HÀ BẤT NGỘ NHƯ CA - Chương 5: Chương 5
“Trừ khi CCTV bị người khác động vào.” Hà Ngộ Ngộ nhìn chằm chằm thi thể trên bàn giải phẫu có chút suy tư.
Pháp y Lưu vừa rửa tay vừa nói, “Cũng có khả năng như vậy, tôi đã làm kiểm tra phổi của nạn nhân, đúng là có thành phần ma tuý trong đó.”
Anh ta nói xong thì đưa qua một phần báo cáo.
“Ma tuý thì có thật nhưng lời Lưu Đại Ngưu nói chưa chắc đã đúng.” Hà Ngộ Ngộ vừa xem báo cáo vừa nói.
Trong lời khai của Lưu Đại Ngưu, ông ta nói là móc nhãn cầu của Dung Dung trước, sau đó mới đưa nạn nhân đến ngã tư đường, nhìn vào báo cáo kết quả hoá nghiệm sợi vải cùng với tình trạng đông máu, thật sự có khả năng này.
Hà Ngộ Ngộ cảm ơn pháp y Lưu, sau đó cầm báo cáo đi ra khỏi phòng nghiệm thi.
“Nguỵ Mai, theo em thì có người có thể xâm nhập vào máy tính từ xa không? Sau đó xoá bỏ, cắt ghép video không?” Hà Ngộ Ngộ tìm đến kỹ thuật viên Nguỵ Mai của Cục Cảnh Sát, đây là cô gái duy nhất của bộ phận kỹ thuật.
Nguỵ Mai từ màn hình máy tính ló đầu ra, “Cái này thì đơn giản thôi, em tuỳ tiện cũng có thể làm….”
“Dừng lại, ý chị nói là vụ án phanh thây ở ngã tư đường lần này.
Trong đó có điểm đáng ngờ, chị đang nghi ngờ có người đã xâm nhập vào hệ thống an ninh, xoá bỏ hoặc là chỉnh sửa CCTV.” Hà Ngộ Ngộ nhìn gương mặt mộc của Nguỵ Mai, những cô gái làm nghề này, nếu như không có dịp đặc biệt, cơ bản sẽ không trang điểm.
Nguỵ Mai đưa hai tay chống đẩy về phía trước, để chiếc ghế xoay trượt ra phía sau, sau đó xoay người gõ trên bàn phím một chuỗi ký tự.
“Cái chị nói là đoạn CCTV này sao?” Nguỵ Mai mở một tệp folder ra, trên màn hình máy tính một lần nữa xuất hiện đoạn video của vụ án phanh thây.
Hà Ngộ Ngộ đưa mặt lại gần, “Đúng rồi, chính là đoạn này.
Lúc chị thẩm vấn nghi phạm, ông ta nói móc nhãn cầu nạn nhân trước khi phanh thây, nhưng mà trong báo cáo nghiệm thi của pháp y Lưu, thì thời gian khớp với thời gian phanh thây.”
“Để em làm kiểm tra thông số.” Nguỵ Mai mở một khung hình màu đen, đem tệp video và tệp âm thanh kéo vào đó.
“Mất bao lâu?” Hà Ngộ Ngộ chống tay lên ghế Nguỵ Mai, mặt sắp đụng tóc cô ấy.
Nguỵ Mai gõ bàn phím, “Cho em 5 phút.”
“Ok.” Hà Ngộ Ngộ hiếu kỳ nhìn một loạt thao tác của Nguỵ Mai, chỉ nghe tiếng gõ bàn phím cùng với tiếng click chuột.
“Cảnh sát Hà.” Tống Như Ca từ sau đi vào, liếc mắt nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ sắp dựa vào đầu của một người đàn ông, giọng nói của cô đột nhiên cứng lại, “Làm phiền cô ra đây một chút.”
Sóng lưng Hà Ngộ Ngộ đột nhiên lạnh, bả vai co rút.
Cô quay đầu nhìn thấy Tống Như Ca đứng bên cửa kính, trên người vẫn là cái áo khoác mà lúc nãy cô vô tình kéo rớt.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, mà Hà Ngộ Ngộ lại ngoan ngoãn đi ra.
“Cô Tống đã xong việc rồi sao?” Hà Ngộ Ngộ lấy cái mũ đang đội trên đầu xuống.
Tống Như Ca liếc mắt nhìn vào bên trong, sau đó dùng tay vuốt tóc, “Quấy rầy cảnh sát Hà rồi, việc đã xong.”
Hà Ngộ Ngộ làm vẻ mặt xin lỗi cười trừ, “Xem ra hôm nay, tôi không thể ăn cơm cùng cô Tống rồi, bây giờ tôi còn có việc cần xử lý.”
“Đã hiểu.” Tống Như Ca vẫn không nhịn được mà liếc nhìn bên trong một lần nữa, làm ra vẻ thản nhiên rồi nói, “Bạn trai cô sao?”
Hà Ngộ Ngộ nhìn theo tầm mắt của Tống Như Ca, ngạc nhiên hỏi, “Ở đâu?”
“Không có gì.” Tống Như Ca mất tự nhiên, đưa tay sờ môi, phong thái rất tao nhã, những ngón tay thon gọn lại làm nổi bật đôi môi đỏ mọng.
Hà Ngộ Ngộ đơ người.
Chờ Tống Như Ca đi rồi, cô xoay người đi vào bên trong, thấy tướng ngồi như đàn ông của Nguỵ Mai….
Nghĩ thầm, chắc Tống Như Ca hiểu lầm cái gì rồi.
Nguỵ Mai co chân lên dựa trên thành ghế, đôi tay thì gõ liên tục, cơ thể vặn vẹo như bánh quai chèo, cũng không biết ngồi như thế có gì thoải mái.
“Tiểu Ngư, chị lại đây đi.” Nguỵ Mai cầm lấy lon coca uống một miếng, mở biểu đồ hiện thị tốc độ của khung hình ra.
Hà Ngộ Ngộ lắc đầu, không để bản thân suy nghĩ nhiều, rồi đi qua đó.
“Có kết quả rồi sao?”
Nguỵ Mai gật đầu, “Em đã làm phân tích và so sánh, không có dấu hiệu cho thấy video bị cắt ghép.”
“Sao lại như thế được?” Hà Ngộ Ngộ nhíu mày, chẳng lẽ lời khai của Lưu Đại Ngưu là thật sao?
Nhưng mà phương pháp gây án cùng với động cơ gây án đều làm cho người ta hoài nghi.
Nguỵ Mai đặt lon coca lên bàn, “Đây là video do bên cảnh sát giao thông cung cấp.
Trong quá trình sao chép và tải lên, có một số thông số sẽ thay đổi nhất định.”
“Nếu được thì em có thể xâm nhập vào hệ thống tổng của bên Cục Giao Thông không?” Hà Ngộ Ngộ ngồi xuống, nhìn mấy cái thông số trên máy tính cô chẳng hiểu gì cả, nhưng mà nhìn sơ qua thì cảm thấy có chỗ không đúng.
“Chị muốn video gốc thì chúng ta có thể đến Cục Giao Thông, làm gì phải bắt em xâm nhập vào đó chứ?” Nguỵ Mai cạn lời, đầu óc cô Hà Ngộ Ngộ này sao mà điên dại thế?
Hà Ngộ Ngộ suy tư, “Đúng vậy, nếu như em có thể xâm nhập được thì người khác cũng có thể, cho nên nếu người ta động vào dữ liệu gốc thì khi gửi đi thông số của dữ liệu cũng sẽ giống vậy thôi.”
Nguỵ Mai vỗ đùi, “Chao ôi đầu vịt, tư duy của chị tốt quá, cho em mượn dùng đi.”
“Nghiêm túc đi.” Hà Ngộ Ngộ nhíu mày, cô lập tức ghi chú lại những manh mối vào trong cuốn sổ, cuốn sổ này chính là “linh cảm” phá án của cô.
“Nếu như theo lời chị nói, vậy video ở Cục Giao Thông cũng bị chỉnh sửa, nếu mang đến đây giám định thật sự hơi khó.” Nguỵ Mai một lần nữa xem lại tỷ lệ so sánh khung hình.
Ngôn Tình Ngược
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, “Hệ thống tường lửa của Cục Cảnh Sát chúng ta….”
“Chị của em ơi, hệ thống của Cục Cảnh Sát là hệ thống nội bộ, không kết nối với đường truyền mở, mà sử dụng đường truyền chuyên dụng, không cùng tầng số với đường truyền mở.
Muốn vào mạng nội bộ còn phải xác nhận thân phận, chị cho rằng dễ như uống nước vậy sao.” Nguỵ Mai vừa nói vừa uống một ngụm coca.
“Nói như vậy là em có thể xâm nhập vào hệ thống của Cục Giao Thông đúng không?” Hà Ngộ Ngộ khó hiểu.
Nguỵ Mai cũng không trách Hà Ngộ Ngộ hỏi như thế, nói ra thì cảnh sát hình sự không có được đào tạo về công nghệ kỹ thuật cao.
Nếu có so sánh thì nên so sánh tư duy và năng lực điều tra của Nguỵ Mai so với Hà Ngộ Ngộ, đương nhiên là xách dép lên còn chạy không kịp.
“Hệ thống quản lý giao thông được kết nối với hệ thống đường truyền mở, So~ chị đã hiểu chưa?” Nguỵ Mai đứng dậy, kéo khoá áo khoác.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, cô đi cất tài liệu, sau đó cùng với Nguỵ Mai đi ra ngoài.
“Đến Cục Giao Thông một chuyến đi.” Hà Ngộ Ngộ vừa sửa sang lại tay áo vừa nói.
Nguỵ Mai cũng có ý định này, hai người không nói gì nhưng vẫn ăn ý.
Tống Như Ca vẫn còn chưa đi, lúc đi ra ngoài vừa hay nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ cùng với một người đàn ông đi lên xe.
Cô lập tức lên xe, đuổi theo xe của Hà Ngộ Ngộ.
Đi được một lúc, cô phát hiện đường này đến Cục Giao Thông.
Tống Như Ca dừng xe lại ở ven đường, cúi đầu dựa lên tay lái, nở một nụ cười khó hiểu.
Cô làm sao thế này?
Thật ra, bên công ty đã tiến hành làm sáng tỏ ở trên Weibo, nhưng mà chính Tống Như Ca lại yêu cầu đến cục cảnh sát để được bảo hộ, vốn dĩ là đến Cục Cảnh Sát để làm nhân chứng, cho nên việc Cục Cảnh Sát lên tiếng bác bỏ tin đồn là điều phải nên làm.
Những tin đồn ở trên mạng về Tống Như Ca vẫn còn đó, người thì nhào vô mắng chửi khí thế, rất nhiều người không tin.
Cho đến khi Tống Như Ca về đến nhà, Cục Cảnh Sát thành phố C mới phát thông báo bác bỏ tin đồng ở trên trang Weibo, hơn nữa còn viết bài khen ngợi Tống Như Ca.
Các fan Tống Như Ca thừa thắng xông lên, đem mấy người bịa chuyện mắng đến chó sủa gà bay.
Một số tài khoản marketing cũng bị mắng đến máu chó phun đầu.
Lúc Hà Ngộ Ngộ đến Cục Giao Thông cũng đã 8 giờ tối, các cô mỗi người một ly mì, ngồi ở trước máy tính.
“Đãi ngộ ở Cục Giao Thông với Cục Cảnh Sát chúng ta không khác nhau mấy.” Nguỵ Mai bắt chéo chân, vừa ăn vừa lẩm bẩm.
Hà Ngộ Ngộ dùng mũi chân đá ghế cô một cái, “Có ăn là tốt lắm rồi, bớt nhiều lời.”
“A, yêu cầu của chị đối với cuộc sống này thấp thế.” Nguỵ Mai cạn lời.
“Ăn nhanh rồi còn làm việc.” Hà Ngộ Ngộ ăn xong đem ly mì vứt vào trong thùng rác.
Nguỵ Mai lắc đầu, “Chậc, sau này ai mà làm người yêu chị, đang sống sờ sờ cũng bị làm nghẹn chết.”
….
Chờ Nguỵ Mai ăn xong, cô mới mở máy tính xách tay của cô ra, kết nối với PC của Cục Giao Thông, bắt đầu truyền dữ liệu.
“Làm càng nhanh càng tốt.” Hà Ngộ Ngộ đứng trước bàn làm việc.
Một nam cảnh sát giao thông đi vào, là Vương Khánh, trước kia cùng tham gia khoá huấn luyện chung, gương mặt anh ta là mặt chữ điền, vẻ mặt chính trực, mấy tên lưu manh đua xe mà nhìn thấy anh ta, đều tự giác dừng xe lại khi thấy anh ta, thiếu điều muốn cắm ba cây nhang quỳ lạy xin tha mạng.
“Cảnh sát Hà, nếu có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi.” Vương Khánh cầm chén trà, mặc cảnh phục, giọng nói rõ to như ở trong quân ngũ, Hà Ngộ Ngộ sợ anh ta tới mức bước đi cũng phải theo khẩu hiệu “Một hai, một hai một hai….”
“Cảm ơn, tôi sẽ không khách sáo.” Hà Ngộ Ngộ cười nói.
Vương Khánh gật đầu, “Bây giờ, vụ án này bên các cô tiến triển đến đâu rồi?”
“Haizz, đừng nhắc đến, vừa nhắc đến đã đau đầu rồi.” Hà Ngộ Ngộ giả bộ làm biểu cảm sầu não, cô luôn tuân thủ nguyên tắc làm việc của bản thân, cho dù là người trong ngành thì cũng không thể để người ngoài đội biết được cái gì.
“Được rồi, thế tôi không làm phiền các cô nữa.” Vương Khánh xoay xoay chén trà, sau đó xoay người rời đi.
Hà Ngộ Ngộ gọi điện thoại về đội, bảo A Xương đi thẩm vấn Lưu Đại Ngưu lần nữa, xem có thể lộ ra manh mối gì nữa không.
Cô định đến hiện trường vụ án lần nữa, bên này Nguỵ Mai vẫn còn chưa làm xong, đi qua đó rồi trở về đây chắc cũng vừa kịp lúc.
Hà Ngộ Ngộ vừa mới đi ra khỏi cửa, lái xe không được bao xa, cô phát hiện hình như có người theo dõi cô.
Lúc vừa ra khỏi Cục Giao Thông, cô cũng loáng thoáng nhìn thấy một cái bóng đen..