HÀNH TINH MÈO CON - Chương 8
_________________
Bùi Thanh Hà lạnh lùng chạy tới bệnh viên giữa sự vây quanh của đám người kia
Là bệnh viện tốt nhất huyện, bà nội nói: “Cha con, nó biết con thi đỗ trạng nguyên, mừng lắm. Bèn mượn xe đi đón con…. Cuối cùng, vì lâu lắm không lái, nên thành ra vậy”
Bùi Thanh Hà quay đầu, ánh mắt tựa như vực hồ sâu thẳm: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Bà nội đan tay lại, hơi hoảng: “Có uống chút rượu với bạn…..”
“Là ông ta bị đâm, hay đâm trúng người khác? Bên nào chịu trách nhiệm?”
“Bà không biết…. Bà nào hiểu được”
Bùi Thanh Hà quay đầu rời đi, mới được hai bước đã bị bà lão kéo lại: “Là nó đâm, nó đâm. Đâm phải xe của người ta”
Dòng người lướt vội trong bệnh viện. Bùi Thanh Hà lặng yên trước cửa phòng cấp cứu, run lên
Anh đang cố nén cơn tức
Bùi Thanh Hà không ngốc, cây xanh tươi từ đất cằn cỗi, anh thông minh hơn những kẻ nhận là người thân của mình rất nhiều
Anh đã bị đẩy vào một hố lửa thật lớn
Vốn Bùi Thanh Hà đã tính toán dùng tiền học bổng như nào, anh cũng không có ý định đi làm thêm lúc học đại học, đây là tiền phí trang trải cuộc sống sau này của anh
Anh cũng chẳng biết cách nhìn xa trông rộng, nhưng có một đức tính rất tốt, đó là học cách biết ơn. Mỗi học kỳ, Bùi Thanh Hà đều viết một bức thư cảm ơn thật dài cho người đã giúp đỡ mình
Nhờ vào mấy câu trả lời của nhà họ Yến, anh biết ngành học đảm bảo nhất bây giờ là công nghệ máy tính, học đại học rồi lên thạc sĩ, tiến sĩ… Chỉ cần anh cố gắng học thật tốt, chỉ cần anh cố gắng. Anh sẽ tìm được lối ra, rời khỏi vũng bùn này, bước tới một thế giới tốt hơn
Nơi ấy không còn chiếc ghế dài làm bàn học, mùi cá gay mũi, không có tiếng ngáy của cha cùng gậy tre dài bị gãy. Không còn chiếc giày bung chỉ cùng quần đầy vết vá
Bệnh viện dần nóng hơn, vách tường trắng toát bỗng bốc lên vô số ngọn lửa. Trừ Bùi Thanh Hà ra, người xung quanh dường như không cảm nhận thấy
Giọng nói của bà lão già cất lên từ trong ngọn lửa, tựa như chiếc radio cũ kĩ: “Bác sĩ nói, phí phẫu thuật là mười mấy vạn, sau đó phải ở phòng ICU mấy ngày, nếu may mắn có thể tỉnh lại. Còn nếu không làm gì thì sẽ vô phương cứu chữa”
Vậy nên, Bùi Thanh Hà dừng bước. Ngọn lửa vây chặt lấy anh như xiềng xích
Bà lão nói với đôi mắt đẫm lệ: “Bé Hà, cha con mừng thật đấy. Nó bị coi thường cả đời rồi, mãi mới được hưởng chút vinh quang từ con, không vui sao được. Nó nói nó đi đón con, còn bảo bà hầm canh xương sườn. Còn cả cá nữa, là cha con tự đi bắt đấy, bình thường nó còn không nỡ ăn”
Người xung quanh đổ dồn ánh mắt về đôi bà cháu này, tựa như đang xem một vở kịch
Còn bà lão là một diễn viên tài năng
Bà ta ôm lấy chân Bùi Thanh Hà lần nữa, trượt xuống: “Nó có lỗi gì với con, bà thay mặt nó quỳ xuống được không?”
“Hơn nữa, nó là cha ruột của con! Con mụ chết bằm kia, bỏ con đi từ lúc nhỏ. Cha dẫu có sao đi nữa cũng không để con chết đói mà… Dẫu sao con, con đi gặp nó đi” Trong ánh mắt bà nội toát lên sự cầu xin “Đã đến tận cửa rồi”
Người xung quanh cũng thúc giục anh: “Đúng đó, cậu bé à, cha cậu bị tai nạn rồi, biết đâu đây lại là lần cuối”
“Bà cậu cũng quỳ xuống cầu xin rồi, có gì mà không tha thứ nổi cơ chứ?”
“Mấy đứa bé thời kỳ này đúng là ngỗ ngược, đứa nhà tôi ấy mà….”
Yến Giang đứng bên thấy hết mọi việc, hét lên trong cơn giận: “Các người thì biết gì! Lấy đâu ra tư cách xen vào việc nhà người khác!”
Bùi Thanh Hà cắn chặt răng gằn từng chữ: “Tôi không đi”
Anh bẻ từng ngón tay của bà ta ra, Bùi Thanh Hà đã lớn, bà lão không có có cách nào giữ lại
Anh lạnh lùng bước ra cửa
Bà nội trừng mắt, quát to: “Bùi Thanh Hà! Mày mà không cứu cha mày là tội giết cha! Tội bất hiếu! Không có cha, mày từ đâu ra!”
Bùi Thanh Hà không hề quay đầu
Bà nội quỳ xuống gào khóc: “Đúng là khổ mà! Sao tôi lại khổ thế này cơ chứ”
Đứng gần cậu nhất là phóng viên của tờ báo chiều Nhân dân mới, Yến Giang còn nghe thấy lẫn trong tiếng khóc là giọng nói mừng vui: “Tổng biên tập, có tin nóng! Tin lớn luôn!”
Bùi Thanh Hà vốn là đi, sau thành chạy
Giống như phía sau là ma quỷ đang đuổi theo anh, Yến Giang dùng bốn chân, chạy mãi mới đuổi kịp anh
Nhưng Bùi Thanh Hà không có nhà. Vậy nên không biết nên đi về hướng nào, chỉ lang thang không mục đích dọc bờ sông
Đi mãi đi mãi, tới tận khi trời tối
Bùi Thanh Hà ngồi trên một chiếc ghế dài ven đường. Ánh đèn sáng rọi, quảng trường cạnh bên còn có người tập thể dục. Các bé con được ba mẹ dắt tới, đang cười hì hì chơi đuổi bắt, còn có đôi nam nữ trẻ tuổi đạp xe cười đùa, tiếng cười vang xa
Mọi người đều vui vẻ
Chỉ có Bùi Thanh Hà nhìn chằm chằm vào mặt nước lặng yên, rơi lệ
Yến Giang đau lòng
Cậu kề sát vào người Bùi Thanh Hà, nhỏ giọng an ủi: “Con cái có thể không thích cha mẹ, không phải lỗi của anh”
Dẫu cho Bùi Thanh Hà chẳng thể nghe thấy