Great Mage ở thế giới Harry Potter - Chương 28: Gặp Lại
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Great Mage ở thế giới Harry Potter
- Chương 28: Gặp Lại
Người đăng: Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
Ngồi trên tàu tốc hành Hogwarts, Thomas đang trên đường trở lại với cuộc sống
học sinh xa nhà của nó. Quyển sách để trên đùi mở ra nhưng rất lâu chưa lật
qua trang mới, chủ nhân của nó đang nhìn ra cửa sổ nơi những dãy núi lùi dần
qua ô cửa kính. Suy nghĩ của Thomas bay nhanh qua lại giữa những gì mà bố nó
đã nói cùng với những dự tính mà nó đã định ra cho tương lai.
Không phải bốc đồng mà Thomas lựa chọn ở lại Hogwarts. Theo như lời của bố nó,
ông Phong, thì dòng họ nó là một dòng họ có truyền thống võ thuật lâu đời và
thế lực cũng không nhỏ. Võ thuật trong họ đã được truyền lại qua nhiều thế kỷ,
chỉ cần là con cháu trong họ thì đều có thể học hỏi không hạn chế, chỉ cần có
thể theo được. Vì thế với thân phận của Thomas khi trở về thì việc thu được
chỉ dạy là không khó. Nhưng nếu nó rời khỏi trường Hogwarts mà còn muốn thu
được kiến thức ở đây là điều gần như bất khả thi.
Tiếp đến là những sự kiện sắp xảy ra ở Hogwarts xoay quanh Harry. Nếu không
tham dự sâu trong đó thì không có khả năng thu được lợi ích. Nó còn muốn thu
được cơ hội tiếp xúc những vật phẩm ma pháp quý hiếm như đá phù thủy, xác tử
xà, thời gian chuyển hoán khí,…
Lợi ích chỉ là một phần nhưng điều quan trọng nhất khiến Thomas lưu lại đó là
nó không thể bỏ mặc bạn tốt của mình gặp nguy hiểm. Nếu không thể ngăn cản tai
họa xảy đến thì nó sẽ cùng với bạn của mình đập nát mối họa đó. Đừng nói
Thomas thánh mẫu hay giả nhân giả nghĩa, nó không quan tâm tới những kẻ không
liên quan sông chết thế nào nhưng một khi nó đã nhận định là người thân thì nó
tuyệt đối không bỏ mặc. Thomas trân trọng chữ tình, vì vậy nó tuyệt đối không
kết giao tràn lan, nếu có ai hỏi Dean Thomas, Seamus hay Hermione thì câu trả
lời sẽ là bạn cùng khóa hoặc bạn cùng ký túc xá, không hơn.
Còn nếu như nói đã quan tâm thế thì tại sao không đem mọi việc đã biết nói cho
Gs Dumbledore. Xin nhờ, có trời mới biết thế giới này đã thay đổi thế nào khi
Thomas tới đây. Hơn nữa điều này có thể nói là một con chủ bài của bản thân
Thomas, và lật chủ bài tùy tiện là phương pháp của những kẻ dở hơi. Hơn nữa
bản thân Thomas có sự tự tin của riêng mình, nó tin chắc có thể tự xử lý được
vấn đề, và đến khi láo Vol trọc trở lại thì ít nhất nó cũng đã thừa khả năng
tự vệ.
Lùi một bước nữa mà nói, nếu kết quả xấu xảy ra, Voldemort thằng thế. Với hậu
phương ở tận tít bên Đông Nam Á, Thomas hoàn toàn có thể cùng với bạn bè rút
lui chiến lược về bên đó chờ đợi phản kích. Dù sao tại thời điểm này, bất kể
chính phủ bên đó hay là những kẻ cầm đầu trong thế giới ngầm của mấy nước châu
Á tuyệt đối sẽ nặng tay với bất cứ kẻ nào ở châu Âu dám phá vỡ nền hòa bình mà
họ mới đạt được sau cả trăm năm. Và thời gian đó sẽ đủ cho Thomas hoàn toàn
trưởng thành.
Tổng kết lại, ở lại Hogwarts là quyết định hợp lý hơn cả!
Vấn đề làm Thomas bận tâm vào thời điểm hiện tại đó là có lên cùng ông bà
Walker trở về Việt Nam một chuyến vào thời điểm cuối năm hay không. Bản thân
nó cũng rất mong muốn có thể về đó một chuyến nhưng nếu như vậy thì sẽ rất rất
rất mất thời gian. Đồng thời có trời mới biết sẽ có vấn đề gì đột phát trong
quãng thời gian dài như vậy. Nếu có gì nghiêm trọng xảy ra thì hối cũng không
kịp.
“Hzz… Thật là nhức hết cả đầu!” – Đưa tay lên day thái dương, Thomas quyết
định tạm gác vấn đề này qua một bên. Tĩnh quan kỳ biến, đến lúc đó tùy theo
tình hình mà quyết định. Dù sao còn tận 2 tháng nữa cơ mà, thoải mái chán.
Gấp lại quyển sách đang đọc dở. Thomas nhắm mắt bắt đầu thiền định, việc luyện
khí của nó đã bước đầu ổn thỏa, tuy nhiên cứ nghĩ đến cảnh bố nó mỗi lần hít
thở đều là một lần vận khí bất kể đang làm gì là lại thấy nhức hết cả người.
Theo lời của ông Phong thì bản thân Thomas còn phải cố gắng nhiều. Phải luyện
sao cho việc vận khí trở thành bản năng. Mỗi một lần hít thở đều là một lần
vận khí, điều này sẽ rất có ích. Mỗi lần vận khí như vậy sẽ giúp cơ thể nhả ra
tối đa lượng khí đọng trong người từ những lần hô hấp trước, đồng thời bản
thân cũng có thể tùy thời tiến vào trạng thái chiến đấu ở bất kỳ đâu.
Nói thì ngon nhưng phải biết rằng có thể đạt trình độ đó cơ bản là đều tầm
tuổi U40, thế mà bố nó đang yêu cầu nó làm được trước năm 15 tuổi. Theo lời
ông Phong thì bố đã làm được vào năm 14 tuổi, cho mày thêm 1 năm mà không làm
được thì nằm mơ mới mạnh hơn bố được.
“Thật khó chịu a. Vượt qua ổng? Chặng đường có vẻ xa!” – Thomas có chút chán
nản, mấy ngày vừa qua nó bị đánh cho chẳng còn chút tính tình. Cứ mỗi khi nó
nghĩ đã đuổi kịp bố thì ổng lại mạnh thêm một chút. Thậm chí nó có chút hoài
nghi về việc nó sẽ phải mất bao lâu để đuổi kịp sức mạnh của ông. Và bố của nó
đã mạnh như vậy thì trình độ của Gs Dumbledore và Voldemort, những kẻ đứng ở
trên đỉnh của thế giới rốt cục cao bao nhiêu. Thomas chưa từng nghi ngờ về độ
cao mà bản thân nó có thể đạt được, nhưng có vẻ quãng đường phải đi sẽ xa hơn
tưởng tượng của nó rất rất nhiều. Một chút tự kiêu hình thành khi ở trường đã
bị lần trở về này đập nát.
Miên man với những suy nghĩ khiến Thomas chẳng thể tập chung thiền định. Nó
quyết định làm gì đó để loại bỏ mớ suy nghĩ hỗn tạp. Mở chiếc va li mang cùng,
lần này nó mang theo chiếc va li định chế mua ở hẻm Knockturn, Thomas triệu
hồi một cái hộp từ trong đó. Chiếc hộp được trang trí rất tinh xảo, trong đó
chứa đầy các tấm thẻ trắng tinh có kích thước to tầm bàn tay.
Nhìn đống thẻ trên tay, Thomas mỉm cười đầy hài lòng. Đúng vậy, sao phải đánh
mất tự tin, chỉ cần vận doanh tốt, đám thẻ này sẽ khiến cho nó bước nhanh đuổi
theo thế hệ trước với tốc độ tên lửa. Trí tuệ và kiến thức mới là sức mạnh
chân chính của nhân loại, Thomas chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.
Kiểm tra lại coi có sai sót nào ở mỗi tấm thẻ hay không, mặc dù đã rất tỉ mỉ
trong quá trình chế tác nhưng luyện kim thực sự là một quá trình đòi hỏi sự tỉ
mỉ cao đến khủng bố. Chỉ cần một lỗi nhỏ bằng sợi tóc thôi cũng quá đủ để vất
đi cả một tấm thẻ. Mỗi tấm thẻ đều được luyện chế cực cẩn thận với nguyện liệu
được dung luyện với tỉ lệ chi tiết chỉ có duy nhất Thomas biết được. Nhìn từ
bên ngoài chùng chỉ là mấy tấm thẻ trắng tinh với chất liệu giống như Mica.
Trên thực tế vỏ ngoài là một loại thủy tinh ma thuật được tổng hợp từ một loại
cát đặc thù trong luyện kim thuật với một số thành phần khác, chúng có tác
dụng như một màn tình hiển thị. Bên trong tấm thẻ là một mạch ma pháp được
điêu khắc bằng hợp kim có khả năng dẫn và lưu trữ ma lực, mạch ma pháp này là
một tổng hợp của rất nhiều ma pháp như lưu âm, chuyền tải âm thanh, hiển thị
ảo ảnh … vv… Để sáng tạo hoàn thiện bảng mạch ma pháp này đã tốn thời gian
hơn 2 tháng của Thomas và đến tận lần về nhà lần này nó mới có nguyên liệu để
thí nghiệm thực tế. Cũng may là có sự tính toán kỹ lưỡng lên chỉ sau hơn trăm
lần thí nghiệm Thomas đã tổ hợp thành công bảng mạch. Cuối cùng là một loại ma
pháp khắc lên toàn thân thẻ nhằm đảm bảo công nghệ ma pháp sẽ không bị ăn trộm
cùng phá giải một cách dễ dàng. Dù sao trong cái thế giới phù thủy này chẳng
có một chút khái niệm nào về bảo hộ trí tuệ cả.
Tập trung vào công việc quả là một cách làm thời gian trôi nhanh đầy hiệu quả.
Khi Thomas ngẩng đầu lên khỏi đám thẻ thì cũng là lúc đoàn tàu chuẩn bị đến
nhà ga gần Hogwarts. Thu dọn đống đồ gọn gàng,đợi tàu dừng bánh, Thomas xách
va li xuống ga. Lần này cũng là đến trường nhưng nó đã không còn là gà mới,
cũng không có một đám bạn năm nhất đi cùng.
“Không khí thật trong lành!” – Thomas cảm thán. Không biết có phải nhờ ma pháp
hay không nhưng chất lượng không khí ở nay này tốt hơn quá nhiều so với Luôn
Đôn hay bất cứ nơi nào nó từng đến trước đây. Nếu mà phù thủy và người thường
có thể chung sống thì tốt quá, ma pháp kết hợp với khoa học sẽ đẩy nhân loại
tiến một bước dài trong sự phát triển của mình – kẻ nào đó bắt đầu mộng mơ
dưới bầu trời đầy sao.
Khẽ mỉm cười rồi lắc đầu tự diễu, Thomas xách hành lý trở về ký túc xá. Hiện
tại đã gần đến giờ cấm học sinh đi lại lên nó cần nhanh chân một chút nếu
không sẽ rất phiền toái.
Băng qua những dãy hành lang dài và một đống những cái cầu thang thi thoảng
lại đổi chỗ, Thomas thành công bắt kịp một nhóm học sinh nhà Gryffindor và
bước vào phòng sinh hoạt chung. Chào tạm biệt một nhóm đồng học nó xách va li
vào phòng ngủ, đèn đang sáng báo hiệu đám bạn nó vẫn còn chưa ngủ. Khóe miệng
Thomas kéo lên, nó cửa thật nhẹ nhàng và
hét lên đầy khoa trương:
“Ciao! Vẫn thức đêm học bài cơ à? Mấy người có phải đám bạn mà tui biết không
vậy?”
Giọng hỏi đểu đầy quen thuộc vang lên cùng tiếng mở cửa phòng làm mấy đứa giật
bắn cả người. Lập tức một đống gối đầu được tiễn đi chào hỏi thằng bạn mới từ
bên ngoài trở về. Hiện giờ mới chưa đến 8h tối, thằng khốn kia rõ ràng đang xỏ
xiên chúng nó.
Thomas nhanh chóng né mấy cái gối bị đám bạn ném đến. Không khí học viện thật
sự thú vị, nó cảm thấy ở lại quả là quyết định đúng đắn.
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!