HẮC ÁM VINH QUANG - Chương 2: 2 Đứa Bé
“Oa oa.” là anh nhi tiếng khóc.(*)
“Phu nhân Potter, là một cặp sinh đôi nam!” Hộ sĩ vui mừng đem hai đứa bé đến trước mặt người phụ nữ.
“Tốt quá.” Lily Potter mỉm cười rồi ngất liệm đi.
Hộ sĩ cười thầm đưa đứa bé lớn cho người bên cạnh còn mình chịu trách nhiệm đứa nhỏ, trước khi đi ra khỏi cửa quay đầu lại nhìn.
“Cảm ơn và xin lỗi.”
*Bạch bạch*
“Hộ sĩ Liebe, cô đi đâu thế?”
“Trưởng khoa buổi tốt tốt lành, tôi đi làm sạch đứa nhỏ của nhà Potter.” Hộ sĩ gật đầu mỉm cười.
“Vậy cô nhớ quay về sớm, nhà Potter rất mong chờ sinh linh của họ đấy.” Trưởng khoa dặn dò rồi rời đi.
Hộ sĩ bước đi trên dãy hành lang của bệnh viện Thánh Mungo (St.Mungo) những ánh đèn xung quanh cứ chợp tắt liên tục, phía bên ngoài bỗng có tia sét đánh xuống khung cảnh tạo thành một bầu không khí quỷ dị làm người sợ hãi.
Hộ sĩ biến mất.
–
“Thế nào rồi? Tìm được hộ sĩ Liebe chưa?” Trưởng khoa Homme Chanceus, người Pháp lo lắng.
“Vẫn chưa, thưa trưởng khoa.
Dường như hộ sĩ Liebe đã biến mất khỏi bệnh viện rồi.”
“Chết tiệt!” Trưởng khoa chửi rủa “Biết vậy lúc nảy tôi đi cùng rồi!”
“Trưởng khoa, giờ chúng ta nói với nhà Potter thế nào đây?”
“Bảo hộ sĩ Liebe cùng đứa nhỏ biến mất không rõ tung tích à? Như thế không phải kêu bệnh viện Thánh Mungo của chúng ta an ninh, trật tự không tốt sao?” Trưởng khoa đau đầu, nếu nói như thế vậy không phải liên quan đến sự nghiệp và danh tiếng của ông? Còn có, ông lại là người cuối cùng gặp hộ sĩ Liebe và đứa nhỏ nhà Potter.
“Chó chết!”
“Aizzz.” Hộ sĩ bên cạnh thở dài.
“Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ?”
“Tìm một đứa nhỏ không may mắn mà chết thay thế cho đứa bé đã mất của nhà Potter, bảo là đứa nhỏ sau khi sinh chừng khoảng ba mươi phút mà chết.
Các bác sĩ đã cố hết sức nhưng đứa trẻ vẫn không ở lại.” Trưởng khoa rối rắm nghĩ cách, ông không muốn sự nghiệp lẫn danh tiếng của mình biến mất.
Ông còn chưa lên được chức viện trưởng hay gì đâu!
Hộ sĩ bên cạnh cả kinh nhưng rồi nhanh chóng suy nghĩ lại, đối với vị trưởng khoa này ai không biết ông muốn lên được chức viện trưởng như thế nào.
Nếu bây giờ nói đứa nhỏ của nhà Potter biến mất, mặc dù không ở trong danh sách giới quý tộc nhưng ai chẳng biết nhà đó ngang ngửa nhà Malfoy? Còn có nghe nói gia chủ hiện tại của nhà Potter là bạn thân của nhà Black, ai không biết nhà Black thủ đoạn thế nào? Chậc, hộ sĩ chậc lưỡi rồi gật đầu với trưởng khoa.
Nghe theo ngài hết đấy trưởng khoa, nếu có mệnh hệ gì ngài chịu lớn nhất a~
–
“Chủ nhân, thuộc hạ đã mang đứa nhỏ nhà Potter về rồi.”
Hộ sĩ biến mất ở Thánh Mungo bước vào trong căn phòng, xung quanh tối đen như mực chỉ có thể dựa vào bức tường xanh sáng màu cẩm thạch mà len lói.
Hộ sĩ đi thẳng đến chiếc ghế có người đang ngồi, căn phòng tối đen không rõ khuôn mặt người ấy như thế nào nhưng hộ sĩ biết người đó là ai.
“Tốt lắm, đem nó đến đây.”
Giọng nói lạnh lẽo phát ra khe khẽ, căn phòng vốn đã không có chút hơi ấm nào lại hạ xuống đến mức âm độ C.
Làm người ta liên tưởng đến có hay không đã tới mùa đông rồi? Mùa lạnh nhất trong năm tựa như thật giống căn phòng hộ sĩ đang đặt chân, thật lạnh nhưng cũng thật khiến người khác phải run sợ.
Trên gương mặt của hộ sĩ hiện lên vài tia vui mừng nhưng cũng khiếp sợ.
Vui mừng vì mình đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, khiếp sợ vì áp suất cũng như sức mạnh của người kia.
Hộ sĩ đi tới, hơi khom người xuống, tay đã đưa lên hướng người kia trước mặt đứa bé.
Người kia đưa cánh tay trắng bệnh ôm chầm lấy đứa bứ, thật nhỏ, đó là điều đầu tiên khi y ôm đứa nhỏ trên tay.
Y mở tấm chăn đắp khe khẽ nhìn thử vật nhỏ bên trong, khuôn mặt nhăn nheo như những cụ già, làn da thì đỏ ẩn lên.
“Đây là đứa nhỏ nhà Potter? Sao lại nhỏ thế này?” Giọng nói lạnh lẽo mang theo thắc mắc hỏi hộ sĩ.
“Là mới sinh a, thưa chủ nhân.
Lúc mới sinh đứa bé nào cũng như vậy, chỉ là đứa bé này nhỏ hơn những đứa khác rất nhiều.” Hộ sĩ nhanh nhẹn giải thích, hắn thật sự cũng không biết vì sao đứa bé này nhỏ hơn những đứa khác không giống người anh trai song sinh kia.
Người kia chăm chú nhìn đứa bé, y đang suy nghĩ có nên giữ đứa nhỏ này lại hay không.
Dù sao một Chúa Tể Hắc Ám như y giết một mạng người cũng bình thường, chỉ là hình như đứa bé này tạo cho y một cảm giác nhớ nhung.
Nhưng là vì sao? Y nhớ đây là lần đầu tiên khi gặp đứa bé, thật kỳ lạ.
Hộ sĩ thấy người kia chăm chú nhìn đứa nhỏ nhà Potter liền hiếu kì, chủ nhân là muốn đứa bé này để làm gì? Nó không phải đứa nhỏ trong lời tiên tri kia, cũng như thân thể lúc mới sinh không được tốt bằng người anh trai hay những đứa bé khác nhưng ngài vẫn kêu hắn mang đứa nhỏ nhà Potter đến.
Rốt cuộc là tính làm gì?
“Chủ nhân, ngài tính làm gì với đứa bé này?”
Người kia không nhìn hộ sĩ vẫn nhìn chằm đứa bé trên tay, y muốn làm gì đứa bé này? Một hồi suy nghĩ, y nhếch môi tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
“Đứa nhỏ này sẽ thành người thừa kế của Chúa Tể Voldemonrt, là thủ lĩnh đời sau của Tử Thần Thực Tử.”
Hộ sĩ hoảng sợ, người kia muốn đứa nhỏ nhà Potter làm thủ lĩnh đời sau của Tử Thần Thực Tử? Người thừa kế của Chúa Tể Hắc Ám? Người kia muốn đứa nhỏ tàn sát chính gia đình của mình?
“Chủ..chủ nhân, sao có thể được a?” Hộ sĩ run rẩy.
“Tại sao không thể?” Người kia liếc mắt nhìn hộ sĩ.
“Nhưng..nhưng ngài không sợ đứa bé này biết thân thế của mình sau đó liền sinh hận?”
“Hmm, vậy thì không cho đứa nhỏ này biết là được.”
“Nhưng sao có thể? Trẻ con hay tìm tòi lỡ như nó biết thì sao?” Hộ sĩ cắn răng hỏi.
“Vậy thì…” Người kia ánh mắt sắt lạnh nhìn hộ sĩ, nhếch môi “Chỉ cần người biết sự thật về nó biến mất là được.”
Hộ sĩ nhận ra ánh mắt sắt lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống mình, hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng.
Hắn có một linh cảm không lành.
Chưa kịp để hộ sĩ định hình chuyện gì thì một ánh sáng xanh từ đâu xuất hiện bắn thẳng vào người hắn.
Hắn biết mà! Hắn đã cảm thấy có gì không lành!
Người hộ sĩ nằm im trên mặt đất lạnh lẽo không một tiếng động cũng như không một tiếng kêu la, cự quậy gì.
Nhìn như đã chết rồi.
“Cảm ơn đã mang đứa bé cho ta, Peter Pettigrew.”
Đúng thế, người hộ sĩ đã mang đứa bé nhà Potter đến cho Chúa Tể Voldemonrt không ai khác chính là Peter Pettigrew, một trong tứ đạo tặc trong thời kì còn là học sinh của Hogwarts.
Hắn đã phản bội lại những người bạn của mình chỉ để được sống dưới sự vinh quang của hắc ám, hắn đã đầu quân cho Chúa Tể Hắc Ám.
Một kẻ đã phản bội lại bạn bè của mình thì sao không thể phản bội lại lần tiếp theo? Vì thế y phải giết chết một kẻ không thể nào tin tưởng được.
–
*Cốc cốc*
“Vào đi.”
Cánh cửa lần nữa mở ra, bốn thân ảnh lấp ló đi vào bên trong.
Bọn họ không quan tâm đến cái xác trước mắt chỉ chừng một khoảnh với nó, bọn họ quỳ xuống.
“Lord.” Cả bốn người đồng thanh.
“Đứng lên đi.”
Cả bốn người đồng loạt đứng dậy, khi đứng lên cà bốn dường như ân ý nhìn chằm cái vật được vị Chúa Tể ôm trên tay.
“Chúa Tể, trên tay ngài là gì vậy? Ngài gọi thuộc lạ lên có phải vì vây trong tay không?” Người phụ nữ duy nhất trong căn phòng lên tiếng.
“Tinh ý lắm Bella.” Voldemonrt nhếch môi “Ta gọi các ngươi tới là bởi vì tinh tưởng các ngươi sẽ không làm ta thất vọng.”
“Thuộc hạ sẽ không làm ngài thất vọng.” Cả bốn người không hẹn mà nói.
“Vậy thì…” Voldemonrt chăm chú nhìn nhóm người, ánh mắt như xuyên qua tim của bọn họ vậy “Bella, đi đến gần đây.”
Bellatrix nghe thấy tên mình hết sức vui mừng đi tới phía trước, bà ta không quan tâm đến cái xác dưới chân vẫn thong dong bước lên.
“Chủ nhân cho gọi thuộc hạ.”
“Các ngươi biết trong tay ta là gì không?” Voldemonrt cúi đầu nhìn đứa bé trong tay rồi ngẩng đầu lên.
Bellatrix không thấy được vật trong tay của Voldemonrt liền không biết nó là cái gì.
Ba người phía sau cũng bắt đầu đoán, trong tay Chúa Tể Hắc Ám rốt cuộc là cái gì? Sao lại được bọc chăn như thế?
Severus Snape nheo mắt nhìn vậy trong tay Voldemonrt “Là một đứa bé?”
Hai người bên cạnh ông giật mình, sau đó chăn chú nhìn kỹ lại khá giống với một đứa bé.
Kiểu tay Chúa Tể Hắc Ám đang thực hiện rất giống đang bế nhưng hình như đứa bé có chút nhỏ?
Bellatrix giật mình khiếp sợ, Lord có con? Từ bao giờ? Mụ đàn bà nào dám cướp tay trên của bà ta? Ta nhất định sẽ giết ả.
Bellatrix nghiến răng.
“Chủ nhân, là ai? Ta có thể giết được không.”
“Ôi không không, Bella.
Không cần thiết phải như vậy.” Voldemonrt giả cười.
“Ta đã ban cho ân huệ được sống thêm vài năm không nên làm thế chứ, đúng không Bella?”
Bellatrix không vui nhưng vẫn gật đầu.
“Vậy ngài gọi chúng ta đến đây có gì phân phó
“Bella ngươi sẽ là mẹ đỡ đầu của đứa bé này, chịu trách nhiệm nuôi dưỡng nó.” Voldemonrt nghiêm túc, di chuyển đôi mắt màu đỏ sắt lạnh đến ba người phía sau “Regulus, Severus, Lucius ba người các ngươi sẽ giúp Bella nuôi dưỡng đứa bé này đến khi nó trở thành người thừa kế hoàn hảo của Chúa Tể Hắc Ám Voldemonrt.”
“Vâng.”
Cả ba người phía sau đã đoán được mục đích của lần triệu hồi này, nhưng vẫn không thể nào bỏ qua cơn sốc khi Chúa Tể Hắc Ám đính chính rằng đứa nhỏ trong tay sẽ trở thành người thừa kế.
“Bellatrix, ngươi có đồng ý trở thành mẹ đỡ đầu của người thừa kế Chúa Tể Hắc Ám không?”
Bellatrix ngập ngừng nhưng rất nhanh đã quyết định.
“Thuộc hạ sẽ dốc hết sức để giúp người thừa kế.”
“Tốt, lại đây ôm đứa bé.”
Y cần mau chóng cho những Tử Thần Thực Tử biết sự tồn tại của bé này nhưng chỉ với cao tầng thôi, để bọn chung luôn quan sát và nuôi dưỡng đứa bé này thành một người nghiêng về phe hắc ám cho dù có bất luận chuyện gì đi nữa.
Nếu đã giữ lại thì nó phải ở phe hắc ám không bao giờ đã nhúng chân vào phe ánh sáng, cho dù là cha mẹ ruột hay không.
Y cần phải sắp xếp một kế hoạch thật kỹ càng.
Có điều Voldemonrt sẽ không bao giờ có thể biết, đứa bé mà y luôn dốc lòng nuôi dưỡng thành một người thừa kế hoàn hảo từ lâu đã đặt y làm người quan trọng nhất của mình.
Không muốn y rời xa cũng không muốn y ghét mình, luôn hoàn hảo không làm y phụ lòng.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này.
————–
Sẽ có vài người không biết trong câu đầu tiên (*) là anh nhi tiếng khóc là gì, minh xin trả lời:
– Là anh nhi tiếng khóc = là tiếng đứa bé khóc.
Vì sao mình lại ghi thế này? Bởi vì thấy hợp, đúng thế, thấy hợp.
Mình khá thích viết theo lối convert nhưng nổi khổ là viết được một nửa, còn nửa còn lại thì chịu thôi không biết viết.
Nên thành ra trong truyện này sẽ xuất hiện vài từ không thuần việt, lý do: bởi mình thấy hợp.
À và truyện này 100% do mình sáng tác không edit hay tras gì cả, vậy nha.
2242 từ
06/09/2021.