HÀNG NGÀY TU TIÊN - Chương 40: 40 Chương 381
Nhìn hơn hai trăm cái túi Càn Khôn được chất thành núi trên bàn, Vu Hoảng Hoảng xoay đầu, dùng thanh âm tự cho là rất thấp cùng Tang Tử nói: “A Tử, ta cảm thấy phu tử đang học ngươi.
Ngươi mỗi ngày cõng bao chạy khắp nơi, kết quả hôm nay phu tử cũng cõng cái bao đựng nhiều túi Càn Khôn như vậy, hắn khẳng định là làm theo ngươi rồi”.
Tang Tử nghiêng đầu, đồng tình mà nhìn Vu Hoảng Hoảng một cái, bởi vì quả nhiên Vu Hành Vân phu tử rõ ràng là nghe được Vu Hoảng Hoảng “thấp giọng nói nhỏ”, lúc này hắn đang nhướng cao lông mày mà nhìn chằm chằm Vu Hoảng Hoảng.
Vu Hoảng Hoảng ý thức được có gì đó không đúng, nàng nhấp nhấp miệng, thật cẩn thận mà quay đầu lại nhìn về phía Vu Hành Vân phu tử.
Vu Hành Vân phu tử đối với Vu Hoảng Hoảng kéo kéo khóe miệng, lộ ra một cái gương mặt tươi cười giả tạo.
Vu Hoảng Hoảng cương một chút, lập tức ngồi thẳng sống lưng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ dáng “nàng vừa mới cái gì cũng không có nói”.
Vu Hành Vân phu tử lại nhìn Vu Hoảng Hoảng liếc mắt một cái, lúc này mới tiếp tục nói: “Ta biết các con hiện tại đang suy nghĩ cái gì.
Các con chắc đang nghĩ, ta nhất định là đầu óc không rõ ràng nên mới cõng nhiều túi Càn Khôn như vậy đi khắp nơi”.
Mạc danh nằm không cũng trúng đạn – Tang Tử chỉ cảm thấy đầu gối có điểm đau, mà Vu Hoảng Hoảng hoàn toàn là người “cho một chút ngon ngọt liền quên”, nàng “không nhớ giáo huấn” mà dùng sức gật gật đầu: “Đúng vậy, hơn hai trăm cái túi Càn Khôn, làm gì không trực tiếp cất vào một cái túi Càn Khôn khác mà một hai phải cất vào trong cùng một cái bao vậy?”
Nói xong, Vu Hoảng Hoảng còn quay đầu nhìn Tang Tử một cái.
Tựa hồ là cảm thấy có cái gì cũng không cất trong túi Càn Khôn, lại một hai phải cất vào cái bao để cõng ở trên người, trào lưu này chính là do Tang Tử mà có.
Vu Hành Vân phu tử lại lần nữa đối với Vu Hoảng Hoảng cười một chút: “Để ta nói đáp án cho các con về vấn đề này: Bởi vì túi Càn Khôn không thể chồng lên nhau, đây cũng là nguyên tắc đầu tiên khi sử dụng túi Càn Khôn”.
Vu Hoảng Hoảng chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Tang Tử, thấp giọng hỏi nói: “Ý của phu tử là gì vậy? Cái gì là không thể chồng lên lẫn nhau? Hai cái túi Càn Khôn không thể chồng lên nhau? Bình thường mẹ của ta vẫn thường xuyên đem hai, ba cái túi Càn Khôn điệp ở bên nhau mà, cũng không thấy nàng xảy ra chuyện gì cả”.
Tang Tử nghiêng đầu, dở khóc dở cười mà liếc nhìn Vu Hoảng Hoảng một cái.
Lời này nếu để người không rõ tình hình mà nghe thấy được, hắn còn tưởng rằng Vu Hoảng Hoảng cùng mẹ của nàng có đại thù đâu, mỗi ngày ngóng trông người kia xảy ra chuyện.
Tang Tử sờ sờ đầu của Vu Hoảng Hoảng thiếu tâm nhãn này, sau đó nhỏ giọng mà giải thích: “Không thể chồng lên nghĩa là: Một cái túi Càn Khôn thì không thể bỏ vào trong một cái túi Càn Khôn khác được”.
“Nga nga nga, ta hiểu rồi” – Vu Hoảng Hoảng vội vàng gật gật đầu.
Một bên gật đầu, một bên nàng còn nhỏ giọng mà nói thầm: “Phu tử giải thích cũng quá khó hiểu đi, nghe mà ta không hiểu gì hết á”.
Cũng may lúc này đây nàng còn nhớ đè thấp giọng, trên đài Vu Hành Vân phu tử cũng không có nghe được.
Hắn lúc này đang vội vàng đem 240 cái túi Càn Khôn phân cho mọi người goại trù những người bị học lại, nhân tiện lại giới thiệu thêm về cách sử dụng túi Càn Khôn.
“Nguyên tắc thứ hai để sử dụng túi Càn Khôn chính là: Vật thể muốn bỏ vào túi Càn Khôn thì không thể vượt qua mức thừa nhận của túi Càn Khôn”.
Vu Hoảng Hoảng lại một lần mà quay đầu nhìn về phía Tang Tử.
Tang Tử lại một lần mà giải thích cho Vu Hoảng Hoảng: “Tỷ như nói, túi càn Khôn mà phu tử chia chúng ta là túi Càn Khôn bậc một, vì vậy khả năng chứa đồ tương đối ít.
Bên trong đại khái chỉ có thể chứa đựng đồ vật cỡ một cái đấu, nhiều hơn nữa thì không thể bỏ vào được”.
Vu Hoảng Hoảng lại gật gật đầu: “Nga nga, ta hiểu cái nguyên tắc thứ hai này rồi”.
Trên đài Vu Hành Vân tiếp tục giảng: “Nguyên tắc thứ ba để sử dụng túi Càn Khôn chính là: Bên trong túi Càn Khôn không thể chứa vật còn sống”.
Tang Tử quay đầu nhìn Vu Hoảng Hoảng liếc mắt một cái.
Vu Hoảng Hoảng mặt mày hớn hở mà nhướng một bên lông mày, vui sướng hài lòng mà nói cho Tang Tử: “Cái này ta nghe hiểu, không cần giải thích”.
Tang Tử liền cười xoa xoa đầu của học tra Vu Hoảng Hoảng.
Nói xong cách sử dụng túi Càn Khôn, Vu Hành Vân phu tử lại nói về những việc khác cần chú ý.
“Phương pháp để sử dụng túi Càn Khôn rất đơn giản, đem linh lực của các con từ bên trong đan điền rút ra, tham nhập đến bên trong túi Càn Khôn, lúc đó liền có thể dùng thần thức lấy ra vật phẩm.”
“Nhưng các con phải chú ý một chút, loại túi Càn Khôn cấp thấp này thì không có công năng nhận chủ.
Nói cách khác, chỉ cần có linh lực, ai đều có thể mở ra túi Càn Khôn.”
“Cho nên các con nhất định phải bảo quản thích đáng túi Càn Khôn của mình, ngàn vạn lần không được đánh mất.”
Nghe xong lời nói của Vu Hành Vân phu tử, Vu Hoảng Hoảng lập tức ghét bỏ vô cùng mà nhìn về phía túi Càn Khôn trong tay mình: “Không thể nhận chủ? Vậy thứ này còn có ích lợi gì đây?”
Vu Hành Vân phu tử tựa hồ cũng đoán trước được đám nhóc này sẽ ghét bỏ, hắn không chút hoang mang mà tiếp tục nói: “Đối với ai muốn có sự riêng tư, các con có thể tự mình đi chợ mua sắm túi Càn Khôn từ cấp bảy trở lên.
Đó là những chiếc túi có công năng nhận chủ, sau khi nhận chủ, chỉ cần chủ của túi Càn Khôn còn sống, người khác sẽ vô pháp mở ra túi Càn Khôn”.
Vu Hoảng Hoảng lập tức lấy ra vở nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo mà viết câu “nỗ lực tích cóp tiền tiêu vặt để mua túi Càn Khôn cấp bảy” ở trang đầu.
Tang Tử hồi ức một chút giá cả của túi Càn Khôn cấp bảy, sau đó lại yên lặng mà tính một chút linh thạch trên người nàng.
Cuối cùng, nàng có chút ưu thương phát hiện, nàng mua không nổi túi Càn Khôn cấp bảy.
Bởi vì những linh thạch lúc trước nàng tích cóp được thì cơ bản đều đổ vào đảo Phù Không rồi.
Tang Tử đau lòng mà ở trong lòng cho tên Phật Tử hại nàng phá sản kia ghi chú lại một bút.
Hao tiền chi thù sâu như biển, sớm muộn gì nàng tìm lại công lý cho mình.
Phần cuối cùng của chương trình học là phát công pháp.
Lúc này đây, Vu Hành Vân phu tử lại không có lấy cái bao lớn kia của hắn, mà là trực tiếp dùng thần thức từ túi Càn Khôn lấy ra vài chồng công pháp có nhan sắc khác nhau.
“Được rồi, việc cuối cùng của buổi sáng hôm nay chính là phát công pháp tu hành Luyện Khí kỳ cho các con.
Ai muốn đơn tu với một loại thuộc thì dựa theo thuộc tính có số lượng nhiều nhất trong đan điền để đi lên lĩnh công pháp.
Ai muốn song tu hai loại thuộc tính thì ngồi ở vị trí của mình và đừng cử động.”
Tang Tử thành thật mà ngồi trên cái bao lớn của nàng, nhìn theo Vu Hoảng Hoảng cùng Vu Hàm Yên tiến lên lấy công pháp để tu hành.
Hai người thực mau liền trở về.
Trong tay Vu Hàm Yên cầm công pháp Hỏa thuộc tính có bìa màu đỏ, trong tay Vu Hoảng Hoảng lại là công pháp Mộc thuộc tính có bìa màu xanh lục.
“Ta cứ suy nghĩ tại sao Hỏa thuộc tính trong người mình lại thấp như vậy, nguyên lai bởi vì ta là Mộc linh căn a” – Vu Hoảng Hoảng vỗ quyển công pháp trong tay, đối với Tang Tử cùng Vu Hàm Yên nói, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân”.
Sau khi công pháp cho đơn tu đều được lĩnh xong, Vu Hành Vân phu tử bắt đầu chuẩn bị công pháp cho từng người có ý định tu tập hai thuộc tính.
“Tang Tử? Tới đây” – Vu Hành Vân phu tử đứng ở trước đài, hô tên của Tang Tử.
Tang Tử vội vàng nhảy xuống, chạy chậm tới bên người Vu Hành Vân: “Phu tử”.
“Con là Kim – Hỏa linh căn đúng không?” – Vu Hành Vân cúi đầu nhìn Tang Tử, lại lần nữa xác nhận thuộc tính của linh căn.
“Dạ, đúng rồi” – Tang Tử gật gật đầu.
Vu Hành Vân phu tử nghe vậy thì vẻ mặt nghiêm túc mà dặn dò Tang Tử: “Kim – Hỏa thuộc tính song linh căn hợp lại, kỳ thật là có tiềm tàng tai họa ngầm.
Bởi vì Hỏa có thể khắc Kim, hai thuộc tính này nếu có số lượng ngang nhau thì Kim linh khí là sẽ bị Hỏa linh khí áp chế”.
Tang Tử ngẩng đầu nhìn Vu Hành Vân phu tử, chần chờ một lát mới hỏi: “Cho nên ý của phu tử ngài là, song tu Kim – Hỏa thuộc tính, kỳ thật chính là có vấn đề? Ngài muốn nói, con tốt nhất vẫn là nên đơn tu một loại thuộc tính thôi đúng không?”
Vu Hành Vân phu tử lắc đầu: “Cũng không hẳn là vậy, tình huống không có nghiêm trọng như vậy”.
Hắn cúi đầu tìm kiếm trong núi công pháp ở trên bàn một hồi lâu, mới rốt cuộc tìm ra một quyển có bìa với hai màu vàng đỏ hỗn hợp, xoay người đưa cho Tang Tử.
Tang Tử cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy ở bìa mặt của công pháp có dùng chữ triện viết “Luyện Khí kỳ công pháp dành cho Kim – Hỏa song tu” mười một cái chữ to, phía dưới dòng chữ này còn có một đoạn quy tắc chung: “Hỏa có thể khắc Kim, Kim nhiều Hỏa tắt.
Kim nhược ngộ Hỏa, tất bị nóng chảy.
Vật cực tất phản, Kim vượng so với Hỏa, Hỏa phản bị Kim khắc”.
Vu Hành Vân phu tử chỉ vào đoạn quy tắc chung này, trịnh trọng mà đem này những chữ này đọc cho Tang Tử nghe một lần, sau đó nói cho Tang Tử: “Nguyên nhân là vậy, muốn song tu Kim – Hỏa thuộc tính, con phải nhớ mỗi lần chu thiên tuần hoàn, phải phá lệ chú ý tỷ lệ Kim linh khí cùng Hỏa linh khí nạp vào trong cơ thể.
Vừa mới bắt đầu tu luyện, tỉ lệ này khả năng sẽ tương đối khó nắm giữ, nhưng nhiều luyện vài lần thì tốt rồi”.
“Chỉ cần dựa theo yêu cầu của công pháp, đem tỉ lệ nắm giữ cho thật tốt, Kim – Hỏa linh khí có thể tổ hợp ở bên nhau, phát huy được uy lực mạnh nhất.
Ta có thể nói như vậy là bởi vì trong tất cả tổ hợp của song thuộc tính thì tổ hợp của Kim – Hỏa thuộc tính là tổ hợp có sức chiến đấu mạnh nhất, không gì chặn được.
Trừ cái này ra, Kim -Hỏa thuộc tính một khi phối hợp còn có thể giúp ích rất nhiều cho việc luyện khí”.
“Sáu trăm năm trước, Vu gia chúng ta từng có một vị lão tổ tông song tu Kim – Hỏa thuộc tính, lão nhân gia không chỉ có đem hai loại thuộc tính Kim – Hỏa đều chơi đến xoay quanh xuất thần nhập hóa, mà còn có một tay luyện khí rất tốt.
Vào thời điểm đó ở toàn bộ Linh giới, danh hào của hắn cũng rất vang danh”.
“Ngay lúc đó bởi vì có vị lão tổ tông này dẫn dắt mà Vu gia rất là phong quang quá một đoạn thời gian.
Bất quá từ khi Hình gia ở đảo Hình Dư quật khởi, Vu gia liền không được phong quang như ngày xưa”.
Vu Hành Vân phu tử nói một hồi lại lạc đề, hắn nâng lên tay vuốt cái mũi, có chút xấu hổ mà ho khan một tiếng, mới tiếp tục nói với Tang Tử: “Cho nên không phải sợ, cứ việc đi theo lão tổ tông mà lớn mật tu luyện đi.
Dựa tư chất của con, con nhất định có thể đem Kim – Hỏa thuộc tính khống chế, phu tử còn đang chờ xem biểu hiện của con sau này đâu”.
Vu Hành Vân nói xong, cười vỗ bả vai Tang Tử.
Tang Tử ôm lấy quyển công pháp song tu Kim – Hỏa thuộc tính Luyện Khí kỳ, chỉ cảm thấy trong lòng chí lớn vạn trượng, hận không thể lập tức liền bắt đầu tu luyện.
Bất quá cho dù chí có lớn thì cũng đánh không lại bụng đang thầm thì kêu.
.