Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh - Chương 50: Em Đút Anh Một Miếng
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh
- Chương 50: Em Đút Anh Một Miếng
Beta: Be Lười
Mở cửa xe, lên xe, ngồi xuống, thắt đai an toàn, hết thảy đều thật bình thường, lại bình thường như vậy.
Nguyễn Tư Nhàn chậm chạp ngồi xuống, tư thế tiêu chuẩn giống như đang ở trong tiết thể dục.
Cô lén nhìn trộm Phó Minh Dư ở bên cạnh một cái.
Phó Minh Dư lên xe trễ hơn một chút so với cô, anh nâng mặt, một tay chống tay lái, một tay kéo lấy đai an toàn, nhẹ nhàng “Lạch cạch” một tiếng, xe đồng thời cũng khởi động.
Anh xoay đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn: “Em đang nhìn gì?”
“……”
Nguyễn Tư Nhàn cứng đờ thu hồi ánh mắt, bình tĩnh mà nói: “Trên mặt anh hình như có cái gì.”
Phó Minh Dư đưa tay sờ soạng mặt một chút, mở ra lòng bàn tay nhìn xuống, không có gì cả.
Anh chỉ là cười một cái, không chọc thủng Nguyễn Tư Nhàn.
Xe chậm rãi lái ra khỏi lái ra ngoài tầng hầm, đi vào đường.
Nguyễn Tư Nhàn có thể thấy không ít đồng nghiệp tan ca vội vã đi đến cửa, có người đứng trên bậc thang xanh đối diện phòng bảo vệ, phát hiện chiếc xe thể thao này, làm bộ không chút để ý mà nhìn lướt qua ghế phụ.
Cái lướt mắt này vừa lúc đối diện với ánh mắt của Nguyễn Tư Nhàn.
Đối phương hình như cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, vô cùng tự nhiên mà dời tầm mắt đi.
Nguyễn Tư Nhàn giống như đọc ra được ý nghĩ từ ánh mắt của người đồng nghiệp nam kia.
—— “Ồ, tổng giám đốc Phó lại đón bạn gái tan ca.”
Cái cảm giác không có thực ở trong lòng Nguyễn Tư Nhàn lại tăng lên.
Quá không chân thật, cô thậm chí cảm giác bản thân đang suy tưởng.
Rõ ràng đầu năm lúc cô nhìn thấy người đàn ông này mỗi ngày còn xù lông, hận không thể khắc lên ở trên mặt sáu chữ to “Tôi không muốn nhìn thấy anh”.
Mà cuộc sống của cô giống như đột nhiên bị ông trời túm lấy ném đến bên cạnh Phó Minh Dư, còn bá đạo thả dây tơ hồng cho hai người bọn họ, cũng không hỏi người trong cuộc có đồng ý hay không.
Khó có thể tưởng tượng, người bên cạnh này lại là bạn trai cô.
“Bạn trai” hai chữ rất nhiều ý nghĩa, nó làm cho hai người bị trói chặt lại thành một thể, các việc phát sinh trong cuộc sống cũng dây dưa với nhau.
Cùng nhau ăn một bữa cơm dạo phố những bước như vậy còn chưa tính, không bình thường nhất chính là những chuyện chỉ có giữa người yêu với nhau mới làm, ví dụ như hôn môi, thậm chí là những hành vi thâm nhập sâu hơn, đều biến thành chuyện thuận lý thành chương.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên có một loại da đầu mơ hồ có cảm giác căng lên, tim giống như nhảy lên đến cổ họng, từ cổ đến lồng ngực đều toan toan trướng trướng, có chút tìm không thấy hướng.
Loading…
Buổi tối cuối thu đến thật sớm, không đến 7 giờ, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.
Con đường này không phải đường quay về chung cư Danh Thần.
Nguyễn Tư Nhàn nghiêng đầu nhìn người đang lái xe: “Anh muốn đi đâu vậy?”
Phó Minh Dư không nhanh không chậm mà dẫm một chân phanh lại, dừng lại ở đèn xanh đèn đỏ: “Muốn ăn cái gì?”
Nguyễn Tư Nhàn: “Hả?”
Phó Minh Dư quay đầu nhìn cô: “Không nên dẫn bạn gái của anh đi ăn cơm chiều sao?”
“Ồ……”
Nguyễn Tư Nhàn đối xưng hô “Bạn gái” này vẫn là có chút không quen, đặc biệt là mỗi khi nhìn đến đôi mắt của anh, còn có chút cảm giác hoảng hốt.
Trước và sau khi thay đổi thân phận, Nguyễn Tư Nhàn cảm giác ánh mắt anh thoạt nhìn đều không giống nhau.
Đặc biệt trực tiếp, còn hơi câu dẫn người khác.
Cô há miệng thở dốc, vốn muốn nói là đi ăn bún ngao, nhưng là lời đến miệng rồi, lại biến thành.
“Anh muốn ăn cái gì?”
Phó Minh Dư không nói chuyện, cứ nhìn cô như vậy, trong mắt có chứa chú ý cười.
Nguyễn Tư Nhàn bị bạn trai nhìn đến có chút ngượng ngùng, quay đầu, nhìn đèn đỏ phía trước, nói: “Tây Sương Yến?”
Hình như anh rất thích nhà hàng này.
Mười phút sau, Nguyễn Tư Nhàn phát hiện tình hình giao thông không thích hợp.
Đây là hướng đi đến đường đi bộ bên cạnh chung cư Danh Thần.
Cô quay đầu nhìn Phó Minh Dư liếc mắt một cái: “Không đi Tây Sương Yến sao?”
Phó Minh Dư nhìn kính chiếu hậu, lưu loát dừng xe ở khu đậu xe ven bên đường: “Không phải em thích ăn cái này sao?”
“Ồ.” Nguyễn Tư Nhàn bắt đầu tháo đai an toàn: “Thì cũng tạm thôi.”
Khóe miệng cô hơi cong lên, mở cửa xe xuống xe.
Xe dừng lại bên phải, bên này Nguyễn Tư Nhàn đối diện với tiệm bún ngao kia, cô và Phó Minh Dư xuống xe cùng lúc, nhưng anh phải vòng vài bước mới đi đến bên này.
Dưới anh đèn đường sáng ngời, cô nhìn thấy Phó Minh Dư lấy di động ra nhận cuộc gọi, mày nhíu lại, đi đến bên cạnh cô, thuận thế dắt lấy tay cô, tự nhiên giống như hai người đã yêu nhau mấy năm.
Rõ ràng cũng vừa mới xác nhận quan hệ không đến một giờ.
—— bang bang.
Khi lòng bàn tay bị một cảm giác ấm áp đánh úp, tim Nguyễn Tư Nhàn đập lại rối loạn hai nhịp.
Phó Minh Dư nhỏ giọng bàn giao một số chuyện với người ở đầu điện thoại bên kia, cảm giác được cái tay đang nắm hơi nóng lên,vì thế quay đầu lại nhìn Nguyễn Tư Nhàn một cái.
Ánh mắt đối diện, Nguyễn Tư Nhàn tuy rằng trong lòng hốt hoảng, nhưng cũng trả về một ánh mắt ngụ ý “Nhìn cái gì mà nhìn”.
Phó Minh Dư cười một cái, nắm lấy tay cô đi vào trong.
“Ừm, để công nghệ kỹ thuật cung cấp thông tin duy trì trục trặc và hạn chế của máy bay cho cậu, cậu đứng ra giải quyết……”
Âm thanh Phó Minh Dư bay hơi xa, lực chú ý của Nguyễn Tư Nhàn thì chỉ ở cái tay đang nắm cô.
Bàn tay anh rất to, hơi thô ráp, cái cảm giác xương tay của người đàn ông bao phủ bàn tay nhạy cảm của cô, khiến cô hơi thất thường.
Cô phát hiện, trong đầu vẫn đang suy nghĩ sau khi người này thành bạn trai cô, xung quanh lập tức trở nên đặc biệt an tĩnh, có vẻ tiếng hít thở và tiếng tim đập của cô rõ ràng rất nhiều.
Bởi vì còn đến giờ cao điểm dùng cơm, thậm chí sớm hơn thời gian tan ca bình thường một chút, cho nên cửa tiệm không có xếp hàng, trong tiệm chỉ có thưa thớt mấy người khách.
Nguyễn Tư Nhàn đêm nay là thật sự muốn ăn bún ngao.
Rét lạnh ban đêm cuối mùa thu, còn có có cái gì có thể so được với một bát bún ngao nóng hổi mê người được.
Ông chủ thế mà lại còn nhớ rõ cặp đôi Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn, khi hai người họ đi vào trong, trong mắt lộ ra một cảm giác mê mang “Món ăn chỗ tôi rốt cuộc ngon như thế nào có thể mê hoặc loại bá đạo tổng tài như vậy đến ăn lần hai”.
“Hai vị lại tới nữa, hôm nay ăn gì?”
Nguyễn Tư Nhàn vừa lau băng ghế, vừa nói: “Ông chủ, ông còn nhớ chúng tôi à?”
“Nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ.” Khách không nhiều lắm, ông chủ có hứng thú nói chuyện phiếm, đôi lau xuống hai cái vào tạp dề vắt bên hông: “Hai vị người đẹp như tiên vậy sao có thể quên được.”
Nguyễn Tư Nhàn được ông chủ khen đến vui vẻ, cười tủm tỉm chọn một phần bún ngao chua cay, còn cố ý dặn dò ông cho thêm nhiều ngao, có thể trả thêm tiền.
“Không cần! Cho cô nhiều một chút là được, lần sau lại đến ăn.” Ông chủ lại đi hỏi Phó Minh Dư: “Ngài ăn gì?”
Vừa mới Bách Dương gửi đến mấy phần văn kiện cần ký liên quan đến hạng mục melcdl(1), tương đối quan trọng. Phó Minh Dư không thể không rút di động ra xem ngay lúc này, đầu cũng không nâng mà nói: “Giống cô ấy.”
(1) MEL liệt kê các hạn chế của máy bay khi một số thiết bị (tự động lái, hệ thống nhận và phát tín hiệu lại …) không hoạt động.
CDL chỉ liên quan đến các bộ phận bên ngoài phi cấu trúc (bộ phận phụ thêm để làm thon hình bánh xe máy bay…) có thể bị thiếu mà khi máy bay tiếp đất.
Ông chủ nghe trong lời nói của anh có vài phần cảm giác như cho có lệ, lập tức hiểu rõ anh đến đây không phải vì mùi vị món ăn của mình ngon, người ta chỉ là vì đi cùng bạn gái nên mới hạ phàm đến đây thôi.
Ông chủ nghe xong thì đi làm, Nguyễn Tư Nhàn ngồi vào đối diện Phó Minh Dư. Chỉ thấy anh nhìn chằm chằm di động, không biết anh đang làm gì, vì thế chen chân vào nhẹ nhàng đá anh một chút.
“Anh đang làm gì?”
Phó Minh Dư ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, mang theo chút hương vị trấn an mà nói: “Báo cáo của tổ bảo dưỡng tháng này cần anh xử lí, em chờ anh một chút.”
Tôi chờ anh làm gì.
Nguyễn Tư Nhàn nâng má ngẩng đầu xem TV trong tiệm.
Lúc vừa mới đi vào, nữ sinh bàn kia phía sau bọn họ đã chú ý tới bọn họ, lúc này có thể là nghe được đoạn đối thoại của hai người họ, vì thế lấy chiếc đũa chọc bạn trai mình một chút.
“Anh nhìn xem bạn trai của người ta đi, vừa nhìn đã biết là một tinh anh cũng nguyện ý cùng bạn gái đến quán nhỏ này ăn, em chỉ bảo ăn ra đây ăn có một chuyến thôi anh một khóc hai nháo ba thắt cổ.”
Đối thoại không nhẹ không nặng mà đi vào trong tai Nguyễn Tư Nhàn, cô bất động thanh sắc mà nhìn qua đi, nhìn thấy nam sinh kia rung đùi đắc ý ngồi chơi game, không chút để ý mà nói: “Vậy em cũng nhìn xem bạn gái của người ta trông như thế nào.”
Nữ sinh bị tức giận đến hung hăng véo nam sinh một chút.
Thừa dịp Phó Minh Dư cúi đầu xem di động, Nguyễn Tư Nhàn ánh mắt chậm chạm mà dừng ở trên sườn mặt Phó Minh Dư.
Ở trong lòng lại một bên nói cho chính mình.
Đây là bạn trai của mi, là bạn trai chính miệng mi thừa nhận.
Còn rất đẹp trai, không lỗ.
Nghĩ đến đây, cô lại ngẩng đầu xem TV, nhưng khoé miệng lặng yên không tiếng động mà có một độ cong nho nhỏ.
Phó Minh Dư trả lời xong tin nhắn, ngẩng đầu liền thấy Nguyễn Tư Nhàn đang cười.
“Cười cái gì?”
Nguyễn Tư Nhàn rũ mắt liếc anh một cái: “Không có gì.”
Anh lại nói: “Hôm nay em rất vui vẻ đấy.”
Có sao?
Nguyễn Tư Nhàn mím môi, tiếp tục xem TV trên tường.
“Anh nhìn lầm rồi lấy.”
Phó Minh Dư buông di động, không nói chuyện, theo Nguyễn Tư Nhàn ánh mắt quay đầu lại nhìn thoáng qua nội dung trong TV, nhíu nhíu mày, ngay sau đó thu hồi tầm mắt.
“TV đẹp như vậy sao?”
Bạn trai vừa mới nhậm chức cũng không thèm nhìn qua hơn một lần.
Nguyễn Tư Nhàn kéo cằm, lực chú ý đã không ở trên TV, nhưng vẫn cố giả vờ nhẹ như mây gió không không có gì để nói.
“Cũng tạm, nữ minh tinh này năm nay đột nhiên nổi tiếng lên, hình như rất nhiều phim điện ảnh và chương trình đều có cô ấy tham gia, trước kia đều không có nghe nói qua cô ấy, lúc trước ngay cả tên cô ta là gì em cũng không nhớ được, gọi là Lý cái gì cây ấy……”
Phó Minh Dư: “Lý Chi Hoè.”
Phó Minh Dư thình lình bổ sung một câu, làm Nguyễn Tư Nhàn sửng sốt một chút.
Cô cụp mắt, chế nhạo Phó Minh Dư:
“Anh cũng rất quan tâm đến nữ minh tinh này đó.”
Phó Minh Dư một biểu cảm “Tùy em muốn nói như thế nào”.
“Vậy anh cảm thấy cô ấy trông như thế nào?”
“Cũng được.”
Cũng được?
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy Phó Minh Dư người này là thật sự không muốn sống một chút nào.
Sao lại có thể ở trước mặt bạn gái khen một người phụ nữ khác cũng được?
“Ồ! Vậy là mẫu người anh thích sao?”
Phó Minh Dư ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt: “Anh thích mẫu người nào em không biết sao?”
Anh giống như đột nhiên không kịp phòng ngừa gián tiếp tỏ tình?
Vừa rồi cô vẫn luôn suy nghĩ, giữa cô và Phó Minh Dư có phải thiếu chút gì đó không, Phó Minh Dư hình như chưa từng chính thức tỏ tình, cũng không hỏi qua có phải cô thích anh hay không, trực tiếp vượt qua trình tự này hôn một cái xác định quan hệ.
Nghe câu nói giống thật mà là giả rồi lại có tính chỉ hướng, Nguyễn Tư Nhàn phát hiện trong lòng mình lại còn rất vui vẻ.
Vừa lúc hai bát bún ngao được mang lên, một hương vị chua cay tức khắc tràn ngập ở giữa hai người.
Cô cầm lấy chiếc đũa nói: “Em giúp anh lấy thịt ngao ra.”
Phó Minh Dư xa xa nhìn chằm chằm bát đồ ăn kia: “Không cần.”
Nguyễn Tư Nhàn tự nhiên gắp ngao ra, nói: “Bạn trai cũng đã hạ mình hạ phàm cùng đi ăn với em, nên để cho em vì anh mà phục vụ một chút.”
“Vậy còn không bằng em trực tiếp đút anh một muỗng đi.”
“……”
“Sao thế, bạn gái ngại rồi?”
Động tác trên tay Nguyễn Tư ngưng lại một chút, chậm rãi siết chặt chiếc đũa, híp mắt nhìn anh.
Cho nên có đôi khi chính là không thể đối xử quá tốt với Phó Minh Dư.
“Sau này em còn có thể phụ trách cơm một ngày ba bữa đút cho anh,thuận tiện mỗi ngày giúp anh lật người hai tiếng, tình yêu cảm động trời đất như vậy anh muốn thử không?”
“Lật người? Cái này anh có thể giúp em.”
“……”
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!