lắm luôn, đáng bị phạt!
Nghe con bé nói đến từ “phạt”, bả vai Thái Ly hơi run lên.
Cô mấp máy môi, hoảng sợ không nói nên lời, hai bên thái dương đẫm mồ hôi, tóc bết dính vào mặt.
Thái Ly chưa từng chật vật như thế bao giờ.
Cô quay sang nhìn gương mặt hiền hậu của Keiko, ấp ủ chút hi vọng mỏng manh mà nhỏ giọng nói:
– Dì Keiko ơi, có thể cho con một cơ hội nữa không ạ? Con…!con hứa sẽ chơi thật tốt ạ!
Keiko vẫn nhìn Thái Ly với cái nhìn hiền từ, dì xoa tóc cô, thở dài đáp:
– Con ngoan, dì rất muốn cho con cơ hội.
Thế nhưng con phải nhường cho các bạn khác chơi cùng, nếu không thì thật là ích kỉ.
Đó là biểu hiện của một đứa trẻ hư! Nào, ra ngoài và để bạn khác vào chơi thôi.
Nói rồi, Keiko không để cho Thái Ly kháng nghị, kiên quyết dắt cô ra ngoài.
Những người chơi xung quanh nhìn cô nhưng lại không ai chủ động tiến lên an ủi.
Họ không rõ thua ở trò chơi dân gian này sẽ dẫn đến hậu quả gì, song, họ có thể chắc chắn một điều rằng kết cục ấy chẳng có gì tốt đẹp cả.
Cố Từ Thần nhìn tinh thần Thái Ly suy sụp, không còn dáng vẻ cao ngạo tự đắc như lúc đầu.
Cô ngồi sụp xuống sàn, hai tay ôm đầu gối, cố thu mình lại như thể muốn dùng cách này để giảm đi sự tồn tại của mình.
– Bé ngoan.
Tiếng của dì Keiko đột ngột vang lên kéo suy nghĩ của Cố Từ Thần trở về.
Lúc ngẩng đầu lên, Cố Từ Thần trông thấy dì Keiko đang nhìn mình, vẫn là đôi mắt hiền từ dào dạt tình thương bao la.
Đồng thời lúc này, câu hỏi cũng được đặt ra.
[Đồng bạn của bạn không hoàn thành được trò chơi, cô ấy đã chọn sai đáp án.
Bây giờ, bạn là người may mắn được chọn tiếp theo, vậy ý của bạn là?
A.
Chấp nhận.
B.
Từ chối.
Hãy suy nghĩ thật kỹ, câu hỏi gắn liền với sinh tử của bạn! Thời gian đếm ngược bắt đầu: 10…!9…!8…]
Cố Từ Thần nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên, không chút do dự chọn đáp án A.
Dì Keiko vẫy tay gọi cậu đến, dịu dàng hỏi:
– Con trai ngoan, mau đến đây với dì.
Nói dì nghe xem tên con là gì nào?
Diệp Trà lo lắng níu tay cậu lại, vẻ mặt bướng bỉnh.
– Anh Từ Thần, anh đừng đi, em chơi thay anh cho.
Cố Từ thần xoa tóc bé, dịu giọng dỗ dành.
– Bé Trà ngoan, anh sẽ không sao.
Em không tin anh à?
Diệp Trà mím môi, bàn tay đang nắm lấy góc áo anh chầm chậm buông ra, giọng nói có chút tủi thân.
– Em tin anh ạ…
Cố Từ Thần biết bé lo lắng cho mình, thế nhưng trong tình huống này, cậu không được phép rút lui.
Đáp án hệ thống đưa ra không có cái nhường cho người chơi khác, cho dù có, cậu cũng không để Diệp Trà mạo hiểm thay mình.
– Tên của con là Từ Thần.
Cố Từ Thần đi đến trước mặt Keiko, chiều cao vượt trội khiến cậu cúi xuống nhìn bà ấy.
Song, ánh mắt Keiko vẫn như thế, nhìn cậu như thể nhìn một đứa trẻ nhỏ bé.
Keiko nắm lấy tay cậu, vỗ nhè nhẹ, cười nói:
– Từ Thần, cái tên rất mạnh mẽ.
Dì nghe các bé bảo rất mến con, con bày trò chơi thú vị cho các bạn.
Vậy thì lần này, con tham gia chơi cùng các bạn nhé?
– Được chứ ạ.
– Cố Từ Thần cười càng tươi, thế nhưng trong mắt lại là bình lặng không gợn sóng, ý cười không tới được đáy mắt.
– Con rất sẵn lòng chơi cùng các bạn.
Keiko vô cùng hài lòng với thái độ hợp tác của Cố Từ Thần.
Dì cười rộ lên, dẫn cậu vào giữa vòng tròn.
Cố Từ Thần đảo mắt, quan sát mười đứa trẻ đang nắm tay nhau, bất chợt tầm mắt rơi vào một ký tự rất bé trên cổ áo của chúng.
Khóe môi cậu hơi cong lên, thoải mái đi theo Keiko.
– Con đã nắm rõ luật chơi chưa?
Keiko ôn hòa lên tiếng, bàn tay bà cầm vải đen, cẩn thận giúp Cố Từ Thần che mắt lại.
Cậu bình tĩnh ngồi giữa vòng tròn, sống lưng thẳng tắp, dường như không mấy để tâm đến trò chơi này.
– Hì hì, hì hì, bạn đã sẵn sàng chưa?
Tiếng đám trẻ cười khúc khích vang lên.
Mắt bị che kín, thính giác của cậu càng thêm nhạy cảm, đến mức tiếng chân đi nhè nhẹ trên nền nhà cũng có thể nghe kĩ.
Vây quanh nhé! Vây quanh nhé!
Giọng hát của bọn trẻ vang lên, chúng bắt đầu di chuyển xung quanh Cố Từ Thần.
Lỗ tai cậu hơi giật, cẩn thận phân biệt giọng của từng đứa.
Quả thật tiếng con nít đa phần đều giống nhau, cùng một tông giọng hơi khó phân biệt.
Nhưng Cố Từ Thần vẫn bắt được một chút điểm khác biệt.
Tinh thần cậu tập trung cao độ, môi mấp máy lẩm bẩm điều gì đó.
Hỡi chú chim nhỏ trong lồng
Khi nào, khi nào chú bay ra?
Lúc chạng vạng, khi chập tối
Cả sếu và rùa đều trượt ngã
Xem kìa, ai đang đứng sau bạn đây?
Câu hát cuối cùng kết thúc, không gian xung quanh chìm vào yên tĩnh.
[Thời khắc quan trọng nhất đã đến, bạn sẽ lựa chọn như thế nào? Người sau lưng bạn là ai, hẳn trong lòng bạn đã có đáp án cho chính mình.
Vậy đáp án của bạn là?
A.
Hà Thụy
B.
Bình An
C.
Chu Lê
D.
Thu Nguyệt
Thời gian suy nghĩ bắt đầu đếm ngược…]
Quả nhiên có tên của hai con bé kia, Cố Từ Thần hơi nhíu mày, ngón trỏ và ngón cái ma sát với nhau.
Trước khi âm thanh đếm đến số 0, Cố Từ Thần dứt khoát chọn ngay Thu Nguyệt.
– Người đứng sau lưng tôi…
Cố Từ Thần hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên, dáng vẻ điềm tĩnh hoàn toàn trái ngược với Thái Ly.
– Chính là Thu Nguyệt.
Sau câu trả lời, xung quanh vang lên tiếng xì xầm nho nhỏ, có người cho rằng cậu sai, có người lại bảo là đúng.
Thái Ly bó gối ngồi trong góc, hốc mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm về phía ấy.
Cô ta bị sợ hãi gặm nhấm đến mức muốn phát điên lên, trông thấy Cố Từ Thần rơi vào tình cảnh giống như mình thì liền nhếch môi cười sung sướng.
Đôi mắt đầy ác cảm như muốn nguyền rủa, lôi kéo cậu chết chung với mình.
Song, tất cả đều không ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.
– Sai rồi! Sai rồi! – Giọng điệu hơi gấp gáp của bé gái vang lên – Đoán sai rồi! Em là Bình An cơ!
Cố Từ Thần bật cười, đổi lấy cái nhìn khó hiểu từ bốn phía xung quanh.
Cậu không gỡ khăn che mắt xuống, lạnh nhạt đáp:
– Không, em chính là Thu Nguyệt.
Đứa nhỏ bực bội dậm dậm chân xuống sàn nhà, nóng nảy nói:
– Không phải! Anh thử tháo bịt mắt ra đi, sau lưng anh rõ ràng là—
Bé còn chưa nói xong, Cố Từ Thần đã cắt ngang.
– Không, tôi tin vào thính giác cũng như sự phân tích của mình.
Thu Nguyệt, đừng lợi dụng bóng tối mà đổi chỗ với Bình An, tôi nghe được tiếng chân nhón khe khẽ của em đấy.
Cậu vừa dứt câu, đèn trong phòng sáng lên, mọi người nhìn thấy sau lưng Cố Từ Thần là bé gái tóc hai chùm.
Đôi mắt bé tràn đầy tức giận, nhìn chằm chặp vào lưng người ngồi ở giữa.
Ngay khi bé định lên tiếng thì Keiko đã nói trước.
– Chà, anh bạn nhỏ này của chúng ta thật khá.
Thu Nguyệt à, con không được chơi ăn gian như vậy, đó là hành động của đứa trẻ hư.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Nguyệt nháy mắt trắng bệch, cả người bé run nhè nhẹ, lắp bắp nói:
– Con…!con…
Keiko thở dài một tiếng, xoa tóc Thu Nguyệt, không hài lòng lên tiếng.
– Thu Nguyệt là bé hư.
Thu Nguyệt ngơ ngác nhìn Keiko, nước mắt lách tách rơi xuống.
Bé không dám phản kháng, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu, không lên tiếng nữa.
Keiko đi đến trước Cố Từ Thần, mỉm cười hiền lành.
– Anh bạn nhỏ, con thắng trong trò chơi này rồi.
Cố Từ Thần nở nụ cười nhàn nhạt, không nói gì.
Lúc này, Keiko ra hiệu cho những người trông trẻ khác tiến đến, mang theo khăn che mắt, che lại giúp từng người.
Ngay khi tầm nhìn của cậu bị che khuất một lần nữa, Cố Từ Thần kịp nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của Keiko.
Trong lòng cậu dậy lên một hồi chuông cảnh báo.
Cậu nghe thấy bà ta nói:
– Nào, chúng ta cùng đi xem những đứa trẻ thua cuộc sẽ bị trừng phạt thế nào nhé!