HẮC ÁM VINH QUANG - Chương 1: 1 Trận Pháp Quay Về
“Cha!”
“Harry rời khỏi đây mau!”
“Không cha, con không thể bỏ lại người!”
“Đi mau!”
“Cha đi cùng con!”
“Harry, Chúa Tể Voldemonrt không bao giờ chạy trốn!”
“Nhưng mà cha…”
“Harry con chính là người thừa kế của Chúa Tể Voldemonrt, là tự hào của ta con phải luôn bảo toàn Tử Thần Thực Tử đi lên!” Voldemonrt lớn tiếng quát “Mau đưa Harry rời khỏi đây!”
Cùng lúc đó bên cạnh Harry có một bóng người “Điện hạ, chúng ta mau rời khỏi đây thôi!”
Harry không muốn rời khỏi đây điều đó không khác gì chạy trốn cả, cậu không muốn nhìn người mình yêu quý, luôn bảo bọc cậu từ nhỏ biến mất trong cuộc chiến vô nghĩa với người anh song sinh trên danh nghĩa này.
“Điện hạ, chúng ta nhanh đi thôi.” Người bên cạnh lên tiếng, hắn biết điện hạ của bọn hắn không muốn rời khỏi nhưng Chúa Tể đã dặn, hắn không thể nào không chấp hành.
“Điện hạ hay là…”
Chưa kịp nói xong tên thuộc hạ đã thấy người bên cạnh mình biến mất, hắn nhìn xung quanh tìm bóng dáng của tiểu chủ nhân.
Hắn thấy đang chạy về phía Chúa Tể Voldemonrt, ánh mắt hắn hoảng sợ, hắn hét lên:
“ĐIỆN HẠ KHÔNG!”
Tiếng hét của hắn như đánh thức tất cả mọi người trên chiến trường, bọn họ hướng phát ra tiếng.
Một thiếu niên đang chạy thật nhanh như vũ bão không quan tâm mọi thứ xung quanh, cậu chạy đến bên một người.
Tia sáng xanh từ nơi nào đó trên chiến trường bắn thẳng vào người cậu thiếu niên tóc đen.
“HARRY!”
“HARRY KHÔNG!”
“ĐIỆN HẠ!”
Tiếng hét đồng loạt trên chiến trường Hogwarts.
Voldemonrt như bất động, y đang đấu với tên nhãi con nhà Potter thì một thân ảnh từ đâu chạy đến che đi tầm mắt của y.
Người đó như đang thì thầm bên tai y:
“Cha, con muốn về nhà…”
Sau đó nhắm đi đôi mắt xanh xinh đẹp dựa vào người Voldemonrt như không còn sức sống, Voldemonrt theo bản năng mà ôm lấy người kia.
Đôi mắt màu đỏ làm người ta phải run sợ đang mở lớn hết mức có thể, cái gì vừa che tầm mắt y thế? Không tự chủ mà dời ánh mắt xuống nhìn người mình đang ôm, mái tóc đen dài hơi rối khiến y nhớ đến y làm thế nào nó cũng không thể thẳng tắp mượt mà được.
Khuôn mặt tựa như thiên sứ, trắng trẻo nhưng lại có chút tái nhợt, làn da đã lạnh ngắt từ bao giờ.
Môi y run run, giọng khàn khàn hoảng sợ:
“Har…Harry..”
Người trong lòng không trả lời, cậu tựa như không nghe thấy, y lại gọi lần nữa: “Harry.” người kia vẫn không trả lời.
Y lại gọi tiếp, gọi tiếp nhưng người trong lòng vẫn không cho y một câu đáp nào.
“Harry, chúng ta về nhà thôi, con đừng ngủ nữa, mở mắt ra đi rồi chúng ta về.”
“Harry, mở mắt ra nhìn ta đi.”
“Không phải nói con muốn đi khám phá thế giới với ta sao? Dậy đi, ta dẫn con đi.”
“Con nói muốn đi Châu Á như thế nào mà không phải sao? Bây giờ ta dẫn còn đi con đồng ý mở mắt ra chứ?”
Từng câu nói, từng hành động của Voldemonrt ghim chặt vào ánh mắt của từng người trên chiến trường.
Y như người cha dỗ dành đứa con đang giận dỗi không nghe lời, toàn sân như ấn phải nút im lặng chỉ mình giọng của Chúa Tể Hắc Ám vang lên.
“Harry…” Người phụ nữ tóc đỏ sụp đổ, cô bật khóc không thành lời.
Người thiếu niên đứng đối diện Voldemonrt gần giống như cậu trai trong lòng y, cậu cứng đờ ra.
“Harry…” Người đàn ông với khuôn mặt điển trai, hơi lem luốc bởi bụi bẩn cất tiếng.
Ông rõ ràng nhắm vào Voldemonrt mà? Sao Harry lại ở đó?
“Câm miệng Black! Ngươi không có tư cách gọi tên con trai ta!” Voldemonrt rít lên, y căm phẫn.
Đứa con trai y luôn bảo bọc bây giờ đang nằm im trên người y không chút tiếng động đều do người đàn ông này gây ra!
“Ta…Thằng bé không phải con trai mi!”
“Câm ngay! Mi không có tư cách khi Avada Kedavra bắn vào thằng bé!” Voldemonrt tức giận.
Lời nói như một nhát dao đâm xuyên qua tim ông, đúng vậy, Sirius chính ông là người bắn Avada Kedavra vào người Harry.
“Ta sẽ khiến các ngươi phải trả giá khi cướp đi Harry.” Voldemonrt gầm gừ từng chữ, y dùng cây đũa thủy tùng bắn lên trên bầu trời một tia sáng, bầu trời xung quanh dần tối lại phía trên hiện ra kí hiệu, một chiếc đầu lâu và con một con rắn, đó chính là kí hiệu của Tử Thần Thực Tử.
“Hỡi những kẻ trung thành với Chúa Tể Voldemonrt, các ngươi hãy nghe rõ đây.
Giết chết những kẻ đối lập không chừa sót một ai, báo thù cho Người Thừa Kế và những đồng bạn đã chết của các ngươi!” Giọng nói lạnh lẽo phát ra vang dội các chiến trường.
Chiến trường lại lần nữa bước vào căng thẳng, những câu thần chú nhanh chóng được suất ra không cho người khác thời gian chuẩn bị giống như nếu bọn họ lơ là một giây thì câu thần chú của đối phương sẽ nhắm thẳng vào bọn họ.
Từng người, từng người chậm rãi đỗ xuống nền đất lạnh lẽo, chiến trường máu tanh và xác người chết.
Cuộc chiến thật vô nghĩa làm sao, chỉ vì quan điểm đối lập bọn họ không tiếc tha mạng sống của mình mà bảo vệ nó, đưa bản thân và gia đình vào chỗ chết.
Có khi nào họ từng nghĩ mỗi người lùi lại một bước không? Có lẽ là không, bọn họ tham chiến thắng, ham danh vọng, mong muốn trả thù một điều gì đó cho dù làm cả đời cũng chẳng hối tiếc đâu.
Chiến tranh là giải phóng quan điểm, ai thắng làm vua ai thua làm giặc.
Thời kì mới của chiến thắng ai mà không muốn?
“Potter, kết thúc ở đây thôi.
Ta không muốn dây dưa với mi nữa.” Cây đũa phép thủy tùng lông đuôi phượng hoàng chĩa vào cậu thiếu niên phía đối diện.
“Làm như tôi muốn dây dưa với ông lắm ấy, Voldemonrt!” Cậu thiếu niên trừng lớn, khinh bỉ nói.
“Vậy thì giải quyết nhanh chóng nào, ta cần đem Harry về nhà.” Giọng nói lạnh lẽo phát ra, cây đũa phép trên tay đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Avada Kedavra.”
“Expelliarums.”
Một luồng ánh sáng phát ra từ cây đũa phép của cả hai, ánh sáng mờ nhạt phản chiếu khắp chiến trường lạnh lẽo.
–
“Làm sao? Thật sự không còn cách nào khác?”
“Thật sự không còn cách, thưa Chúa Tể.”
“….”
“Nếu ngài không mau chóng ra quyết định điện hạ không thể sống tiếp trên mảnh đất này nữa và linh hồn của ngài ấy sẽ đi vào cửa luân hồi.”
“Như thế không thể nào ở lại đây sao?”
“Việc này không thể được thưa ngài, điện hạ đã trúng Avada Kedavra và hiện giờ linh hồn ngài ấy chỉ còn một ít ở trong cơ thể mà thôi, không thể nào hồi sinh được.
Chúng ta chỉ có thể đưa linh hồn ngài ấy trở về quá khứ mà thôi.”
“Ở quá khứ ta có thể biết việc gì xảy ra ở tương lai không?”
“Cái này..thuộc hạ không rõ, trong sách cổ chỉ ghi trong vòng 15 tiếng nếu trúng Avada Kedavra còn một cách để linh hồn đó trở lại nhưng là ở quá khứ, dùng máu và sinh mệnh đổi cho người đó.
May mắn quá khứ sẽ biết một ít việc ở tương lai, sẽ không biết hoàn toàn…”
“Được rồi, ngươi đi chuẩn bị đồ đi Grovert, một tiếng sau ở trong hầm.”
“Vâng, thưa Chúa Tể.”
*Cạch*
Nam nhân còn xót lại trong căn phòng tối, y thở dài bước đến bên chiếc giường.
Ở đó có một chiếc đèn nhỏ bên cạnh là một cậu thiếu niên làn da tái nhợt, cậu nhắm đôi mắt tựa như đang ngủ.
Nam nhân sờ một bên má của cậu thiếu niên, trong kí ức của y cậu luôn là một người vui vẻ hòa đồng được tòa bộ Tử Thần Thực Tử yêu thích, điều đó thật lạ lẫm với một kẻ thừa kế của Chúa Tể Hắc Ám nhưng nó là sự thật.
Cậu trưởng thành, mạnh mẽ lại kiên định, cậu chưa bao giờ làm y thất vọng, cậu chính là cái tôi của y hoàn hảo trên mọi vấn đề.
“Harry, ta chưa bao giờ nghỉ đến con sẽ rời khỏi ta như thế này.” Y nhìn cậu thiếu niên “Không phải ta đã kêu con rời khỏi đó rồi sao? Con là không tin ta chiến thắng mà chết trên tay người anh trai song sinh của con sao? Cho dù là như thế ta vẫn muốn con được bình an Harry à, ta không muốn con phải chịu đau khổ hay bất cứ chuyện gì tại cuộc chiến đó.
Từ đầu ta đã bảo con đừng theo ta rồi sao? Giờ con nhìn xem? Người trúng Avada Kedavra không phải ta mà lại là con, hay con nghĩ con trúng Avada Kedavra rồi có thể sống lại? Thế thì tỉnh dậy đi, ta nhất định phải bắt con chép thủ tục Slytherin 500 lần để con nhớ không bao giờ làm lại điều đó nữa.
Tỉnh dậy với ta được không Harry?” cậu thiếu niên vẫn nằm im đó không có bất kì cử động nào.
Voldemonrt vẫn nói tiếp:
“Harry này….”
“Harry nè….”
“Harry con có nhớ….”
“Harry con có biết….”
Cứ như thế một lặp lại cho đến khi có tiếng rõ cửa từ bên ngoài Voldemonrt mới giật mình sực nhớ lại, y vung đũa phép hiển thị thời gian y đã nói trong suốt một tiếng đồng hồ mà không ngừng nghỉ.
Y không rõ mình đã nói cái gì nhưng y biết là y kể hết tất cả từ khi y còn nhỏ cho đến lớn cho Harry nghe.
“Chúa Tể đến giờ rồi ạ.” Tiếng nói từ phía ngoài cửa vọng vào.
“Người đến hầm trước đi.”
“Vâng.” Tên thuộc hạ không rõ Chúa Tể làm gì trong đó nhưng hắn cũng không có rảnh rang mà tìm hiểu.
Voldemonrt vẫn nhìn cậu thiếu niên không rời “Harry, đến giờ rồi.
Ta mong con có thể vui vẻ mà trở về.” sau đó y nhấc lên ôm cậu thiếu niên vào lòng theo kiểu công chúa ngủ trong rừng.
Dọc đường hắn đi từ từ tựa như đang để cậu thiếu niên nhìn ngắm xung quanh mặc cho đôi mắt cậu đã nhắm tự bao giờ.
Đi đến một căn hầm dưới tòa biệt thự, nơi đó đã bầy bố trận pháp xung quanh.
Ở giữa trận pháp có thứ giờ đó nhô lên tạo thành một hình chữ nhật dài như muốn nói đặt người vào nằm trên nó, trong phòng không chỉ có một người mà còn suất hiện thêm một vài cái đầu không cần thiết.
“Ta thiết nghĩ các ngươi đã có sự cho phép của ta chưa mà tự ý tiến vào?” Âm thanh lạnh lẽo phát ra.
Severus Snape, Regulus Black, ba cái phụ tử nhà Malfoy, Bellatrix Lestrange cuối cùng là Rodolphus Lestrange những kẻ bề tôi trung thành và có công nuôi dưỡng Harry.
“Lord.” Tất cả đồng loạt cúi người xuống.
Voldemonrt nhìn thấy cảnh này ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, giọng y trầm thấp: “Đứng lên đi, ta biết các ngươi đến đây vì cái gì.”
Tất cả đồng loạt đều đứng dậy, tất cả những người trong đây ai cũng đến cùng một mục đích.
Bọn họ muốn một lần cuối nhìn đứa trẻ mình nuôi lớn từ nhỏ, đồng hành với bọn họ suốt mười mấy năm trời ra đi bước vào hành trình trở về điều duy nhất bọn họ có thể tự an ủi là người đó vẫn chưa chết chỉ là linh hôn quay về quá khứ mà thôi.
Bọn họ sẽ gặp lại và đồng hành với nhau một lần nữa không phải sao?
“Lord, nghi thức chuẩn bị đã xong rồi.
Ngài nên đặt điện hạ vào trong giữa trận pháp thôi.”
Voldemonrt đi đến giữa trận pháp, đặt Harry nằm trên vị trí nhô lên.
Quan sát gương mặt cậu kỹ càng lần nữa rồi mới rời khỏi trận pháp.
“Tiếp theo làm thế nào?” Voldemonrt đứng gần trận pháp hỏi.
“Tiếp theo phải để máu trên điện hạ dính trên trận pháp, thuộc hạ cần một người nào đó làm giúp.” Tên thuộc không to không nhỏ nói.
“Để ta/tôi.”
Đồng loạt những người trong phòng kêu lên.
“Ta luôn giúp nó về độc dược.”
“Tôi luôn ở bên cạnh thằng bé từ nhỏ.”
“Con là bạn thân của Harry!”
“Ta luôn giúp nó về những bài học lễ nghi và chính trị.”
“Ta là mẹ đỡ đầu của thằng bé!”
“Ta là ba đỡ đầu của thằng bé!
“Ta là cha thằng bé!”
Thế là đồng loạt những người trong phòng tranh cãi ai là người đi vào trận pháp giúp Harry nhỏ vài giọt máu trên trận pháp.
“Các vị bình tĩnh…” Tên thuộc hạ run sợ, hắn chỉ là cấp thấp trong Tử Thần Thực Tử thôi a, hắn không thể cản được những thành viên cấp cao bao gồm Chúa Tể.
“Lord, ngài còn cái khác để làm a.
Trong lúc máu điện hạ dính trên trận pháp đồng thời ngài cũng phải nhỏ máu vào, sau đó đi quanh trận pháp để máu của ngài bao bọc xung quanh máu của điện hạ, ở thời điểm ngài đi trong đầu ngài phải nhẩm ngài muốn đưa điện hạ về thời điểm bao nhiêu tuổi, địa điểm ở đâu.”
Hắn quay sang nhìn những người vẫn đang trừng mắt với xem xem ai là người giúp Harry.
“Thế bây giờ ai là người sẽ giúp điện hạ nhỏ máu vào trận pháp?”
“Để ta/tôi.”
Bọn họ quay sang lại trừng mắt tiếp.
Tên thuộc hạ thở dài: “Các vị mau chóng a, nếu không điện hạ sẽ không quay về được đâu.”
“Draco, lên đi.” Âm thanh lạnh lùng của Voldemonrt phát ra.
“Vâng.”
Draco vui sướng đáp, cậu chàng đi vào trong trận pháp nơi cậu thiếu niên tóc đen đang nằm.
Khi đi ngang qua tên thuộc hạ hắn đưa cho cậu một chiếc lọ.
“Malfoy nhỏ, cậu cầm lấy chiếc lọ này bỏ máu của điện hạ vào trong đây rồi lấy nó đổ xung quanh điện hạ thành một hình tròn không cần lo chiếc lọ này hết máu nó đã được ước chừng rồi, trên trận pháp có sẵn cậu chỉ việc đè lên nó, nhớ là ĐỔ chứ không phải VẼ.
Tiếp đó sau khi xong, cậu sẽ vẽ một hình tròn nhỏ bên trong là ngôi sao năm cánh, nhớ bây giờ là VẼ chứ không phải ĐỔ.”
Draco gật đầu, cậu chàng quỳ xuống lấy cây đũa phép của mình ra làm một câu thần chú nho nhỏ trên cánh tay cậu thiếu niên, máu từ cánh tay chảy vào trong lọ.
Máu chảy rất nhiều ước chừng khoảng ba phút sau chiếc lọ đã đầy, Draco làm một cái thần chú chữa trị rồi đứng lên đi đến chỗ chiếc hình tròn đã có sẵn chuẩn bị lấy lọ đổ xuống thì nghe thấy tên thuộc hạ kia kêu.
“Cậu Malfoy dừng lại chút.” Tên thuộc hạ lên tiếng “Ở lần đổ này cậu phải cùng Lord đi song song với nhau, cậu ở trong Lord ở ngoài.” hắn quay sang nhìn Voldemonrt.
“Thưa Lord, như lúc nảy thuộc hạ đã nói trong lúc ngài cho máu dính lên bìa ngoài trận pháp trong suy nghĩ của ngài phải luôn hiện lên ngài muốn điện hạ quay về lúc bao nhiêu tuổi, địa điểm ở đâu nếu không có thì điện hạ sẽ trở về vào thời điểm nào chúng ta không thể biết được.
Có thể điện hạ sẽ trở về trong cuộc chiến hoặc có thể trở về trong những lần nhiệm vụ.”
“Được.” Voldemonrt gật đầu.
“Bây giờ hai vị đứng song song với nhau, khi tôi nói bắt đầu cả hai cùng lúc nhỏ máu xuống.” Sau hắn quay sang nhìn Snape “Snape, anh chuẩn bị một ít độc dược để giúp cả hai, họ sẽ tiêu tốn không ít ma pháp trong cơ thể.”
“Được.” Snape gật đầu bước ra khỏi căn phòng trong hầm.
Tên thuộc hạ nhìn hai vị đứng ở trận pháp song song với nhau trên tay đã chuẩn bị sẵn tùy thời điểm mà hắn hô.
“Hai vị bắt đầu thôi.”
Nghe thấy hiệu lệnh cả hai cùng đi song song với nhau trên tay Draco là một bình máu, còn Voldemonrt y không tiết cắn một vết to làm máu chảy như mưa trên trận pháp.
Cả hai cố gắng đi song song với nhau không để cho đối phương bị chậm hay quá nhanh, họ không muốn mất một sai lầm nào nếu không tương lai của người kia sẽ không thể thay đổi.
Voldemonrt và Draco dừng chân, cả hai đã đến lại vạch xuất phát.
Voldemonrt dùng bùa càm máu, không cho máu chảy thêm nữa y đã mất khá nhiều máu và y cần một lọ độc dược bổ máu, lúc này Snape đã trở lại trên tay ông là một chiếc rương.
Ông đi đến bên cạnh Voldemonrt đưa ra hai lọ độc dược.
“Lord, đây là độc dược bổ trợ và bổ máu.”
Voldemonrt gật đầu, cầm bình độc dược uống.
Chậc, độc dược của Snape quả là danh bất hư truyền cho dù hắn có là Tử Thần Thực Tử đi chăng nữa y vẫn không thể nào uống nổi với cái mùi vị này.
Uống xong hai lọ độc dược y nhìn vào trong trận pháp, tiểu tử nhà Malfoy đã bắt đầu vẽ theo người kia yêu cầu.
Y nhìn phía bên cạnh nơi đó có cậu thiếu niên góc đen đang nằm, hắn thầm nhủ trong lòng rất nhanh, rất nhanh thôi Harry con sẽ không còn một tương lai như hiện tại.
Khi Draco vẽ xong chiếc ngôi sao năm cánh là lúc trận pháp bỗng sáng lên, ánh sáng nó rất nhạt nhưng cậu chàng biết nó có hiệu lực.
Lúc này tên thuộc hạ lên tiếng.
“Malfoy nhỏ, cậu nên rời khỏi trận pháp thôi.
Ánh sáng của trận pháp đã hiện lên nếu cậu còn ở bên trong sẽ không tốt đâu.”
Draco nghe thấy vậy cũng nhanh chân bước ra, trước lúc đi khỏi cậu chàng quay lại nhìn cậu thiếu niên đang nằm trong trận pháp thầm nghĩ Quay về đừng có ăn hiếp tao đấy, bánh bao mềm. rồi quay sang rời đi.
Sau đó tiếp nhận một bình độc dược bổ trợ từ tay Snape.
Tên thuộc hạ đã nhờ những người còn lại trong đặt những viên tinh thạch xung quanh trận pháp, khi viên cuối cùng được đặt xuống cùng lúc đó ánh sáng từ trận pháp bắt đầu lớn và đậm dần lên.
Miệng hắn lẩm nhẩm cái gì đó không rõ khi hắn kết thúc ánh sáng đó đã chuyển sang màu đỏ sang màu xanh lá rồi sang màu vàng kim cái chết, sự sống và tương lai.
Ánh sáng bao chùm tất cả, tất cả những người trong căn phòng dưới hầm không ai biết chuyện gì xảy ra chỉ khi ánh sáng ấy kết thúc cậu thiếu niên cùng trận pháp ấy đã biến mất tựa như tất cả chưa bao giờ xảy ra.
Mọi thứ kết thúc tất cả mang trong mình những tâm trạng, những suy nghĩ nhưng họ một lòng đều hướng về cậu thiếu niên mong cho khi cậu trở về có thể thay đổi tương lai.
Tất cả rời đi chỉ đề mình Voldemonrt còn lại trong căn phòng dưới hầm.
Y vẫn đứng im đứng nhìn nơi cậu thiếu niên và trận pháp biến mất, y đau lòng nhưng y cũng mong chờ cái tương lai mới kia, cậu sẽ không chết vì y.
“Harry, ta chưa bao giờ dám nói.
Ta yêu em.”
—————–
Truyện sẽ không hoàn toàn giống với nguyên tác đâu nha.
3490 từ
03/09/2021.