GIÀY CAO GÓT MÀU ĐỎ - Chương 14: Chương 14
Kể từ lần Dư Phương Diệp kể lể cái khổ của mình cho cậu đến nay thì dường như tình huống của cô vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp gì.
Cô vẫn chăm chỉ đi làm như trước, chỉ có điều cơ thể mỗi lúc một gầy yếu.
Chương Hiểu không tiện xen vào quá nhiều, chỉ thể mở miệng an ủi đôi câu.
Một buổi chiều sau khi tan ca, hai người cùng nhau vào thang máy xuống lầu.
Cửa vừa mở, Dư Phương Diệp lập tức kêu lên sợ hãi.
“Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?”
Trong sảnh tòa văn phòng có một người phụ nữ trung niên đang đứng, trên người bà là bộ quần áo nhà nông, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
Người đó chạy đến, vội vàng bắt lấy tay Dư Phương Diệp, hét to: “Con nhỏ đáng chết này.
Gọi mày về nhà không về, tao buộc phải đến tìm mày đó thôi.”
Dư Phương Diệp gấp gáp muốn dẫn bà ra ngoài, nào ngờ đôi mắt sắc lẻm của bà lại trông thấy Chương Hiểu.
“Này! Nó không phải bạn trai mày à? Sao lại không giới thiệu cho tao?”
Chương Hiểu nhận được tín hiệu cầu cứu xen lẫn khó xử của Dư Phương Diệp, đành phải tạm giúp cô xoa dịu phụ huynh, đưa bà đến nhà hàng gần đó.
“Tao với ba mày cũng đâu bắt mày phải quay về.
Người lớn đều đã già cả rồi, một đứa con gái cô đơn lẻ bóng lăn lộn ngoài xã hội, tao làm ba mẹ sao không lo lắng cho được.
Đến cả chỗ ở cũng không nói cho tao biết, tao phải vất vả biết bao nhiêu mới tìm được chỗ mày làm.
Thôi thì, mày theo tao về kết hôn…”
Dư Phương Diệp cắt ngang lời luyên thuyên của mẹ mình, “Mẹ, con muốn ở đây làm việc.”
Mẹ Dư sốt ruột, “Mày ở đây vất cả biết mấy, kết hôn rồi sẽ không cần phải đi làm nữa.
Mà dù cho mày không kết hôn, tao với ba mày cũng không để mày đói chết…”
Chương Hiểu ngập ngừng đỡ lời: “Dì à, Phương Diệp có lựa chọn của cô ấy, chúng ta vẫn nên tôn trọng…”
“Tôi không tôn trọng nó chỗ nào? Chẳng phải lòng tôi lúc nào cũng vì con gái mình tính toán à!” Mẹ Dư cuống cuồng nói vặn.
“Còn không phải do cậu không đáng tin, chậm chạp không chịu cưới Tiểu Phương nhà tôi à.
Tất nhiên tôi phải lo rồi! Nói đi, cậu có ý gì hả? Dù cho cậu không nhà, không xe, không hộ khẩu thì cũng phải để chúng tôi nhìn được xíu chân thành của cậu chứ, thái độ này của cậu là sao hả?”
“Dì à…!Con với Dư Phương Diệp…!Vẫn đang vun đắp tình cảm.” Cậu khó nói thành lời, “Kết hôn là chuyện lớn, con mong dì có thể lắng nghe một chút suy nghĩ của con gái dì…”
Người đang tựa lưng vào vách ngăn, ngồi ở chỗ ghế dài ở bàn trước bất ngờ đứng lên.
Bóng người quen thuộc vòng qua chỗ ngả lưng, bước thẳng đến chỗ họ, trực tiếp ngồi xuống vị trí bên cạnh Chương Hiểu.
“Xin hỏi, có thể nói tôi biết hai người đã vun đắp tình cảm đến đâu không?” Âm giọng trầm thấp vang lên bên tai.
Chương Hiểu căng cứng cả người, muốn động cũng không dám động, mồ hôi lạnh chảy dọc theo cổ xuống áo sơ mi.
Âm thanh này từng nhục nhã cậu, từng quở trách cậu, cũng từng an ủi, khích lệ cậu.
Song, đây là lần đâu tiên thứ âm thanh này khiến cậu sợ đến mức muốn biến mất ngay tại chỗ.
“Cậu là ai?” Mẹ Dư đề phòng hỏi.
“Con biết bạn trai của con gái dì.
Vừa khéo gặp nhau ở nhà hàng, không ngại nếu con dùng bữa chung chứ?”
Sở Quân có vẻ ngoài xuất chúng, tóc tai lẫn cách ăn mặc đều được cắt gọn tỉ mỉ, nụ cười nho nhã lễ độ, hào quang quanh người chẳng khác nào ngôi sao nổi tiếng.
Mẹ Dư dù hãy còn nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Dường như vừa rồi mọi người có tranh cãi gì đó?” Hắn cười hỏi.
Chương Hiểu không để mẹ Dư trả lời mà gấp gáp nắm góc áo Sở Quân, nói: “Không có, không có.
Chúng ta, chúng ta đi trước đi…”
Sở Quân bỏ tay cậu ra, nhìn thẳng mẹ Dư, hỏi: “Quý cô đây có điều kiện tốt thế này, sao Chương Hiểu lại không động tâm chứ? Không biết con gái của dì với cậu ấy bắt đầu quen nhau từ bao giờ?”
Mẹ Dư lấy điện thoại ra, mở hình đưa cho hắn xem.
“Ba tháng trước, con dì gửi ảnh cho dì, nói nó có bạn trai rồi, muốn từ chối hôn sự dì đã sắp xếp cho nó.
Về sau dì hỏi nó với bạn trai đã tiến triển đến đâu rồi, khi nào kết hôn thì nó không chịu trả lời.
Dì nghe thế mà sốt ruột, sợ nó bị đàn ông đùa giỡn…”
Sở Quân tỏ ra thờ ờ lướt ngón trỏ trên màn hình.
Chương Hiểu có vóc người cao gầy, mặt mũi sáng sủa, Dư Phương Diệp xinh xắn đoan trang, nói cười duyên dáng.
Thoạt nhìn, trông hai người thật sự rất xứng đôi.
“Ồ.” Sở Quân “ồ” một tiếng có lệ, “Vậy dì không cần lo đâu, con hiểu rõ Chương Hiểu mà.
Với chỉ số thông minh của cậu ấy, đến giờ chỉ bị người khác đùa giỡn thôi, không đùa nổi người khác đâu.”
Trả điện thoại cho mẹ Dư xong, hắn hất cằm mỉm cười.
Nụ cười này chỉ dừng ở khóe miệng, ánh sáng trong mắt lại dần tắt lịm.
Người phụ nữ trung niên ngồi ở đối diện như cảm giác được mình bị dã thú nguy hiểm nào đó nhìn chằm chằm, toàn thân cứng ngắc.
“Nhưng mà, nếu xét theo yêu cầu của dì, Chương Hiểu quả thật không phải đối tượng thích hợp.
Cậu ấy không xe, không nhà, không hộ khẩu, dù dì có bán con mình cho cậu ấy cũng không bán được bao nhiêu tiền.”
“Mày…!Mày nói cái gì? Bán con gì hả?” Mẹ Dư sốt sắng, giọng nói bén nhọn.
“Người mà dì sắp xếp hôn sự chắc hẳn là kẻ có tiền nhỉ.
Nhân lúc con gái còn đang ở tuổi xuân sắc đổi chút của dạm hỏi, đó không phải buôn bán thì là gì?”
“Tao…!Tao là mẹ của nó.
Tao lo cho hạnh phúc của nó.”
“Ha ha…” Ý cười trên môi hắn càng sâu, “Một người có hạnh phúc hay không lại không phải do mình nhận xét mà cần người khác đánh giá thay à? Một người bị buộc phải làm chuyện mình không thích, đó được kêu là hạnh phúc à?”
“Mày, mày…!Sao mày có thể nói vậy!” Mẹ Dư tức tối, muốn đứng lên chỉ thẳng mặt Sở Quân chửi ầm.
“Mấy người không thích Chương Hiểu, muốn đá cậu ấy đi sớm.
Bởi lẽ, nếu từng có “vết tích” sẽ khiến con gái bà “mất giá trị”, sau này không dễ bán nữa.”
“Đừng nói nữa…” Dư Phương Diệp bật thốt, gương mặt lạnh lẽo.
Sở Quân khinh thường đánh giá cô, nói:” Cô đã trưởng thành đến chừng này tuổi mà vẫn không thể nắm giữ cuộc đời của mình à? Đổi chỗ làm, đổi số điện thoại cũng không biết?”
“Anh nói thì dễ, nào ai có thể làm được…” Dư Phương Diệp khổ sở đáp.
“Lúc thành niên tôi đã làm rồi.” Sở Quân nói.
Hắn đứng lên, cài lại nút áo khoác, động tác vẫn nho nhã lễ độ như cũ, không chút rối loạn.
“Rất xin lỗi vì đã quấy rầy thời gian dùng cơm của mọi người, bữa này xin để tôi trả thay cho lời xin lỗi.
Và, nếu bà không muốn bán con gái mà muốn tìm cho cô ấy một đối tượng kết hôn phù hợp, Chương Hiểu…!Là đối tượng thích hợp.”
Nhìn bóng lưng Sở Quân rời đi, lòng Chương Hiểu như bị đánh một đòn nặng, nước mắt thiếu chút nữa không kiềm được mà trào ra hốc mắt.
Chỗ ăn vẫn đang rơi vào vòng xoáy rối rắm, Dư Phương Diệp và mẹ vẫn chưa tìm được tiếng nói chung, đang đồng thời nhìn cậu.
Cậu biết, mình phải nói cái gì đó để hòa giải, nhưng cậu thật sự không thể nhịn nổi nữa.
“Xin lỗi…!Tôi đi trước.”
Cậu vội vã đuổi theo bóng dáng kia.
Trong lòng dùng toàn bộ sức lực để cầu xin, xin rằng cậu còn có thể đuổi kịp.
– Còn tiếp –.