HÀ BẤT NGỘ NHƯ CA - Chương 8: Chương 8
Hà Ngộ Ngộ đi đến, tiện tay cầm lấy một cái áo rách nát, bao trùm lấy lửa.
“Aiz gu, thật nguy hiểm.” Hà Ngộ Ngộ quơ quơ cái áo, người vợ bị treo ngược đang được nhân viên y tế cứu chữa.
Bởi vì không thể đứng dậy, cho nên người vợ nằm trên cán băng rồi bị mang ra ngoài.
Hà Ngộ Ngộ nhìn thoáng qua người chồng nằm ở trên cán băng, cô lắc đầu.
Vẫn là chờ đến bệnh viện trị liệu, sau đó mới tra hỏi.
Người bị thương được đưa đến bệnh viện chữa trị, Hà Ngộ Ngộ và đồng đội ở lại hiện trường vụ án.
“Đội trưởng Hà.” Một cảnh sát mang đến quả bom vừa rồi được A Bổn tháo dỡ đi đến, lúc Hà Ngộ Ngộ bị gọi là đội trưởng, cô có chút sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên cô làm đội trưởng của một tổ chuyên án, hơn nữa lần đầu tiên có người gọi cô như thế, nhân viên cảnh sát nói tiếp, “Cái này chúng tôi mang về đồn trước nhé.”
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, bên trong phòng còn có những cảnh sát khác còn đang thu thập chứng cứ.
Cô đi đến trước sô pha ở trong phòng khách, nhìn thấy trên tủ TV đặt một bức ảnh gia đình.
Hà Ngộ Ngộ cầm lên, khung ảnh rất sạch sẽ, có thể cho thấy hai vợ chồng già nhà này hay đến đây xem hình.
Nhưng mà…!tại sao trên ảnh chụp chỉ có hình một người con trai?
Nhìn dáng vẻ thì chỉ tầm 15 – 16 tuổi, hai vợ chồng trên tấm ảnh cũng trẻ hơn mấy tuổi so với bây giờ.
A Bổn ở bên cạnh đã thu dọn xong, đi đến gần Hà Ngộ Ngộ, “Có phát hiện gì mới không?
“Anh nhìn xem bức ảnh gia đình này đi, tại sao chỉ còn người con trai? Hà Ngộ Ngộ chỉ vào người con trai gầy yếu trong tấm hình.
“Anh lập tức yêu cầu người trong cục điều tra thân nhân trong gia đình này.” A Bổn nói xong lập tức cầm lấy điện thoại gọi về cục.
Hà Ngộ Ngộ đi vào trong phòng ngủ, ngôi nhà này chỉ có 2 phòng ngủ 1 phòng khách.
Trang trí trong nhà cũng đã khá cũ kỹ, chăn màu đỏ, tủ màu gan heo, có lẽ là phòng của hai vợ chồng.
Phòng bên cạnh có rất nhiều đồ vật, có quần áo của đàn ông, cũng có một số váy hoa.
Hà Ngộ Ngộ đi vào, nhặt quần áo đàn ông lên, quần áo này rõ ràng giành cho người chỉ tầm 18-19 tuổi, size L, người này có lẽ khá gầy.
Cô tiếp tục xem tiếp, váy hoa của nữ rất nhiều, còn có một ít nội y kỳ quái.
Cái này….
Hà Ngộ Ngộ che mắt lại, xuyên qua ngón tay nhìn nó, như ý bảo: “Tôi không có cố ý nhìn đâu nha.”
Các loại kiểu dáng đều có, quần lót ren tình thú, quần chữ T, tất quần, áo bành tô.
Chẳng lẽ những quần áo này là của nạn nhân Tần Mạt Xá?
“Tiểu Ngư, đây là tư liệu của nhà này.” A Bổn đi vào, đưa điện thoại cho Hà Ngộ Ngộ.
Anh ta đảo mắt một cái thấy mấy món đồ kia, mặt đỏ tía tai.
Hà Ngộ Ngộ không phát hiện thái độ A Bổn khác thường, chăm chú xem tư liệu.
Người chồng tên là Nhiễm Thành, người vợ là Cát Mai.
Khoan đã, con gái bọn họ không phải tên là Tần Mạt Xá sao? Một người họ Tần, một người họ Nhiễm?
Cô tiếp tục kéo xuống xem, là Nhiễm Lập!!!
Ảnh chụp bên trong điện thoại, chính là người đàn ông Hà Ngộ Ngộ gặp vào đêm hôm qua!
Hai việc này chắc chắn có liên quan đến nhau.
Hà Ngộ Ngộ rất chắc chắn, cô ngẩng đầu lên, mới phát hiện A Bổn xoay người nhìn đi chỗ khác….
“Bọn họ còn có một người con trai, sao chưa từng nhắc đến?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
“Chuyện này phải trách anh, vẫn luôn đắm chìm trong chuyện của Dung Dung.” A Bổn than nhẹ.
Hà Ngộ Ngộ vỗ vai anh ta, “Không trách anh được.”
Hà Ngộ Ngộ thấy A Bổn không nói gì, cho nên cũng không nói nữa.
Toàn đội trở về Cục Cảnh Sát, đem tất cả dấu vân tay thu thập được đi làm kiểm tra đối chiếu.
Qua kiểm tra, chỉ có dấu vân tay của người trong nhà, ngoại trừ những thứ Hà Ngộ Ngộ và A Bổn chạm vào.
“A Xương, cậu lập tức đi lấy CCTV tối hôm qua ở ngã tư đường.” Hà Ngộ Ngộ đưa hồ sơ cho A Xương rồi đi vào trong phòng họp.
Trong đội có không ít người đã đến phòng họp, có đội trưởng Trần còn có phó đội trưởng Trương cũng đến, chủ yếu là đến nghe Hà Ngộ Ngộ trình bày về án mạng lần này.
“Bây giờ, tôi kết luận vụ án ở “chung cư Nam Sơn” và vụ án “phanh thây”, cùng với chuyện xảy ra ở căn nhà trong hẻm nhỏ hôm nay “cái chết 48h” đều có liên quan đến nhau.” Hà Ngộ Ngộ lấy cây bút ra.
“Hung thủ từ lúc bắt đầu vụ án “chung cư Nam Sơn” đã cài bẫy chúng ta.” Hà Ngộ Ngộ chỉ vào ảnh của Tần Mạt Xá.
Ngồi ở phía dưới, một cảnh sát tên Lưu Dương hỏi, “Đội trưởng Hà, tại sao lại kết luận như vậy?”
“Mọi người nhìn xem chỗ này.” Hà Ngộ Ngộ vẽ mũi tên chỉ về hướng hình ảnh vụ án phanh thây, “Hai vụ án này không cùng một thời gian, chủ đích là muốn chúng ta phân tán lực lượng, sau đó điều tra cuối cùng cũng vòng về chỗ này.” Hà Ngộ Ngộ vẽ một đường từ vụ án phanh thây về đến vụ án chung cư Nam Sơn.
“Chắc chắn, Lưu Đại Ngưu còn chuyện giấu giếm.” Hà Ngộ Ngộ vẽ cái tam giác dưới hình của Lưu Đại Ngưu.
A Bổn gật đầu, “Không sai, tôi đã xem lại video thẩm vấn mấy lần, trong đó phát hiện có vài điểm đáng ngờ, tôi đã ghi chú lại.”
Hà Ngộ Ngộ giơ ngón tay cái, “Tốt lắm, lời ông ta nói có trăm ngàn chỗ hở.”
“Bên chỗ pháp y Lưu đang tiến hành kiểm tra thi thể lần nữa, nhất định rất nhanh sẽ có đáp án.” Hà Ngộ Ngộ đánh dấu một chút ở vụ án phanh thây.
Cô vẽ một mũi tên viết vào chữ “hacker”, “Sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện có người đã xâm nhập vào hệ thống của cảnh sát giao thông chỉnh sửa CCTV, sau đó hắn còn xâm nhập vào hệ thống nội bộ của chúng ta, tiếp tục chỉnh sửa lần thứ hai.”
“Không thể nào, hệ thống nội bộ của chúng ta bảo mật rất cao.” Đội trưởng Trần vuốt cái ly trên bàn, lên tiếng.
Hà Ngộ Ngộ cười mở PPT kết quả kiểm tra so sánh video, “Đây là kết quả điều tra mà tôi và Nguỵ Mai đến đồn cảnh sát giao thông kiểm tra, CCTV gửi đến Cục Cảnh Sát của chúng ta so với CCTV gốc có sự khác biệt.
Hơn nữa, lúc ở chỗ cảnh sát giao thông thì CCTV cũng đã bị chỉnh sửa, bây giờ chúng tôi còn chưa biết CCTV gốc đang ở đâu.”
Đội trưởng Trần gật đầu, không nói gì thêm.
“Tôi quay lại hiện trường vụ án, đã từng chạm mặt Nhiễm Lập.
Và nạn nhân trong vụ án “Cái chết 48 giờ” hôm nay, chính là cha mẹ của cậu ta.” Hà Ngộ Ngộ chỉ lên tấm hình trên bảng của Tần Mạt Xá, “Cô ấy không phải là con ruột của hai người đó, lúc được nhận nuôi đã có ý thức, bản thân là gì của gia đình này.”
“Cho nên ngay từ lúc bắt đầu, hung thủ đã đem chúng ta xoay vòng vòng, bao gồm cả Lưu Đại Ngưu rải Natri Nitrit lên nạn nhân, mục đích chính là khiêu khích cảnh sát chúng ta.” Hà Ngộ Ngộ gõ lên cái bảng.
Cô nhìn xuống ban lãnh đạo đang ngồi ở dưới, “Bây giờ, việc chúng ta cần phải làm là cạy miệng của Lưu Đại Ngưu, về vụ án thi thể chung cư Nam Sơn, tôi xin được phép điều tra.
Bởi vì chúng ta đã tìm được manh mối mấu chốt của nạn nhân.”
“Điều tra vụ án thi thể chung cư Nam Sơn à, có thể nhưng cô định xử lý cả hai vụ án này cùng một lúc sao?” Đội trưởng Trần nhíu mày, ông ta không hiểu Hà Ngộ Ngộ đang định làm gì.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, “Đây không phải là hai vụ án giết người, nó là một vụ án liên hoàn.”
“Thế cô định làm như thế nào?” Đội trưởng Trần bưng ly trà lên uống một ngụm.
“Mở quan tài, khám nghiệm tử thi.” Hà Ngộ Ngộ nhớ đến cảnh sáng nay đến nhà Tần Mạt Xá, nếu lễ tang này mà gấp rút làm, có lẽ thi thể của Tần Mạt Xá đã bị hoả táng.
Đội trưởng Trần không còn lời gì để nói.
Hà Ngộ Ngộ dùng bút chỉ lên ảnh chụp của Tống Như Ca trên bảng, cô dừng lại một chút, “Nhân chứng này, chúng ta phải làm phiền mời đến Cục một lần nữa.”
Bởi vì Tống Như Ca là nhân chứng duy nhất trong vụ án thi thể chung cư Nam Sơn, cũng là người báo án.
“Không tồi, không tồi.
Tiểu Ngư có tiến bộ.” Phó đội trưởng Trương cười hả hê vỗ tay.
Hà Ngộ Ngộ đưa tay lên làm cái kính lễ, “Cảm ơn phó đội trưởng đã khen ngợi.”
Sau khi tan họp, các đội viên vẫn ở lại trong phòng họp.
“A Xương đi điều tra tin tức của Nhiễm Lập gần đây, cùng với nhật ký trò chuyện.” Hà Ngộ Ngộ cầm cuốn sổ ghi chú lại các vấn đề.
A Xương gật đầu.
“Bên chỗ người nhà Tần Mạt Xá, A Bổn anh đi tìm hiểu thêm, xem có thể tìm ra được manh mối gì nữa không.” Hà Ngộ Ngộ nhìn đôi mắt A Bổn, trạng thái của anh ta đã tốt hơn nhiều, không còn sa sút tinh thần như mấy ngày trước.
Hà Ngộ Ngộ tiếp tục nói, “Lưu Dương, cậu đến hỏi thăm hàng xóm của Tần Mạt Xá, cái gì có thể thu thập thì thu thập, còn có những người gần đây bọn họ liên lạc.”
“Chỗ Lưu Đại Ngưu, tôi sẽ tự thẩm vấn.” Hà Ngộ Ngộ ghi trên sổ một câu.
Ngay lúc này, Nguỵ Mai đi vào, cô bối rối nhìn những người trong phòng họp.
Hà Ngộ Ngộ ra hiệu bảo mọi người đi ra ngoài làm việc, chờ mọi người đi hết, Hà Ngộ Ngộ thở phào nhẹ nhõm, dựa vào bàn làm việc hỏi, “Sao thế?”
“Em phát hiện, trong nội bộ chúng ta có nội gián.” Nguỵ Mai nói.
“Ý em làm sao?” Hà Ngộ Ngộ khó hiểu.
“Em đã nhiều lần sàng lọc nhân viên đăng nhập vào mạng nội bộ, nhưng không có ai đáng nghi cả, trong đó có cả những người chúng ta tín nhiệm.” Nguỵ Mai lấy bản ghi truy cập dữ liệu đưa cho Hà Ngộ Ngộ.
Ở tại Cục, tất cả mọi người mỗi ngày đều đăng nhập vào mạng an ninh nội bộ, nói cách khác thì bây giờ có đoán thì bọn họ không có cách nào đoán ra được người đó là ai, mà người này đang ẩn mình trong danh sách Hà Ngộ Ngộ cầm trên tay.
“Em đã kiểm tra hết lịch sử truy cập chưa?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
“Đã kiểm tra, nhưng trong thời gian đó, ngoài em ra, không có ai vào cả.
Em cũng đã kiểm tra trong mục bị xoá, bên trong đó cũng không có.” Nguỵ Mai vẽ vòng tròn thời gian ra.
Điều này thật kỳ quái, không có bản ghi truy cập, cũng không có xoá bỏ, người nào có thể làm chuyện này mà không ai hay biết vậy?
Vào lúc Hà Ngộ Ngộ đang suy tư, Lưu Dương đi vào, “Đội trưởng Hà, cô Tống đến.”
“Được rồi, tôi sang đó ngay bây giờ.” Hà Ngộ Ngộ đáp lại.
Nguỵ Mai không nói gì thêm, hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng họp.
“Em nhìn chị xem thử, trên mặt có sạch sẽ không, quần áo chỉn chu chưa?” Hà Ngộ Ngộ vỗ vỗ cánh tay Nguỵ Mai.
Ngụy Mai đảo mắt liếc nhìn trên dưới, “Chị đang chơi trò gì thế?”
“A, được gặp diễn viên mà, bản thân cũng phải chỉn chu sạch sẽ chứ, lỡ đâu có thể đạt được hiệu quả tìm ra manh mối gì tốt thì sao?” Hà Ngộ Ngộ dõng dạc.
“Chị xem người ta làm đối tượng tình nghi à? Còn cố tình làm màu gì thế?” Ngụy Mai bĩu môi, “Nếu cô ấy mà nhìn chị nhiều hơn 2 lần, em sẽ ăn nhím biển mà không cần lột vỏ.
Ăn thịt heo còn cả lông!”
Hà Ngộ Ngộ liếc cô ấy một cái không thèm để ý, sửa lại quần áo sau đó đi vào phòng tiếp khách.
“Cô Tống.” Hà Ngộ Ngộ đi vào trong.
Hôm nay, Tống Như Ca mặc chiếc áo khoác lông ngỗng, tóc dài ngang vai, màu son có như không có, rất hợp với làn da trắng nõn ngọc ngà của cô ấy.
Tống Như Ca vừa mới xem thời gian biểu phân chia công việc trên tường, chậm rãi quay đầu nhìn lại, Hà Ngộ Ngộ cảm giác như có một cơn gió ấm áp thổi đến đây, cứ thế xông vào lồng ngực của cô, chọc cho con tim chạy loạn xạ như con nai.
“Cảnh sát Hà.” Tống Như Ca thờ ơ gọi, chỗ cô đang đứng đối diện với bảng phân công công việc của Hà Ngộ Ngộ…
“Thật xin lỗi, hôm nay lại phiền cô đến đây một chuyến.” Hà Ngộ Ngộ nhanh chóng đi đến, kéo cái ghế mời Tống Như Ca ngồi xuống.
Tống Như Ca cười cười, gật đầu cảm ơn, “Nếu có thể làm chút chuyện cho cảnh sát, tôi cảm thấy rất vinh hạnh, hơn nữa cảnh sát cũng đã viết bài khen ngợi tôi mà tôi còn chưa làm cái gì hết, thật sự cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng.”
Hà Ngộ Ngộ cười cười, “Làm gì có, cô Tống khiêm tốn quá rồi.”
“Hôm nay, gọi tôi đến đây là vụ án mạng chung cư Nam Sơn sao?” Tống Như Ca vuốt tóc, móng tay cô sơn màu hồng nhạt, cảm giác như cô ấy đang chơi đùa với mái tóc.
“Đúng vậy, lần trước người nhà đến kiếm chuyện, cho nên đành phải gác lại, bây giờ vụ án này đã được tái điều tra.” Hà Ngộ Ngộ đáp.
Tống Như Ca gật đầu, “Cảnh sát Hà hỏi đi, tôi biết gì sẽ nói nấy, không nửa lời giấu giếm.”.