GIẤY NGẮN TÌNH DÀI - Chương 17: (Hết)
Anh sẽ áp mặt xuống bụng của Ôn Lạc để tỉ mỉ nghe bọn nhỏ chào hỏi với ba, sẽ vào nửa đêm khi cô bị chuột rút bừng tỉnh mà xoa bóp chân cho cô, sẽ ngay cả cô đi nhà vệ sinh cũng không yên tâm, lần nào cũng cẩn thận đỡ cô che chở cô, sẽ mua cho cô thật nhiều đồ ăn có vị kỳ lạ….
Đây cũng chính là nguyên nhân hàng đầu mà Ôn Lạc thân là “người ngoài vòng” lại bị truyền thông nhắc tên khi đề cập đến vợ chồng kiểu mẫu, mới cầu hôn mà đã phô trương thanh thế như vậy, hôn lễ lại càng xa hoa cùng cực, cưới xong thì như hình với bóng, trước nay chưa từng có tin đồn bất hoà nào, sao có thể không khiến người khác hâm mộ được cơ chứ.
Kỷ niệm tròn hai năm ngày cưới của Ôn Lạc và Hoắc Cận Thành, không có rầm rầm rộ rộ chiêu cáo toàn thiên hạ, cũng không có vô vàn quà tặng có giá trị liên thành, bọn họ thức dậy vào lúc sao Mai chưa hiện, tay nắm tay cùng nhau leo lên đỉnh núi cao nhất, lẳng lặng đợi mặt trời mọc.
Hai người nhìn nhau cười.
Khi một tia sáng màu đỏ hiện ra ở phía đường chân trời, Hoắc Cận Thành ôm Ôn Lạc vào lòng, khẽ hôn cô rồi đợi quả cầu lửa kia nhô lên.
Tác giả có lời muốn nói:
“Bà xã, chúc mừng hai năm ngày cưới của chúng ta.”
– Kết cục-
Bọn họ chẳng những chỉ có hai năm, ba năm, bốn năm, ba mươi năm, bốn mươi năm…. anh sẽ cố gắng để hai người sống càng lâu hơn, bọn họ sẽ có thật nhiều, thật nhiều thời gian cùng dắt tay nhau đi qua.
Bọn họ chẳng những chỉ có hai năm, ba năm, bốn năm, ba mươi năm, bốn mươi năm…. anh sẽ cố gắng để hai người sống càng lâu hơn, bọn họ sẽ có thật nhiều, thật nhiều thời gian cùng dắt tay nhau đi qua.
“Bà xã, chúc mừng hai năm ngày cưới của chúng ta.”
Yêu thích sau khi được tháng năm lắng đọng, sẽ lên men thành tình thâm.
Mang thai mười tháng, Ôn Lạc thuận lợi sinh ra một cặp song sinh long phượng.
Khi một tia sáng màu đỏ hiện ra ở phía đường chân trời, Hoắc Cận Thành ôm Ôn Lạc vào lòng, khẽ hôn cô rồi đợi quả cầu lửa kia nhô lên.
Hai người trọ tại một căn phòng cũ có hoàn cảnh không tệ, một ngày ba bữa, rảnh thì thưởng hoa ngồi thuyền, ngày lại ngày, hai bóng hình đó vẫn luôn quấn lấy nhau không rời.
Tình thâm trải qua sự mài mòn của thời gian, sẽ hoá thành hào quang vĩnh viễn không đổi.
Trẻ con thì đến cùng vẫn là trẻ con, không biết đợi sau khi bọn chúng ngủ say, ba muốn ôm hôn mẹ thế nào, bọn chúng đều không ngăn được.
Ôn Lạc dựa vào lòng anh cười: “May mà anh không làm ra mấy vụ to lớn gì đó, em không chịu nổi bị anh doạ lần hai đâu.”
Những ngày như vậy cũng khá thú vị.
“Hôn lễ cả đời chỉ có một lần, anh không muốn em bị thiệt thòi.”
Sau này bọn nhỏ lớn hơn một chút, biết chạy đến trước mặt ông bà nội cáo trạng, nói ba chỉ thương mẹ không thương bọn chúng, sau đó cười trên nỗi đau khổ của người khác thưởng thức cảnh ông bà răn dạy ba. Có điều quay đầu lại, ba vẫn ngày ngày quấn lấy mẹ như cũ, không cho mẹ chơi với bọn chúng quá lâu, không cho bọn chúng ồn ào ảnh hưởng đến mẹ đang nghỉ ngơi.
Anh rất nỗ lực để làm một ông bố bỉm sữa, thậm chí còn chăm chỉ hơn cả Ôn Lạc. Đoạn thời gian đó, ngay cả thành kiến của lão gia tử đối với anh cũng bớt đi rất nhiều.
Có điều may là, mỗi khi đêm xuống, Ôn Lạc, còn có bọn nhỏ, đều chỉ thuộc về một mình anh.
Chắc là cảm thấy mỗi ngày tuỳ tiện nói ra lời cầu hôn quá qua loa đại khái, nhưng Ôn Lạc lại nhằm đúng vào một lần qua loa nào đó mà đồng ý, luôn khiến cho Hoắc Cận Thành cảm thấy không hài lòng, thế là sau khi hai người về nước, mọi màn hình LED ngoài trời trong cả thành phố đều bị một câu nói chiếm trọn.
Hôm nào mưa dầm liên miên, hai người có thể chui ở trong phòng cả ngày, dựa vào nhau, cúi đầu thì thầm, một ngày cứ thế mà trôi qua.
Ôn Lạc, gả cho anh.
Yêu thích sau khi được tháng năm lắng đọng, sẽ lên men thành tình thâm.
Đây cũng chính là nguyên nhân hàng đầu mà Ôn Lạc thân là “người ngoài vòng” lại bị truyền thông nhắc tên khi đề cập đến vợ chồng kiểu mẫu, mới cầu hôn mà đã phô trương thanh thế như vậy, hôn lễ lại càng xa hoa cùng cực, cưới xong thì như hình với bóng, trước nay chưa từng có tin đồn bất hoà nào, sao có thể không khiến người khác hâm mộ được cơ chứ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tống nữ sĩ biết được ý định muốn sinh con của hai vợ chồng, bèn hạ lệnh cho chồng mình, tiếp một bộ phần công việc của công ty qua, cho hai người họ có đủ thời gian rảnh.
Ôn Lạc, gả cho anh.
Một tháng sau, cô dần dần cảm thấy thân thể bất thường, sáng dậy buồn nôn, khẩu vị thay đổi, luôn cảm thấy mệt mỏi, doạ cho Hoắc Cận Thành sợ hết hồn, vội vội vàng vàng gọi bác sĩ tư nhân đến, sau khi chẩn đoán là có khả năng mang thai, liền đến bệnh viện làm một lượt kiểm tra.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhân cơ hội đó, Hoắc Cận Thành lại dắt Ôn Lạc đi thêm một lần trăng mật.
Mấy lời mà hai nhóc cho là thì thầm, toàn bộ đều lọt hết vào tai ba mẹ, lại còn như bịt tai trộm chuông ghé vào tai đối phương anh một câu em một câu, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười trong trẻo như lục lạc reo, sau đó giấu đầu hở đuôi bụm miệng lại, đôi mắt lúng liếng xoay tròn một vòng, trông thấy ba mẹ không để ý tới bọn chúng, bèn tiếp tục thì thầm tám chuyện.
Lại kết thúc bữa tiệc gia đình đoàn viên của một năm, người một nhà ngồi xe quay về Lạc Viên, hai đứa trẻ lén lút che tai thảo luận về bạn gái người nước ngoài của chú nhỏ.
Tuần trăng mặt sau khi kết hôn của hai người là ở nước Pháp, sau này mỗi lần Hoắc Cận Thành ra nước ngoài công tác cũng đều dẫn theo cô cùng đi, nước ngoài đã đi quá nhiều nơi rồi nên không có cảm giác mới mẻ, lần này hai người lựa chọn một trấn nhỏ ở Giang Nam.
“Hôn lễ cả đời chỉ có một lần, anh không muốn em bị thiệt thòi.”
Thiếu niên nhỏ ngoan ngoãn đồng ý, sau đó dần dần biến thành muội khống ( cuồng em gái).
Nước chảy qua cầu, mưa giăng mơ màng.
Hoắc Cận Thành cúi đầu, đôi môi dựa gần vào bên tai cô:
Lại lớn hơn chút nữa, anh trai trở thành một thiếu niên nhỏ, bị ba tẩy não, phải bảo vệ em gái chặt chẽ, còn về phần mẹ ấy à, cứ giao hết cho ba.
Một đoạn thời gian sau khi bọn nhỏ biết được chuyện này, hai anh em hợp thành một “liên minh đối kháng ba”, không cho ba hôn hôn ôm ôm bế bế bọn chúng, cũng không cho ba hôn hôn ôm ôm bế bế mẹ.
Những ngày như vậy cũng khá thú vị.
“Ừm….chồng em đẹp trai nhất trên đời.”
Kết thúc chuyến trăng mật một tháng, Ôn Lạc vẫn như cũ, mỗi ngày lúc rảnh sẽ cùng Hoắc Cận Thành đi làm tan làm, hoặc là tham gia mấy buổi tụ tập, xem sổ sách kinh doanh của mình.
Hai người trọ tại một căn phòng cũ có hoàn cảnh không tệ, một ngày ba bữa, rảnh thì thưởng hoa ngồi thuyền, ngày lại ngày, hai bóng hình đó vẫn luôn quấn lấy nhau không rời.
Hôm nào mưa dầm liên miên, hai người có thể chui ở trong phòng cả ngày, dựa vào nhau, cúi đầu thì thầm, một ngày cứ thế mà trôi qua.
Kết qua không ngoài dự kiến, Ôn Lạc đã có bầu hai tháng, còn là thai song sinh.
Tình nồng ý đậm, cuộc sống êm ả.
Em gái thích làm nũng, ban đầu thích quấn lấy ba mẹ đòi ngủ chung, sau này thì quấn anh trai, cả quá trình trưởng thành đều được cả nhà cưng chiều mà lớn lên, đến khi yêu đương, lại quấn bạn trai, may mắn bạn trai yêu thương, cứ thế mà được nuông chiều cả một đời.
Kết thúc chuyến trăng mật một tháng, Ôn Lạc vẫn như cũ, mỗi ngày lúc rảnh sẽ cùng Hoắc Cận Thành đi làm tan làm, hoặc là tham gia mấy buổi tụ tập, xem sổ sách kinh doanh của mình.
Nam nữ vẹn toàn, cuộc đời trọn vẹn.
Một tháng sau, cô dần dần cảm thấy thân thể bất thường, sáng dậy buồn nôn, khẩu vị thay đổi, luôn cảm thấy mệt mỏi, doạ cho Hoắc Cận Thành sợ hết hồn, vội vội vàng vàng gọi bác sĩ tư nhân đến, sau khi chẩn đoán là có khả năng mang thai, liền đến bệnh viện làm một lượt kiểm tra.
Kết qua không ngoài dự kiến, Ôn Lạc đã có bầu hai tháng, còn là thai song sinh.
Như là làm nũng với vợ, như là giả vờ đáng thương trước mặt vợ, như là…..
Người nhà họ Hoắc đều cực kỳ vui mừng, trong mấy tháng đó, cả nhà đều xoay quanh một mình Ôn Lạc, lão gia tử không chỉ chờ mong Tứ đại đồng đường, còn thích xem bộ dáng Hoắc Cận Thành bị “thất sủng”.
Thực ra chỉ là một mẩu chuyện nhỏ mà hai năm trước rảnh rỗi viết ra, nhìn mỗi mốc thời gian ở đầu trang là biết.
Ôn Lạc dựa vào lòng anh cười: “May mà anh không làm ra mấy vụ to lớn gì đó, em không chịu nổi bị anh doạ lần hai đâu.”
Người nào cũng chiếm hết vị trí bên người Ôn Lạc, còn ba của đứa bé thì bị cho ra rìa, làm cho Hoắc Cận Thành muốn ôm vợ thơm vợ đều rất khó.
Có điều may là, mỗi khi đêm xuống, Ôn Lạc, còn có bọn nhỏ, đều chỉ thuộc về một mình anh.
Anh sẽ áp mặt xuống bụng của Ôn Lạc để tỉ mỉ nghe bọn nhỏ chào hỏi với ba, sẽ vào nửa đêm khi cô bị chuột rút bừng tỉnh mà xoa bóp chân cho cô, sẽ ngay cả cô đi nhà vệ sinh cũng không yên tâm, lần nào cũng cẩn thận đỡ cô che chở cô, sẽ mua cho cô thật nhiều đồ ăn có vị kỳ lạ….
Anh rất nỗ lực để làm một ông bố bỉm sữa, thậm chí còn chăm chỉ hơn cả Ôn Lạc. Đoạn thời gian đó, ngay cả thành kiến của lão gia tử đối với anh cũng bớt đi rất nhiều.
Mang thai mười tháng, Ôn Lạc thuận lợi sinh ra một cặp song sinh long phượng.
Đăng lên cho mọi người đọc, coi như giải trí~
Nam nữ vẹn toàn, cuộc đời trọn vẹn.
Sau này bọn nhỏ lớn hơn một chút, biết chạy đến trước mặt ông bà nội cáo trạng, nói ba chỉ thương mẹ không thương bọn chúng, sau đó cười trên nỗi đau khổ của người khác thưởng thức cảnh ông bà răn dạy ba. Có điều quay đầu lại, ba vẫn ngày ngày quấn lấy mẹ như cũ, không cho mẹ chơi với bọn chúng quá lâu, không cho bọn chúng ồn ào ảnh hưởng đến mẹ đang nghỉ ngơi.
Lại lớn hơn chút nữa, anh trai trở thành một thiếu niên nhỏ, bị ba tẩy não, phải bảo vệ em gái chặt chẽ, còn về phần mẹ ấy à, cứ giao hết cho ba.
Tình nồng ý đậm, cuộc sống êm ả.
Thiếu niên nhỏ ngoan ngoãn đồng ý, sau đó dần dần biến thành muội khống ( cuồng em gái).
Cảm ơn các bé đáng yêu đã ủng hộ tôi!
“Vợ anh đẹp nhất trên đời.”
Nhân cơ hội đó, Hoắc Cận Thành lại dắt Ôn Lạc đi thêm một lần trăng mật.
Em gái thích làm nũng, ban đầu thích quấn lấy ba mẹ đòi ngủ chung, sau này thì quấn anh trai, cả quá trình trưởng thành đều được cả nhà cưng chiều mà lớn lên, đến khi yêu đương, lại quấn bạn trai, may mắn bạn trai yêu thương, cứ thế mà được nuông chiều cả một đời.
Vào buổi gia đình đoàn viên, ông bà nội sẽ kể cho bọn nhỏ nghe chuyện xưa của ba mẹ, kể rằng ba mặt dày, công phu đeo bám cực giỏi, quấn mãi không bỏ mới theo đuổi được mẹ.
Nhưng mà bạn thân của mẹ là dì Thịnh Nhan lén nói cho bọn chúng, trước kia ba hư lắm, làm mẹ đau lòng, sau này phải mất rất nhiều thời gian mới khiến mẹ tha thứ cho.
Nhưng mà bạn thân của mẹ là dì Thịnh Nhan lén nói cho bọn chúng, trước kia ba hư lắm, làm mẹ đau lòng, sau này phải mất rất nhiều thời gian mới khiến mẹ tha thứ cho.
Một đoạn thời gian sau khi bọn nhỏ biết được chuyện này, hai anh em hợp thành một “liên minh đối kháng ba”, không cho ba hôn hôn ôm ôm bế bế bọn chúng, cũng không cho ba hôn hôn ôm ôm bế bế mẹ.
Trẻ con thì đến cùng vẫn là trẻ con, không biết đợi sau khi bọn chúng ngủ say, ba muốn ôm hôn mẹ thế nào, bọn chúng đều không ngăn được.
Em gái nói mái tóc dài vàng xoăn kia, xinh đẹp hệt như công chúa Disney.
“Uất ức” nhận được ở chỗ trưởng bối và bọn nhỏ, Hoắc Cận Thành luôn nghĩ cách đòi lại, anh là một thương nhân tinh anh.
Như là làm nũng với vợ, như là giả vờ đáng thương trước mặt vợ, như là…..
Ôn Lạc nhịn cười tựa lên vai Hoắc Cận Thành, ngày tháng yên bình làm cô buồn ngủ.
Lúc đó, anh luôn luôn có thể tranh thủ được ít “phúc lợi” mà bình thường không có.
Lại kết thúc bữa tiệc gia đình đoàn viên của một năm, người một nhà ngồi xe quay về Lạc Viên, hai đứa trẻ lén lút che tai thảo luận về bạn gái người nước ngoài của chú nhỏ.
Anh trai nói cô ấy không đẹp bằng mẹ, bản thân bé sau này muốn tìm một người bạn gái đẹp hơn, nhưng mà ai cũng không đẹp bằng mẹ.
Người nào cũng chiếm hết vị trí bên người Ôn Lạc, còn ba của đứa bé thì bị cho ra rìa, làm cho Hoắc Cận Thành muốn ôm vợ thơm vợ đều rất khó.
Em gái nói mái tóc dài vàng xoăn kia, xinh đẹp hệt như công chúa Disney.
Tuần trăng mặt sau khi kết hôn của hai người là ở nước Pháp, sau này mỗi lần Hoắc Cận Thành ra nước ngoài công tác cũng đều dẫn theo cô cùng đi, nước ngoài đã đi quá nhiều nơi rồi nên không có cảm giác mới mẻ, lần này hai người lựa chọn một trấn nhỏ ở Giang Nam.
“Uất ức” nhận được ở chỗ trưởng bối và bọn nhỏ, Hoắc Cận Thành luôn nghĩ cách đòi lại, anh là một thương nhân tinh anh.
Mấy lời mà hai nhóc cho là thì thầm, toàn bộ đều lọt hết vào tai ba mẹ, lại còn như bịt tai trộm chuông ghé vào tai đối phương anh một câu em một câu, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười trong trẻo như lục lạc reo, sau đó giấu đầu hở đuôi bụm miệng lại, đôi mắt lúng liếng xoay tròn một vòng, trông thấy ba mẹ không để ý tới bọn chúng, bèn tiếp tục thì thầm tám chuyện.
Ôn Lạc nhịn cười tựa lên vai Hoắc Cận Thành, ngày tháng yên bình làm cô buồn ngủ.
Hoắc Cận Thành cúi đầu, đôi môi dựa gần vào bên tai cô:
“Vợ anh đẹp nhất trên đời.”
Cơn buồn ngủ hơi tan đi, Ôn Lạc ngẩng đầu nhìn anh.
Người nhà họ Hoắc đều cực kỳ vui mừng, trong mấy tháng đó, cả nhà đều xoay quanh một mình Ôn Lạc, lão gia tử không chỉ chờ mong Tứ đại đồng đường, còn thích xem bộ dáng Hoắc Cận Thành bị “thất sủng”.
Hai người nhìn nhau cười.
“Ừm…. chồng em đẹp trai nhất trên đời.”
—Hoàn—
Thiếu niên nhỏ ngoan ngoãn đồng ý, sau đó dần dần biến thành muội khống ( cuồng em gái).Hai người nhìn nhau cười.Nhân cơ hội đó, Hoắc Cận Thành lại dắt Ôn Lạc đi thêm một lần trăng mật.“Bà xã, chúc mừng hai năm ngày cưới của chúng ta.”Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ niệm tròn hai năm ngày cưới của Ôn Lạc và Hoắc Cận Thành, không có rầm rầm rộ rộ chiêu cáo toàn thiên hạ, cũng không có vô vàn quà tặng có giá trị liên thành, bọn họ thức dậy vào lúc sao Mai chưa hiện, tay nắm tay cùng nhau leo lên đỉnh núi cao nhất, lẳng lặng đợi mặt trời mọc.
Thực ra chỉ là một mẩu chuyện nhỏ mà hai năm trước rảnh rỗi viết ra, nhìn mỗi mốc thời gian ở đầu trang là biết.
Đăng lên cho mọi người đọc, coi như giải trí~
Cảm ơn các bé đáng yêu đã ủng hộ tôi!