HÀNG XÓM LÀ NGƯỜI YÊU KIẾP TRƯỚC - Chương 35: Anh là người cô nhớ đến khi tuyệt vọng nhất
- Trang chủ
- Truyện tranh
- HÀNG XÓM LÀ NGƯỜI YÊU KIẾP TRƯỚC
- Chương 35: Anh là người cô nhớ đến khi tuyệt vọng nhất
“Cô Quỳnh, cho chúng tôi thoả mãn một chút nha.”
Tên đầu trọc, mặt mày dữ tợn nhìn Phan Vân Kiều bằng ánh mắt dâʍ ɖu͙ƈ.
“Thoải mái.”
Hiện tại, cô ta nhìn thấy cô vô cùng chướng mắt. Nhớ lại năm xưa, cô ta thích Triệu Thế Hiển, những cô gái có ý với anh đều bị cô ta đe doạ.
“Cô!”
Nếu nói không sợ thì là nói dối, hồi còn bé cô cũng từng bị bắt cóc, nhưng là bắt cóc tống tiền, chứ không phải như bây giờ. Phan Vân Kiều biết, Quỳnh đó chỉ muốn cô bị nhục nhã.
Bên ngoài có hai tên canh cửa, nhà kho cũ kĩ, bụi bặm, ẩm mốc này, chỉ có duy nhất bóng đèn dây tóc treo bên trên. Phan Vân Kiều bị trói chặt cả hai tay hai chân, ánh mắt thầm quan sát xung quanh.
Gã đầu trọc ngồi xổm trước mặt cô, bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt trắng nõn.
“Chậc, ông đây chưa bao giờ nếm qua mùi vị của hàng cao cấp.”
Nói rồi, ngón tay lướt trên môi mềm mại, độ ấm đó khiến gã ta nóng rực, nhìn cô gã đã sớm động tình, chưa nói đến thân hình hấp dẫn kia, chỉ nhìn khuôn mặt này đã khiến gã điêu đứng.
Cảm giác ghê tởm càng lúc càng tăng cao, hiện tại tay chân đều không thể làm gì, khi ngón tay của hắn chạm đến môi cô. Phan Vân Kiều há miệng cắn thật mạnh vào nó, sức lực lớn đến nỗi khiến nó chảy máu. Gã ta bị đau, phẫn nộ, ngay lập tức tát cô. Từ bé đến lớn, đây lần đầu tiên Phan Vân Kiều bị đánh, sức của người đàn ông vốn mạnh, một cái tát khiến đầu cô quay sang một bên. Bên má bị tát liền ửng đỏ, in hẳn mấy ngón tay lên đó.
“Con đ* này, mày đéo nhìn tình trạng của mình lúc này sao?”
Gã ta bóp lấy cổ cô, Phan Vân Kiều đau muốn khóc thét lên, nhưng cô không khuất phục hai con người ở đây đâu.
Người đàn bà kia thật vô lí, cô thích Triệu Thế Hiển hay anh thích cô đi chăng nữa thì sao chứ?
Nãy giờ, cô ta chỉ đứng một bên để nhìn, chỗ này ánh sáng không rõ, cô vẫn nhìn thấy vẻ vui sướng, hả giận của cô ta. Có vẻ cô ta muốn để mặc gã trọc đầu này muốn làm gì thì làm.
“Tình trạng của tao? Mày nên lo cho bản thân mày trước đi.”
Mỹ nữ nổi nóng, không khiến gã tức giận mà càng thêm hưng phấn.
“Khà khà…”
Cảm giác đau ở ngón tay vẫn còn, gã tay nắm chặt lấy cằm nhỏ của cô, cúi sát gần cô. “Ông đây sẽ cho cô tận hưởng sự vui sướng.”
Quá kinh tởm!
Phan Vân Kiều nhíu mày, cô tránh ánh mắt đầy dâm tà của gã, hết nhịn nổi.
“Phụt!”
“Con chó này!”
Lại thêm một cái tát nữa giáng trên khuôn mặt. Cô vậy mà nhổ nước miếng lên mặt gã.
“Hừ!”
Gã không nhịn nữa, muốn xử ngay lập tức, mắt thấy gã ta cởi dây lưng, sống lưng cô lạnh đi, ánh mắt lúc này hiện tia hoảng loạn nhưng ngay lập tức bị che giấu.
Phan Vân Kiều, mày không phải sợ. Chắc chắn sẽ có người cứu mày thôi!
Sau lưng cô chính là tập đoàn Phan thị, nhưng cô có cảm giác, người đạp cánh cửa kia xông vào cứu cô chính là anh.
“Đừng!”
Tay gã mân mê cởϊ áσ cô, lúc này, trong đầu gã chỉ có du͙ƈ vọиɠ, không ngừng sờ mó bên trong. Chút lí trí còn sót lại ban nãy đã bay lên chín tầng mây, Phan Vân Kiều ra sức giãy dụa, đôi tay bị trói của cô vung lên vung xuống.
“Mẹ nó, càng làm vậy, tao càng hứng!”
Lần đầu tiên, gã ta gặp một người đẹp đến như vậy. Thanh tao, thuần khiết, đôi mắt phượng cùng màu hổ phách càng tô điểm cho vẻ đẹp hút hồn kia. Cô sợ hãi, lông mi hơi run lên, nhìn cô như vậy, có tên đàn ông nào chịu nổi? Gã cũng không ngoại lệ!
Mặc cho Phan Vân Kiều điên cuồng nâng tay, giơ chân, gã thoả sức xoa bóp thứ mềm mềm kia. Cảm giác thật sự suиɠ sướиɠ!
Chẳng biết có ai nghe thấy không, nhưng Phan Vân Kiều liên tục la hét dữ dội, đáp lại cô chỉ có điệu cười đáng khinh của tên kia.
Quỳnh quay mặt đi chỗ khác, cô ta thấy gai mắt. Người phụ nữ này bị làm nhục rồi, thử xem Triệu Thế Hiển còn thích cô ta được hay không?
Cô không đánh được gã, lại bị gã ta túm chặt lấy tay, sức lực chẳng mấy chốc cạn kiệt, cô nằm ngây ngốc trên mặt đất lạnh lẽo. Nhà kho ầm thấp, lại cũ kĩ này, liệu có ai tìm thấy không?
Ban nãy, Phan Vân Kiều còn kiên cường chống trả, nhưng cô dần tuyệt vọng, nước mắt ứ đọng, nhưng không chảy ra. Cô cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn, hận không thể băm nát những con người kia!
Tên đầu trọc lần mò đi xuống, gã ta chuẩn bị cởi khoá quần của cô. Phan Vân Kiều trong vô thức phản kháng, lúc này, sự cứng cỏi đã không còn.
Cô rất sợ!
Thật sự rất sợ!
Cô nhớ đến lần anh giải cứu cô khỏi tên biếи ŧɦái bám đuôi kia, thì ra từ đó cô đã bất tri bất giác thích anh rồi. Ngay trong lúc tuyệt vọng nhất, cô lại nghĩ đến anh, thầm cầu mong anh sẽ cứu mình.
Tầm nhìn Phan Vân Kiều bắt đầu trở lên mờ ảo, cô có cảm giác tên đàn ông kia đã ngưng lại. Đầu óc cô quay cuồng, tai lại như có hàng trăm con ong bay xung quanh, mọi thứ thật nhạt nhoà.
“Mày dám động vào cô ấy? Con mẹ nó!”
“A a a a!!!!”
Tiếng la thất thanh không ngừng vang lên, gã đầu trọc kia quỳ rạp trên mặt đất cầu xin.
Người đàn ông này điên rồi, điên thật rồi!
Dường như, cô được ôm lên, bao bọc cô là mùi hương quen thuộc, cô muốn mở mắt để nhìn rõ người đang ôm mình vào lòng, nhưng không thể. Cô chắc chắn người đó là anh.
Anh thật sự đến cứu cô sao? Anh đến rồi.
Cô bị đánh hai bạt tai, lại gào nhiều khiến cổ họng khô ráp, giọng nói yếu ớt cất lên, cô nói rất nhỏ, chỉ có mình anh nghe được.
“Em thích anh, rất thích anh.”
Cô quật cường, ở hoàn cảnh kia cũng không rơi lấy một giọt nước mắt. Anh vừa xuất hiện, nước mắt cứ thế rơi lã chã, không biết có phải do ban nãy kiềm lại quá hay do cô ỷ lại vào anh. Ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô.
Cô gái anh coi như trân bảo, lại bị đối xử như vậy.
Nếu như không phải bây giờ cô đang trong tình trạng này, anh chắc chắn sẽ gϊếŧ chết những kẻ kia.