HẠNH PHÚC MUỘN MÀNG - Chương 3
Sau khi đi vào, Triệu Lỗi rất yên tĩnh.
Anh không hề u ám như vẻ mặt lạnh lùng trong đoạn video giới thiệu, ít nhất anh cũng gật đầu cười nhẹ với tôi, thấy tôi ra hiệu ý bảo đi tắm đi, anh liền vào phòng tắm.
Tôi tắm rửa xong từ sớm, cầm ly rượu đỏ ngắm cảnh xuân trong phòng tắm kính.
Anh tắm rửa cẩn thận cũng rất có kỹ xảo, nước chảy dài trên làn da màu lúa mì, theo đường vân cơ bắp, từ đầu đến cột sống, sau đó đi ngang qua kẽ mông cùng hai cái hốc nhỏ ở điểm giao nhau ở thắt lưng, cuối cùng sau khi đi qua chỗ thịt đùi thì mất điểm tựa, nhỏ giọt xuống dưới.
Lúc anh đi ra, tôi đã hơi cứng lên rồi.
Thấy ánh mắt anh quét tới, tôi cũng không giấu gì mà nâng hạ thân lên, để anh nhìn rõ hơn.
Tôi lên tiếng gọi anh tới thè lưỡi ra liếm.
Anh cũng không nhăn nhó gì, trực tiếp đi tới ngồi xổm giữa hai chân tôi, đầu tiên là sờ soạng vài cái, sau đó là ngậm vào.
Kỹ thuật của anh rất tốt, mau chóng khiến tôi hoàn toàn cương cứng.
Lúc cắm vào rất dễ dàng, không có chật chội, khó khăn như tôi đã nghĩ.
Xem ra trước khi đến đây anh đã tự mở rộng rồi, mà độ co dãn cũng rất ổn, không có vẻ rộng thùng thình.
Tôi nhịn không được hỏi anh: “Hôm nay tôi là người thứ mấy làm anh rồi?” Thật ra, tôi hiểu rất rõ quy tắc bao đêm ở đây, biết trước khi đến chỗ tôi, anh nhất định chưa làm với ai.
Anh ngẩng đầu lên, thở hổn hển nói: “Người đầu tiên.”
Lúc trả lời, mặt anh rất hồng, hồng đến mức dù da anh ngăm đen tôi cũng có thể nhìn ra.
Cũng không biết là vì câu hỏi nhục nhã của tôi hay còn là vì hứng tình mà mặt anh hồng vậy.
Ham muốn dâm hành người khác trong lòng tôi bắt đầu trỗi dậy.
Tôi tiếp tục hỏi anh: “Vậy tại sao cái động đen đằng sau lại lỏng lẻo thế này?”
Nghe vậy, anh quay đầu lại, thoáng cười với tôi rồi trả lời: “Vì trước đó bị nhiều người chơi quá.”
Lúc ấy, tôi nhìn cái mũi thẳng tắp cùng đôi môi mỏng của anh, cả người liền nóng lên, Tôi ở vị trí phía sau ấn vào mông anh, nâng thân trên của anh lên, để anh phải dùng đầu gối mà quỳ ngồi.
Sau đó mỗi lần nhấp vào trong, tôi đều dùng lực rất mạnh, khiến anh đành phải theo đà mà nhích đầu gối về trước từng chút một.
Bởi vì trước đó làm ở trên giường, sờ soạng vài cái là anh đã bị đẩy đến mép giường.
Tôi buông lỏng thân trên của anh rồi đẩy một cái.
Trọng tâm của anh không ổn định, thân trên ngã xuống, anh theo phản xạ có điều kiện mà chống đỡ hai tay trên mặt đất.
Sau đó tôi tiếp tục trong tư thế này cho đến khi cả hai người xuống đất.
Triệu Lỗi đứng bằng bốn chân, chổng mông lên, hai bên mông thịt đầy đặn bao lấy thằng nhỏ của tôi, mà tôi thì đứng sau anh tiếp tục công kích.
Lúc này anh cũng đã vào trạng thái, há miệng bắt đầu rên rỉ.
Tôi khẽ cúi xuống, đưa hai tay về phía anh, ấn vào hai cái viên thịt nhỏ màu đỏ rồi dùng ngón cái và ngón trỏ kéo căng ra.
Bởi vì trước đó tôi thầm ghét anh không sạch sẽ, không dùng tay và miệng chạm vào cơ thể anh nhiều, nói cách khác là không có màn dạo đầu, cho nên đối với hành động này, anh có vẻ rất hưởng thụ mà duỗi thẳng thắt lưng, lỗ hậu cũng thắt chặt lại.
Nom có vẻ thú vị, tôi ghé vào tai anh, hỏi câu mà tôi luôn muốn hỏi: “Anh từng là lính đặc công mà, sao xuất ngũ xong không đi đâu mà lại đến đây làm trai bao?”
Anh lúc này đã tứ chi chạm đất, bị tôi chơi đến sát bên tường.
Đầu anh dựa vào vách tường, miệng anh hé mở, nước miếng dọc theo khóe miệng sáng lóng lánh mà đọng lại.
Anh như không nghĩ gì, hổn hển trả lời: “Vì thiếu nợ….
chết tiệt! A ——”
Vừa trả lời xong, mông anh liền run lên mà bắn ra.
Vì câu trả lời của anh cùng cái lỗ đít khít khao của anh lúc đạt cực khoái, tôi cũng không kìm được mà bắn ra.
Dựa vào câu trả lời không chút do dự của anh và nội dung câu trả lời, hiển nhiên là anh đã bị người ta hỏi quá nhiều, hoặc cũng có thể là vì đã đạt đến cao trào nên anh cũng không thèm ngẫm lại —— bỏ lại bí ẩn đó, tôi bắt đầu hăng hái làm tiếp.
3.
2
Đêm đó, tôi vùi đầu làm, đạt kỷ lục 5 lần.
Sáng ra lúc tỉnh lại, tôi thấy sảng khoái tinh thần, cả người nhẹ nhõm như trút được gánh nặng..
Google ngay trang — trumtruyen.
мe —
Bởi vì bao phòng cả đêm nên đến 12 giờ trưa tôi mới phải trả phòng.
Vì thế sau khi rửa mặt xong, chúng tôi lại chậm chạp, nhẹ nhàng mà làm thêm một lần rồi mới đường ai nấy đi.
Sau khi trở lại trường học, tôi tìm vị tiền bối đã giới thiệu tôi với câu lạc bộ này – chỗ này là do nhà anh ta mở – và hỏi kỹ càng về quá khứ của Triệu Lỗi.
Nguyên nhân là vì tôi rất hài lòng với anh, hy vọng trong tuần anh có thể tiến hành kiểm tra sức khỏe, nếu như không có vấn đề gì, tôi sẽ bao dưỡng anh dài hạn.
Anh ta nghe xong thì bật cười, trả lời rằng: “Cái này thì hơi phiền phức, vì tháng này là Triệu Lỗi hết hạn hợp đồng rồi, cho nên chú chỉ có thể tranh thủ trong khoảng thời gian này làm nhiều hơn chút thôi.
Nhưng mà chuyện xưa của anh ta thì lại có thể nói.
Ai trong hội một thời gian cũng sẽ biết cả, không phải bí mật gì.”
Câu chuyện của Triệu Lỗi kỳ thật không có gì mới, cũng giống như bao bi kịch của đại đa số người đồng tình, vì hôn nhân mà ra:
Khi còn trong lực lượng đặc biệt, mặc dù gia cảnh trung bình nhưng nhờ vào thể lực tuyệt vời và đức tính chăm chỉ của mình nên anh đã tích lũy được rất nhiều chiến công.
Cũng không có gì ngạc nhiên khi anh có thể phát triển trên con đường này mà lăn lộn đến sĩ quan cấp tá.
Bước ngoặt là cách đây 3 năm, cha muốn anh về quê lấy vợ —— ông bị tai biến nằm liệt giường, mong ước duy nhất là được nhìn thấy con trai lập gia đình, làm hôn lễ trước mắt toàn bộ người thân trong nhà.
Chuyện này cũng không có gì đáng trách.
Vấn đề là khi đó anh đã có một người bạn trai A đã ở bên 5 năm, người này vì anh mà xuất quỹ, cãi nhau với gia đình đến độ trở mặt rồi bỏ học.
Cậu ta nghe được chuyện này thì đương nhiên cãi nhau với Triệu Lỗi một trận.
Thật không may là một đêm nọ đi uống rượu giải sầu về, cậu ta bị một nhóm người chặn lại trong một nhà vệ sinh công cộng rồi cưỡng hiếp.
Chuyện xấu thành đôi, bố mẹ A nhận được tin chạy đến thăm con trai thì cả hai cùng chết trong một vụ tai nạn ô tô trên đường.
Bởi vậy mà một vết nứt đáng ra có thể bù đắp giữa đôi tình nhân lại thành một nút thắt không tài nào gỡ bỏ được.
Sau một phen yêu hận gút mắc, Triệu Lỗi báo thù cho A, xử lý mấy thằng lưu manh kia.
Trong lúc đấy, bố anh bệnh chết, vợ anh sau đó bỏ đi với một tên nhà giàu mới nổi.
Anh khi đó không thể ở lại quân đội nên đành chuyển đi chỗ khác, ai ngờ cậu A bị bệnh thận cần phải thay mà lại thiếu kinh phí điều trị.
Triệu Lỗi vốn thấy hổ thẹn hiển nhiên không thể thấy chết mà không cứu, mà cậu A thì hận anh thấu trời, kiên quyết không nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào của anh, không muốn cho anh bất cứ cơ hội chuộc tội nào.
Trong lúc giận dữ cậu ta buộc miệng nói, trừ phi tiền chữa bệnh là dùng tiền bán mông của Triệu Lỗi, cậu ta thà chết cũng không tiêu một xu.
Bất đắc dĩ, Triệu Lỗi đành phải ký hợp đồng làm việc hai năm với câu lạc bộ, bề ngoài công việc anh ứng tuyển là nhân viên phục vụ phòng riêng, nhưng mọi người đều ngầm hiểu ý nhau.
Hợp đồng đưa đến trong tay A, cậu ta lại không ngờ người đàn ông kiệm lời này lại sẽ coi lời nói nhảm của mình là thật.
Cậu ta sắc mặt phức tạp liếc nhìn Triệu Lỗi, rốt cuộc cũng nhận tiền trị liệu.
Tiền hoa hồng mà câu lạc bộ trả trước rất ổn, một phần cũng là vì có người tiết lộ lý lịch của Triệu Lỗi để gạ gẫm khách hàng cho anh.
Quả nhiên, thân phận lính đặc công của anh thu hút rất nhiều khách hàng.
Mà trong số đó cũng có không ít kẻ thù của anh.
Thảm nhất là có lần anh bị người ta tra tấn đến cái mạng cũng tưởng mất.
Ngay cả thân là người sống lại, nghe xong tôi cũng không khỏi thở dài.
Dù là ai trong ngành này thì cũng ít nhiều đều có câu chuyện riêng của mình.
Nhưng người khác chỉ là bán thân, Triệu Lỗi lại phải bán cả… kinh nghiệm đúc kết cả cuộc đời.
Những chuyện đã từng huy hoàng, đáng tự hào, hay là đau đớn, buồn thương nhớ nhung lại không được nâng niu cất giữ trong lòng để nếm trải âm thầm, mà là liên tục bị lôi ra thưởng thức, chà đạp, hành hạ như một chất kích tình.
Anh ta thấy tôi lặng thinh thì bèn vỗ vỗ vai tôi tỏ ý an ủi —— trong mắt vị tiền bối này, tôi vẫn chỉ là một cậu ấm chưa từng trải đời, cũng may làm người hào phóng, nghĩa khí, không quá ngu ngốc.
3.
3
Nếu Triệu Lỗi đã sắp lên bờ, tôi cũng đành chỉ có thể tìm mục tiêu khác.
Kiếp trước tôi ngu dốt, cứ nghĩ rằng có tiền có quyền thì luôn có cách, người khác có muốn hay không căn bản không đáng quan tâm.
Sau này tôi mới hiểu được, điều cần nhất khi ngồi ở địa vị cao là thận trọng.
Mỗi một hành động ta làm ra đều luôn ở đó, có trở thành nhược điểm để người khác nắm trong tay hay không còn phụ thuộc vào việc liệu có người truy xét hay không.
Nếu đã ôm ý đồ soi xét, một việc làm thôi cũng đủ, mà nếu không ai đoái hoài, trăm việc cũng vô ích phí công.
Huống hồ là trong xã hội hiện đại, đồng tiền và quyền lực đều được dùng làm con bài mặc cả, ai muốn gì thì cứ việc anh mua tôi bán, anh tình tôi nguyện, cớ sao phải cố gắng nhọc nhằn, dây dưa không ngọt mà còn nhiều phiền phức.
Chưa kể thiên hạ khó lường, một khi khó khăn đã quét tới thì người kiên cường như Triệu Lỗi cũng sẽ chủ động đi học kỹ xảo bán thân thôi.
Có điều, trước khi anh lên bờ, tôi vẫn thanh toán tiền bao anh một tháng.
Vì anh sống ở câu lạc bộ nên cứ cách ba ngày tôi lại đến đó một lần.
Nhìn chung, đây là tháng thư giãn nhất kể từ khi tôi tái sinh.
Thể lực của anh đủ tốt để làm nhiều lần, mà vóc dáng cũng đủ lớn.
Anh hầu như tư thế nào cũng có thể làm, lời gì cũng có thể nói.
Mấy ngày cuối chúng tôi còn thử thêm ít đạo cụ cho tình thú.
Nhưng vì ảnh hưởng của kiếp trước nên đối với những món bạo lực có thể tổn thương người khác, tôi chỉ có thể đứng xa mà trông —— cái thú này rất dễ làm con người ta mất kiểm soát, vậy nên tôi chưa từng chơi quá đà, cùng lắm là tét mông mấy cái tượng trưng mà thôi.
Nói thật là do thói quen, sau khi rời xa anh, kẻ tinh lực tràn đầy như tôi cũng cảm thấy có chút không vực dậy nổi tinh thần.
Cũng may là sắp đến Tết Nguyên Đán, bận bịu tổng kết cuối năm học, bận bịu với sóng gió thị trường cuối năm, bận bịu với việc chốt tài chính một năm, chuyện này lập tức bị ngày đêm vất vả pha loãng.
Cuối cùng thì cũng xong việc, năm nay tôi không muốn về nhà, dù sao về cũng cô đơn—— lãnh đạo này nọ cứ mỗi dịp tết đến là lại bận như gì, so với bình thường còn khó gặp hơn nhiều.
Cô dì chú bác tôi tầm này đang tráng niên, đúng thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp, công việc bề bộn đến độ có ở trong nước hay không cũng không xác định được.
Không ngờ, anh hai tôi lại quyết định về nước tạm thời.
Nhận được tin báo, tôi đành phải đặt vé rồi vội vã trở về.
Đáng ra hè năm nay anh hoàn thành việc học, nhưng khi đó anh lại nói rằng anh đã quá mệt mỏi với chuyện học hành, trời Tây cũng chưa được trải nghiệm tí gì nên anh vẫn đang nghỉ học và đi du lịch khắp nơi.
Giờ không biết tại sao mà anh lại về đột ngột.
Thế là người lớn trong nhà cũng vội vã trở về, 9 giờ tối mới về nhà.
Gia đình dì Vương đã đến đây từ lâu rồi —— không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần trong nhà có người, hai gia đình chúng tôi luôn cùng nhau đón Tết.
Mọi người hâm nóng mấy món đã hơi nguội lạnh đâu vào đấy, xào thêm vài món nóng và xem Gala Tết Nguyên Đán trên TV.
Bữa ăn diễn ra vui vẻ và sôi nổi.
Nhà dì Vương, anh hai và tôi đều đã ăn tạm mấy món nên không cảm thấy đói.
Chúng tôi trò chuyện với bố mẹ về những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống và trường học, chủ yếu là lắng nghe trải nghiệm và kinh nghiệm du học của anh hai tôi.
Chủ đề không biết như thế nào lại xoay quanh lý do tại sao anh hai đột ngột quyết định trở về Trung Quốc.
Hóa ra anh ấy đã chơi đủ và muốn khởi nghiệp.
Vì chuyên ngành của anh ấy là kỹ thuật dân dụng nên sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng anh ấy quyết định bước chân vào ngành bất động sản trong nước.
Ở nước ngoài, thân là một người không có thế mạnh về kinh tế lại không có kiến thức chính trị, anh chỉ là một cậu bé non nớt.
Cho dù có đạt được giải thưởng thiết kế quốc tế thì đã sao? Cùng lắm thì nó cũng chỉ là bước đệm cho những người lao động nhập cư có thâm niên mà thôi.
Nghe xong, tôi phải khâm phục anh hai của mình.
Sau 30 năm ngục tù kiếp trước tôi mới tỉnh ngộ chút chuyện.
Mà người anh hai này trước kia thì đã từng là người tiên phong trong lĩnh vực CNTT và tài chính vào giai đoạn đầu của thời kỳ cải cách và mở cửa.
Lúc đó, anh đã đặt mục tiêu vào bất động sản, cũng rất rõ ràng về chiến lược thương lượng của riêng mình, không hề giống đám cậu ấm kiêu ngạo ầm ĩ đòi rời nhà để tự lực cánh sinh.
Ở kiếp trước, tôi thực sự là gánh nặng cho gia đình mình.
Họ dựa vào trí tuệ và tài năng xuất chúng của mình mà làm việc chăm chỉ.
Ấy vậy mà thành lũy mấy đời người dựng lại bị tôi phá từ trong phá ra.
Nếu họ lạnh lùng hơn một tí, rút lui kịp thời, hoặc từ bỏ mạng sống của tôi, có lẽ kết quả cũng sẽ không thành ra như vậy..