HẬN XUÂN TÌNH - Chương 23
Hùng Ni Ni móc từ trong ngực ra một con rắn nhỏ, âu yếm vuốt ve: “Hồng Hồng nói trên người ngươi có hương vị.”
Hương vị à?
Là vị của thì là?
Hay là vị hoa tiêu?
Hay là vị gừng hành tỏi?
Ta giũ giũ túi trước ngực lấy ra toàn bộ mấy loại gia vị mà ta đem theo, nếu thực sự chỉ bởi vì mấy cái này mà dẫn truy binh tới, trái tim nhỏ bé mong manh của ta sẽ nát tan, cuộc sống dã ngoại khó khăn còn phải dựa vào mấy cái đồ vật này để sống mà.
Kết quả là Hùng Ni Ni lại lắc đầu: “Có lẽ không phải là mấy cái này.”
?
Ta lục tìm thêm một hồi lâu trên người mình, mới phát hiệu ở phía trên chủy thủ có một túi hương nho nhỏ lớn chỉ bằng quả hạch đào, màu trắng bạc thêu hoa văn, vô cùng tinh xảo.
Sau khi lấy túi thơm ra, con rắn nhỏ trong tay Hùng Ni Ni lập tức liền tỏ ra phấn khích.
Đây chính là cái mà ta có được hồi còn ở nhờ trong Đỗ gia, Đỗ Nguyệt Nga tặng túi thơm cho ta. Túi này có kết cấu đặc thù, vô cùng tinh xảo với hoa văn được thêu lên trên.
Lúc đó thấy ta có vẻ thích, nàng liền đưa cho ta.
Hùng Ni Ni nói, chính là nó.
Ta không cần nhiều lời, lập tức đưa tay ném đi, ném thật xa trong rừng cây rậm rạp, sau đó liền rửa tay, nói với cả đoàn người một tiếng xin lỗi rồi cùng chuẩn bị lên đường.
Hiên Hiên hỏi ta: “Vậy là không sai à?”
Ta lắc đầu, khẽ thở dài.
Nàng chung quy đã trở thành Đỗ Lệ phi, chung quy vì củng cố địa vị gia tộc của mình mà liều mạng dùng hết toàn lực.
Chẳng sợ kế mẫu khắt khe, phụ thân lãnh huyết, tỷ tỷ muội muội từng người đều hận không thể thay thế vị trí của nàng, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là những mâu thuẫn nội bộ trong giai cấp đó mà thôi, còn đối với đám chân đất chúng ta liệu có thể có bao nhiêu thiện ý chứ?
Lúc trước nàng chạy đến trước mặt ta, nói rằng Triệu Uyên bởi vì “lần đầu tiên không chảy máu” mà đánh nàng, hiển nhiên đó cũng là gạt ta.
Triệu Uyên tên vương bát đản này thích hãm hại lừa gạt, nhưng sau khi nhớ ra tất cả, hắn lại đối với Thập Thất rút hết cả tâm can.
Hắn nhớ tới hết thảy, hắn đánh Đỗ Nguyệt Nga để cho ta hả giận, mà Đỗ Nguyệt Nga vì muốn bỏ chạy mà đến lừa gạt ta.
Lúc đó, nàng hận Triệu Uyên là thật, hận không thể lập tức giết chết ta cũng là thật đi.
Sau đó thì sao?
Về sau vì sao nàng không sớm đem ta bán ra, để cho ta bị Triệu Uyên bắt lại, mà lại giăng lưới sẵn, đợi cho ta chạy thoát rồi mới đem hết cả một mẻ này giao lại cho Hoàng đế?
Ta nghĩ rằng nàng đối với Triệu Uyên vẫn còn có tình cảm, nàng không vui nếu thấy hắn có thể chạy đến trước mặt ta, giải thích rõ hết thảy tất cả mọi chuyện, không vui nếu hắn và ta ở bên nhau.
Nàng nghĩ nhiều quá rồi!
Sau khi ném túi thơm đi, chúng ta nhanh chóng liền thoát khỏi sự truy đuổi của truy binh.
Nương của Hiên Hiên chuẩn bị dẫn Hùng Ni Ni trở về nhà, để giáo dục cải tạo lại. Thập Tứ không biết vì sao cũng đi theo. Ta hỏi hắn: “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?” Hắn lại đột nhiên bật khóc.
Hắn nói, Thập Thất, ta xin lỗi.
Thế này là sao vậy?
Hắn nói, ta cũng nhớ lại hết rồi.
Nhìn vẻ mặt của hắn, ta hiểu được, hắn nói nhớ lại chính là những sự tình xảy ra trong “kiếp trước”.
Ta lắc đầu: “Chuyện này không thể trách ngươi được.”
Hắn liếc nhìn ta, lại nhìn về phía Hiên Hiên, ánh mắt ảm đạm: “Ngươi có thể không trách ta, nhưng ta vĩnh viễn sẽ tự trách bản thân mình.”
Hiên Hiên đúng lúc này lại ôm lấy eo ta: “Ngươi không cần lo lắng, cứ yên tâm mà đi. Bên cạnh nàng đã có ta.”
Thập Tứ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Vậy thì…Chúc các ngươi…hạnh phúc.”
Ta không nói gì nhiều, chỉ nói tiếng đa tạ, rồi nhìn mấy người bọn họ đi xa.
Một đàn ngỗng trời từ phía chân trời bay qua, xếp thành hình chữ S một lúc, rồi lại chuyển thành hình chữ D, tựa hồ như đang chúc mừng ta đại hạch toàn thắng, đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Chỉ còn lại ta cùng với Hiên Hiên phải tiến hành nghiên cứu tranh luận sâu sắc về ba điều có ý nghĩa tối thượng của cuộc sống, đó là buổi sáng ăn gì, buổi trưa ăn gì và buổi tối ăn gì. Cuối cùng dưới dâm uy của ta liền đạt thành nhận thức chung, sau đó liền nhảy nhảy nhót nhót đi kiếm đồ ăn.
Chúng ta có thể vẫn sẽ luôn ở bên cạnh nhau, cũng có thể sẽ không; Có thể thành thân, sinh mấy bảo bảo, cũng có thể sẽ không.
Nhưng ta đối với thời khắc này đã vô cùng thỏa mãn, bởi vì tự do và ánh sáng vẫn đang đợi ta ở phía trước.
(Hoàn chính văn)