HỆ THỐNG CHỮA LÀNH CỦA NAM PHỤ - Chương 17: Không muốn có sư nương
- Trang chủ
- Truyện tranh
- HỆ THỐNG CHỮA LÀNH CỦA NAM PHỤ
- Chương 17: Không muốn có sư nương
Trên đường đi, Cố Phong được Nguyên Quân Bạch bế đi. Trong lòng hắn tràn ngập vui mừng, hắn không ngờ chỉ một cậu nói mà có thể khiến y chấp nhận, xem ra y rất cưng chiều hắn. Cố Phong cười nhìn Nguyên Quân Bạch.
Nguyên Quân Bạch cảm giác như có ai đang nhìn mình, y nhìn xung quanh mới dời tầm mắt sang đồ đệ trên tay mình. Cố Phong thấy y dời tầm nhìn sang mình, hắn nhanh chóng thu hồi nụ cười nhìn y tỏ vẻ vô tội hỏi:”Sư tôn có chuyện gì sao?”
Nguyên Quân Bạch nhìn thấy vẻ mặt vô tội của đồ đệ, chắc có lẽ mình quá đa nghi rồi. Y lắc đầu nói:”Không có gì, ta có chuyện muốn hỏi con. Tại sao lại không muốn có sư nương?”
Cố Phong nghe xong sắc mặt trầm xuống nói:”Người có sư nương rồi, nhất định người sẽ bỏ rơi con. Cho nên con mới không muốn người đi cưới người khác.”
Nguyên Quân Bạch nghe xong có chút phì cười, y xoa đầu Cố Phong nói:”Con không cho ta cưới người khác, vậy sao này con đi lấy vợ còn ta thì phải làm sao đây?”
Cố Phong nhìn y lắc đầu nói:”Nhất định con sẽ không lấy vợ, con sẽ ở bên cạnh người đến cuối đời.”
Nguyên Quân Bạch gõ nhẹ vào đầu hắn, Cố Phong ôm đầu bĩu môi nhìn y. Nguyên Quân Bạch cười nhẹ nói chỉ nói “ngốc” rồi nhanh chóng quay trở lại Dương Mặc.
Sau khi trở về, Nguyên Quân Bạch chỉ cho Cố Phong cách tu luyện, y cũng cho đồ đệ mình rất nhiều bảo bối để nâng cao trong việc tu luyện. Đến tối, Nguyên Quân Bạch ngồi trong phòng đọc thì Cố Phong vui mừng chạy đến ôm chân y nói:”Sư tôn, con lên Luyện Khí trung kì rồi.”
Nguyên Quân Bạch nghe xong, y bỏ quyển sách trên tay xuống nhìn Cố Phong. Trên khuôn mặt nhỏ xíu in nguyên chữ “người khen con đi” khiến cho Nguyên Quân Bạch phì cười, y vươn tay xoa đầu Cố Phong nói:”Giỏi lắm, muốn ta thưởng gì?”
Cố Phong cảm nhận hơi ấm từ bàn tay y, hắn nhìn nói:”Con muốn nhìn thấy người cười.”
Nguyên Quân Bạch cũng đáp ứng nhu cầu của hắn, y nở một cười. Cố Phong thấy nụ cười ấy, trong lòng hắn nhanh chóng nổi lên du͙ƈ vọиɠ, thật sự rất đẹp.
Nguyên Quân Bạch nhanh chóng bế Cố Phong đi đến giường nói:”Cũng đã khuya rồi, mau nghỉ ngơi đi.”, Cố Phong gật đầu ngã người nằm xuống giường.
Vẫn như mọi ngày, Nguyên Quân Bạch đều ôm Cố Phong ngủ, nhưng hôm nay không hiểu sao y lại không ngủ được. Trong lòng y cứ như một thứ gì đó đè xuống khiến lòng y nặng trĩu, Nguyên Quân Bạch trở người nhìn sang khuôn mặt nhỏ xíu đang ngủ say bên cạnh y.
Nguyên Quân Bạch không tự chủ được mà vươn tay xoa đầu Cố Phong, tại sao mình cứ cảm thấy lo lắng vậy?
Cốt truyện đã lệch hướng chăng?
Câu chuyện này là do y viết nhưng y không biết nó bị lệch chỗ nào, Tần Minh đến hỏi cưới y thật sự không hề có trong cốt truyện. Nguyên Quân Bạch nghĩ đến đây có chút đau đầu, y dẹp cốt truyện có bị lệch hay không sang một bên.
Ngày mai chắc chắn sẽ có nhiệm vụ đến, Nguyên Quân Bạch nhìn khuôn mặt ngây thơ của Cố Phong. Mọi lo lắng trong lòng y nhanh chóng biến mất, y vươn tay ôm Cố Phong vào lòng, không cần nghĩ nhiều chỉ cần biết nhiệm vụ bây giờ là nuôi lớn đứa trẻ này.
Sáng ngày hôm sau, Nguyên Quân Bạch ngồi trong phòng đọc sách thì Vân Thu đẩy cửa đi vào, hắn ngồi đối diện y, hắn nhìn xung quanh nói:”Sao ta không thấy đồ đệ kia của ngươi? Ta nhớ nó dính ngươi lắm mà, một bước cũng không rời.”
Nguyên Quân Bạch bỏ quyển sách trên tay xuống bàn, khuôn mặt thanh lãnh không lộ cảm xúc nhìn hắn, đôi mày hơi nhíu lộ ra vẻ bất mãn nói:”Phong nhi đi luyện kiếm với Tiêu Ca rồi. Ngươi đến đây là có việc gì?”
Vân Thu nghe cách xưng hô này của y có chút hứng thú, hắn nhìn khuôn mặt thanh lãnh của Nguyên Quân Bạch hỏi:”Ngươi không sợ Tiêu Ca đánh đồ đệ ngươi sao?”
Nguyên Quân Bạch nhìn hắn với ánh mắt có chút tức giận nói:”Ngươi nghĩ hắn có dám đánh đồ đệ của ta không?”
Vân Thu nhìn thấy tia tức giận trong mắt y, hắn vẫy tay nói:”Ngươi bớt giận, ta biết Tiêu sư đệ có chừng mực nên hắn sẽ không dám đánh đồ đệ của ngươi.”
Cơn tức giận trong lòng Nguyên Quân Bạch cũng dịu đi bớt, y cầm quyển sách liếc hắn một cái mới nói:”Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy.”
Vân Thu cười nhìn vẻ mặt của Nguyên Quân Bạch nói:”Chưởng môn sư huynh nhờ ta chuyển lời đến ngươi, trấn Nhiên Thủy gần đây có loạn, sư huynh bảo ngươi đến đó làm nhiệm vụ.”
Quả nhiên, cuối cùng cũng đến. Nguyên Quân Bạch chỉ “ừm” một tiếng, cùng lúc đó. Hệ thống xuất hiện bên cạnh y.
[Nhiệm vụ đã xuất hiện, nếu ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sẽ được 1000 điểm. Nếu không hoàn toàn nhiệm vụ sẽ trừ phạt. Tít -]
Nguyên Quân Bạch im lặng một lúc, hệ thống nói xong nhanh chóng biến mất, không để Nguyên Quân Bạch kịp phản ứng. Hành động này của hệ thống khiến y có chút nghi hoặc, sao lại biến mất nhanh chóng như vậy? Chắc chắn có chuyện gì đó.
Đột nhiên, Vân Thu đứng dậy, Nguyên Quân Bạch dời tầm nhìn sang hắn. Vân Thu nở nụ cười vẫy tay nói:”Đột nhiên ta nhớ ra có chuyện làm nên ta đi trước, không làm phiền ngươi đọc sách nữa. Cáo từ.”
Hành động này của Vân Thu khiến y càng nghi ngờ hơn, hắn rất đáng nghi. Ta nhất định phải điều tra mới được.