HAI THẾ GIỚI - Chương 14
Hai Thế Giới
Tác giả :Kagi
Chương 14
Chương 14: Mày là thứ gì vậy? (Author: Kagi)
-Ở đây này Key? Fei gọi.
Kéo ghế ngồi xuống, Key gật đầu với Anna một cái rồi nhìn sang cô gái tóc đỏ.
-À để tôi giới thiệu, đây là Vanes Helmet, cô ta học chung hệ ma võ sĩ với tôi. Khi nãy tôi thấy cô ta không có bàn nên rủ đến ngồi chung. Will nói.
-Chào Vanes, tôi là Key.
-Rất hân hạnh, cậu có thể gọi tôi là Van được rồi. Giọng nói Vanes rất trong.
Sau đó mọi người chờ món ăn. Hai tên chung nhà với Key nói chuyện với Vanes rất nhiều, hỏi thăm đủ thứ. Còn Key và Anna lại khá im lặng, chỉ khi nào hỏi tới mới trả lời.
Vanes thật sự khá hòa đồng, hơn nữa nụ cười của cô nàng cũng rất có duyên, xem ra trường lại có thêm một mĩ nữ nữa rồi.
-Cậu học hệ nào vậy Key? Vanes hỏi.
-Ma pháp chiến đấu.
-À đúng rồi, tôi nghe Will nói cậu cũng từ Địa cầu qua đây à.
-Ừ, lúc trước tôi sống ở Địa cầu. Cô cũng thế đúng không?
-Tôi sống ở Mỹ, còn cậu, Key?
-Tôi sao, tôi không có nơi ở nhất định, lang thang khắp nơi thôi.
Sau vài câu chào hỏi, Key lại yên lặng, ấn tượng của Key về Vanes cũng khá tốt, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì không thích hợp lắm, nhất là lần đầu tiên gặp mặt hắn vô tình cảm nhận được kim loại và còn có thứ cộm cộm trong áo khoác nữa, đâm ra Key vẫn còn một tia nghi hoặc với Vanes.
Cuộc nói chuyện vẫn tiếp diễn, chủ đề xoay quanh rất nhiều chuyện, từ cuộc sống đến truyện cười, còn cả trận đấu hôm khai giảng. Ngay cả Anna thỉnh thoảng cũng tham gia nói chuyện, có lẽ do có thêm một cô gái nên Anna cũng đỡ ngại ngùng hơn trước. Riêng Key thì lại rất ít khi nói chuyện, đa phần hắn đều nghe và suy nghĩ. Sau khi coi trận đấu của Allen hôm khai giảng hắn thường hay có những lúc mông lung với vài suy nghĩ kì lạ.
Valkyrie sao, khi nào tới thư viện phải tìm hiểu mới được, tại sao mình lại cảm giác như vậy khi thấy chúng nhỉ, có phải hay không là do kí ức trước khi mất trí nhớ, hay do thứ gì khác ….. Dần dần Key chìm trong những suy nghĩ. (.
-Key, Key. Tiếng gọi của Vanes làm hắn giật mình.
-Sao? Key nhìn xung quanh, Will và Fei đang tranh luận điều gì đó, còn Anna thì cúi xuống nghĩ ngợi.
-À, tôi thấy cậu mơ màng nên gọi thôi, có chuyện gì vậy? Vanes hỏi.
-Không có gì, chỉ là nghĩ tới vài chuyện nên vậy thôi.
-Vậy sao? Cậu thuộc loại người nghĩ nhiều hơn nói nhỉ, tôi thấy cậu toàn im lặng thôi. Cô nàng đặt ngón tay lên miệng, nghiêng đầu nghĩ rồi nói.
-Chắc là vậy. Key cười khẽ. nguồn
-Mà tại sao cậu lại đến đây học vậy Key?
-Tôi thích ma pháp hơn những cỗ máy khô khan kia.
-Vậy sao? Hay nhỉ, tôi cứ nghĩ chúng rất ngầu chứ.
…..
Hai người bắt đầu nói với nhau nhiều hơn, Key cũng không còn giữ khoảng cách với Vanes nhiều như đối với người lạ nữa, một lúc sau ba người còn lại cũng tham gia cuộc trò chuyện. Một bầu không khí thân thiết hiện lên giữa nhóm năm người này, tia nghi hoặc của Key cũng bị hắn chôn sâu vào lòng.
Tới trưa ăn cơm xong, cả nhóm chia tay về nhà.
Về nhà, chào hỏi hai người ở chung một tiếng, Vanes lên phòng mình, căn phòng khá ngăn nắp và đơn giản, không có nhiều đồ trang trí thường gặp của những cô gái, Vanes lên tiếng, lúc này giọng cô nàng lạnh như băng:
-Ngươi đến đây làm gì?
Trong góc phòng một bóng người, người nọ toàn thân đồ đen, cộng với một cái mặt nạ bạc trông hết sức quỷ dị.
-Không có gì, đến thăm cô thôi, mà tại sao cô lại đến đây học nhỉ? Một giọng nói khàn khàn vang lên.
-Chuyện của ta không tới lượt ngươi quản, có gì thì nói thẳng đi.
-Được rồi, cấp trên nói cô muốn vui chơi gì thì làm, nhưng tới lúc thích hợp thì cô nên biết mình phải làm gì, thế thôi.
-Ta biết rồi, không còn gì thì về đi.
-Không cần phải lạnh lùng như vậy, dù sao lâu rồi chúng ta cũng không gặp mà.
-Hừ, ta mong sau này không gặp lại ngươi là tốt nhất.
-Thôi tôi về vậy, à khi nào rảnh thì trở về “nhà” đi, mọi người rất nhớ cô đó.
Sau đó người nọ hòa vào bóng đen trong góc phòng rồi biến mất. Vẻ mặt Vanes khá âm lãnh, cô liếc vào trong áo khoác, nơi đó có một cặp súng một đen một bạc. Chúng được làm khá tinh xảo, còn khắc đầy những hoa văn kì lạ, trên thân có vài dòng chữ điêu khắc:
“Clock Walker tặng đệ tử Vanes Helmet”
Vanes thì thào:
-Cuối cùng thầy đi đâu vậy, tại sao bảy năm trước lại biến mất chứ? Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu.
Sau một lúc nghiên cứu, Key uể oải vươn vai một cái, dọn dẹp đống chiến trường trên bàn, hắn quyết định tới thư viện một lần, cái cảm giác kì lạ nọ cứ không ngừng âm ỉ trong lòng, dù rất nhỏ nhưng lại kích thích trí tò mò của hắn.
Vẫn là kiến trúc hình tháp quen thuộc, vẫn là những kệ sách trang nghiêm, vẫn là hình ảnh những bóng người đọc sách. Nơi đây luôn mang đến cho Key cảm giác bình yên và tĩnh lặng.
Lấy một quyển “Truyền thuyết cổ”, hắn kiếm bàn ngồi vào đọc.
Theo từng trang sách, Key dần dần có thêm hiểu biết về Valkyrie.
Những linh hồn chết trận cường đại, gặp được người thích hợp sẽ kí kết một hợp đồng rồi trở thành Valkyrie, một dạng sống mới. Valkyrie đã xuất hiện từ rất lâu, phảng phất như khi có ma pháp thì đã có Valkyrie rồi. Sau khi người kí kết hợp đồng chết, các Valkyrie sẽ trở về dạng linh hồn và đi đến một nơi gọi là Vahalla và định cư ở đó, còn sau đó nữa thì không ai biết, những hiểu biết chủ yếu về Valkyrie chỉ là sức chiến đấu cường đại của họ cùng thứ gọi là huyết thống của thần mà thôi.
Còn theo như Key biết thì ở địa cầu, theo thần thần thoại bắc âu, Valkyrie lại là những chiến binh phục vụ cho chúng thần, bọn họ thường xuất hiện trên chiến trường, thu thập những linh hồn của các chiến sĩ hùng mạnh đưa họ về nơi yên nghỉ, thánh điện Vahalla, những chiến sĩ này ở đây sẽ trở thành Einherjar, đội quân linh hồn cường đại nhất.
Ở Terra Magica, Valkyrie thực sự có xuất hiện, không nói đâu xa Key vừa được chứng kiến vài ngày trước, còn ở địa cầu thì con người chưa bao giờ thấy được sự hiện diện của Valkyrie nên nhiều người có thiên hướng chấp nhận truyền thuyết của Terra Magica hơn, con người dù sao chỉ tin những thứ mình thấy mà thôi.
Càng coi Key càng nhận ra sự khác biệt về quan niệm của hai bên đối với các truyền thuyết. Dù cả hai đều có chung những thần thoại nhưng cách miêu tả của họ lại khác nhau hoàn toàn, đây là điều khiến Key băn khoăn.
Nhưng một điều có thể chắc chắn là Valkyrie rất mạnh, tương truyền bọn họ có được một phần huyết thống của thần, do đó chỉ có những người mang cùng dòng máu với họ mới có thể giao tiếp được với các linh hồn này. Chung quy điều bí ẩn nhất chính là cái “huyết thống của thần” này.
Hắn lại nghĩ về những giả thuyết nói trước đây người của hai thế giới từng sống chung, chỉ là sau này mới tách ra mà thôi. Tuy không ai chứng minh nhưng giả thuyết này được rất nhiều người đồng ý. Chỉ tiếc không ai giải thích được tại sao lại có sự khác nhau trong suy nghĩ của hai bên với cùng một câu truyện, vấn đề cổ xưa.
Gấp sách lại, hắn thở dài một cái, nhìn ra sân hồi lâu.
Ngoài sân, bây giờ đã về chiều, vài cặp tình nhân tâm sự trên ghế đá, vài đôi bạn cùng nhau về nhà, những tia hoàng hôn chậm rải phủ lên khoảng sân một màu đỏ hồng. Cảnh hoàng hôn lúc nào cũng đem đến cho hắn nhiều cảm xúc, nhất là lần đầu tiên hắn tỉnh lại trên bờ biển cách đây bảy năm.
Ở một nơi rất xa, trong một cánh rừng, có một người đang ngồi nướng thức ăn.
Lúc này trời đã tối, người nọ chậm rãi thêm gia vị vào và tiếp tục nướng.
Rồi bỗng hắn nhớ đến điều gì, rút từ trong ngực ra một vật, thì ra là hai tấm ảnh, một cô gái tóc đỏ khoảng mười tuổi, gương mặt lanh lợi, nụ cười rất dễ thương. Một cậu bé tóc đen khuôn mặt khá lạnh, không mấy bắt mắt, cũng khoảng hơn mười tuổi. Cả hai tấm đều cùng chụp với một người đàn ông trung niên.
Người nọ xem một lúc thì khẽ cười một cái, nhìn lên trời, sau đó phảng phất như trôi dạt về quá khứ.
Allen lúc này đang ở trong phòng, trước mặt hắn bày biện rất nhiều cổ thư, tất cả không ngoại lệ đều liên quan đến các chủ đề như thiên sứ, linh hồn, Valkyrie, ….và còn có cả tư liệu cổ về “thần”.
Hắn rất chăm chú, tra cứu hết quyển này đến quyển khác, đọc đi đọc lại từng câu miêu tả, từng lời kể lại. Hắn thì thào:
-Rốt cuộc là ở đâu cơ chứ, ở đâu ta mới tìm được đáp án cho cái cảm giác này đây.
Allen liếc nhìn qua tấm gương bên cạnh, trên đó có bóng của hắn. Nhưng kế bên dĩ nhiên lại còn một hình ảnh khác nữa.
Đó là một bóng đen không rõ hình dạng, chỉ phảng phất như một làn khói nhẹ bao quanh Allen. Điều kì lạ nhất là bóng đen chỉ thấy được trong gương, còn bên ngoài thì dù nhìn thế nào cũng không thấy được gì.
-Hừ, hôm bữa chỉ là một đám bụi đen nhỏ, bây giờ đã nhiều như vậy rồi, cuối cùng thì mày là thứ gì vậy? Allen nói với tấm gương, và tất nhiên không ai trả lời hắn.