GIÁO THẢO LIÊU MÀ NGỌT - Chương 7: Cướp lại phòng ngủ
- Trang chủ
- Truyện tranh
- GIÁO THẢO LIÊU MÀ NGỌT
- Chương 7: Cướp lại phòng ngủ
Diệp Hồng múc dầu ra xong, thả cái muôi xuống, nói với Diệp Thanh Dương:” Như vậy là đủ rồi, xào rau đi.”
Diệp Thanh Dương vui vẻ “Vâng” một tiếng, lấy cà chua, ớt xanh, thịt, cà tím từ trong tủ lạnh ra, lần lượt ném vào trong chảo.
Hai giây sau khi cậu ném đồ ăn Diệp Hồng vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Mãi đến khi quả cà chua thứ ba bị ném vào, dầu trong chảo bắn lên mặt Diệp Hồng, nóng đến mức làm bà ta kêu lên một tiếng.
Lúc này bà ta mới có phản ứng, mắng:” Diệp Thanh Dương, mày làm gì vậy?”
Diệp Thanh Dương vô cùng ngoan ngoãn nói:” Xào rau ạ.”
“Nguyên liệu còn chưa rửa đâu!”
Diệp Hồng xoa xoa một bên mặt bị dầu làm bỏng của mình, cả giận nói:” Không rửa, không gọt nguyên liệu, mày định xào cái gì?!”
Diệp Thanh Dương bình tĩnh mở miệng:” Nguyên liệu nấu ăn cao cấp thường chỉ cần cách chế biến đơn giản nhất, để giữ được hương vị vốn có của đồ ăn, Diệp tiểu tri kỉ sẽ dùng phương thức đơn giản nhất để chế biến chúng.”
Diệp Hồng:…
Diệp Thanh Dương quăng nồi nói:” Không phải con nói, là chương trình tài liệu mĩ thực nổi tiếng của đài truyền hình trung ương nói, con chỉ nghe theo thôi.”
Cậu nói xong, còn vô tội trừng mắt nhìn.
Diệp Hồng nhìn chảo dầu bắn tung toé, lại nhìn ba quả cà chua còn dính đầy bùn đất sắp chín đến nơi.
“Hôm nay mày cố ý đúng không? Cố ý gây khó dễ cho tao, nhất định không nấu cơn đúng không?”
Diệp Thanh Dương không tin nổi lùi về sau một bước, bât đầu than thở khóc lóc:” Cô, sao cô có thể nghĩ con như vậy? Cô cứ như thế con không chấp nhận nổi.”
Cậu vừa noi xong nước mắt liền chảy ra.
Diệp Hồng nóng nảy nói:” Tao còn chưa bực mình thì thôi, mày khóc cái gì! Cả một chai dầu của tao bị mày phá hết, đến bây giờ cà chua cũng không có mà ăn! Tao không bực mình à!?”
Diệp Thanh Dương rưng rưng:” Con cũng chỉ muốn nấu cơm cho cô, cho cái nhà này thôi.”
Diệp Hồng cản thấy hít thở không thông, bà ta thật sự không muốn nhìn thấy Diệp Thanh Dương nữa:” Mày đi ra ngoài, tối nay mà không được ăn cơm!”
Diệp Thanh Dương lắc đầu:” Con còn chưa xào thịt cho cô mà.”
“Mày còn muốn làm hỏng cả thịt của tao?!” Diệp Hồng cả giận nói:” Mày ra ngoài quét nhà cho tao! Quét sạch tất cả các phòng, không quét xong thì đừng ngủ!”
Diệp Thanh Dương giả vờ oan ức cầm lấy chổi, tội nghiệp đi ra ngoài.
Sàn nhà không hề bẩn, dù sao Diệp Hồng cũng nghĩ đây là nhà bà ta, cho nên mỗi sáng đều quét dọn.
Diệp Thanh Dương giả bộ đưa chổi qua lại mấy lần, còn không quên làm phiền Diệp Hồng:” Cô ơi, tờ giấy ăn này cô còn dùng không?”
“Không dùng!”
“Cô ơi, viên kẹo này rơi dưới đất, còn một nửa, cô có ăn nữa không?”
“Không ăn!”
“Cô ơi, con thấy dưới đất có một cái phiếu, cũng quét luôn sao?”
“Quét!” Diệp Hồng bị cậu làm phiền:” Sao mày hỏi nhiều quá vậy, chỉ cần ở dưới đất đều quét hết, biết chưa?”
“Biết rồi ạ.”
Diệp Thanh Dương liếc mắt nhìn phòng khách, thấy đã sạch sẽ rồi, Diệp Hồng cũng không nhìn thấy cậu, ngồi xuống bắt đầu ăn hoa quả.
Ăn xong rồi mới giả vờ giả vịt kêu:” Cô ơi, con quét xong phòng khách rồi.”
“Còn phòng của tao, phòng của chị mày nữa.”
Diệp Thanh Dương “Ồ” một tiếng, đứng lên, cầm lấy chổi tiến vào phòng ngủ của Diệp Hồng.
Phòng Diệp Hồng cũng coi như là sạch sẽ, Diệp Thanh Dương cũng không cần phí công.
Chỉ là trước khi ra khỏi phòng, cậu phát hiện dưới bàn trang điểm của Diệp Hồng có một chiếc khuyên tai bằng vàng.
Diệp Thanh Dương hai mắt sáng ngời, hỏi:” Cô ơi, trong phòng cô…”
“Quét!” Diệp Hồng đang vội xào rau, làm gì còn tâm trí để ý đến cậu:” Quét hết toàn bộ, mày chỉ cần quét thôi, hỏi nhiều làm gì.”
“Vậy trên mặt đất có cái gì thì con quét hết!” Diệp Thanh Dương hô lên.
“Nhanh lên, lề mề quá.”
Vì vậy, Diệp Thanh Dương không hề khách khí nhét chiếc khuyên tai vào trong túi quần của mình.
Diệp Hồng bảo cậu quét, cậu chỉ nghe lệnh làm việc thôi.
Diệp Thanh Dương giả vờ giả vịt đi qua đi lại trong phòng Vương Tuệ một vòng, thấy cũng sạch sẽ, một chổi cũng không cần động.
Cậu chú ý tới một căn phòng bị khoá bên cạnh phòng Vương Tuệ, hẳn là phòng ngủ của con trai Diệp Hồng, Vương Phàm.
Trong kí ức của nguyên chủ, căn phòng này trước kia chính là phòng ngủ của “Diệp Thanh Dương”, sau đó bị Vương Phàm tu hú chiếm tổ khách.
Sau khi Vương Phàm kết hôn thì chuyển ra ngoài, “Diệp Thanh Dương” cứ tưởng căn phòng này sẽ được trả lại cho mình.
Kết quả là không, Diệp Hồng khoá căn phòng này lại, chỉ khi Vương Phàm về mới mở ra.
Về phần “Diệp Thanh Dương”, vẫn là căn phòng gác xép chật hẹp, vẫn là cái giường lò xo cũ kĩ.
Diệp Thanh Dương lắc đầu, ngủ giường lò xo cái gì chứ, ai thích ngủ thì đi mà ngủ, cậu không ngủ.
Đêm nay cậu muốn cướp lại căn phòng này, ngủ một giấc thật ngon!
Diệp Thanh Dương rơi vào tình thế bắt buộc, cất chổi đi, đi về căn phòng nhỏ của mình.
Nói tới căn gác xép, đây đúng thật là một căn gác xép, bên trong còn để một đống đồ vật linh tinh.
Diệp Thanh Dương nhìn căn gác xép trước mặt, chiều rộng chưa đầy một mét rưỡi, chỉ có thể cảm thán nguyên chủ sống trong hoàn cảnh này mà vẫn cao đến 1m78 quả thật không dễ dàng.
Cái giường nhỏ này, chắc cũng chỉ rộng hơn một mét thôi, một mét hai cũng chưa đến.
Cậu nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy một cái bàn nhỏ, chắc là bàn học của nguyên chủ.
Thảm, thật sự thảm đến mức làm người ta đau lòng đến rơi lệ.
Diệp Thanh Dương lật qua lật lại đống đồ ở cuối giường, kinh ngạc phát hiện có một cái loa.
Chính là cái loa mà mấy bà bán dưa ngoài chợ hay dùng.
Diệp Thanh Dương mừng rỡ, loại thần binh lợi khí như vậy cũng tìm được ở chỗ này, đúng là trời cũng giúp cậu.
Cậu cất cái loa đi, không lâu sau, Vương Tuệ và chồng Diệp Hồng, Vương Việt cũng trở về nhà.
Diệp Hồng bưng đồ ăn ra, liếc mắt nhìn căn gác xép một cái, thấy Diệp Thanh Dươg không ra cũng không gọi cậu ăn cơm.
Diệp Thanh Dương đã ăn một niêu mì cay, lúc này đang nằm trên giường lò xo nghỉ ngơi.
Cậu nghĩ đến gia đình mình.
Cũng không biết cậu xuyên qua như thế nào, chỉ có hồn xuyên, thân thể ở thế giới kia vẫn còn chứ?
Nếu không còn, chắc con nhóc Diệp Thanh Dương sẽ khóc đến chết mất.
Còn ba mẹ cậu, có lẽ cũng rất đau lòng.
Có thể là vẫn còn, linh hồn cậu chia ra làm hai, một nửa ở đây, một nửa ở đó, hai thế giới không liên quan gì đến nhau.
Diệp Thanh Dương nhìn sắc trời dần tối lại, suy nghĩ xem cậu có thể xuyên về hay không, hiện tại chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó, xuyên về là tốt nhất, không xuyên về được cũng không thể bạc đãi chính mình.
Cậu nghĩ như thế, hai nhạc một hồi, mãi cho đến khi một nhà ba người kia lục tục tiến vào phòng ngủ, đèn trong phòng đã tắt hết.
Cậu nhìn đồng hồ một cái, chuẩn bị một tiếng sau sẽ hành động.
Đúng mười hai giờ rưỡi, ba người Diệp gia đều đã lâm vào mộng đẹp.
Chắc bởi vì kì thi đại học vừa mới kết thúc, đồng hồ sinh học của Diệp Thanh Dương vẫn còn hỗn loạn, cậu không hề buồn ngủ chút nào, vô cùng có hứng hát một to một bài.
Diệp Thanh Dương là người theo phái hành động, còn là người không muốn kiềm chế hành động của mình.
Vì vậy cậu mở loa, cầm lên hô to:” Alo alo alo, các vị có nghe được không? Người anh em bên trái có nghe thấy không? Người anh em bên phải có nghe thấy không? Cho tôi xem cánh tay của các bạn nào!”
Cái loa này hoạt động rất tốt, vô cùng đáng tin phóng đại âm thanh của cậu truyền ra bên ngoài.
Diệp Thanh Dương như một con cá chép nhảy lên, cao giọng hô:” Buổi hoà nhạc thứ 28 của ca sĩ toàn năng Diệp Thanh Dương xin được phép bắt đâu! Chúng ta hãy cùng dành một tràng pháo tay chào mừng Thiên Vương Châu Á, Siêu Sao Vũ Trụ… Diệp Thanh Dương!!!!”
Cậu hô xong còn không quên huýt sáo mấy cái, một tay đặt trước ngực, khiêm tốn nói:” Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã yêu thích, sau đây, tôi xin mang đến cho quý vị một bài hát do chính tôi sáng tác, mang tên ” Phỏng vấn ma cà rồng”.
Diệp Thanh Dương nói xong, đứng lên, từ gian gác xép đi tới phòng khách, cầm loa bắt đầu hát:
“Nỗi đau chất chứa nhưng chẳng thể rơi lệ
Mệt mỏi cùng cực nhưng chẳng thể ngủ quên
Chỉ có ngày rồi lại đêm, đêm nối tiếp ngày
Ngày theo bước đêm kéo dài vô tận
Vĩnh viễn bị giam cầm chốn nhân gian.”
Cậu ngẩng cao đầu, hát đến dữ dội, âm thanh dội thẳng vào từng phòng ngủ, lập tức đánh thức một nhà ba người đang ngủ say sưa.
Diệp Hồng còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng hát ầm ĩ tràn vào tai, da đầu cũng run lên.
“Tôi là loài dơi nhưng chẳng thể bay
Cả đời trói buộc nơi con phố này
Chịu sự săn đuổi suốt đời suốt kiếp
Giống như một loại trừng phạt của chúa trời
Bóng đêm là tấm áo tôi khoác trên vai
Ánh sáng mặt trời là kẻ thù truyền kiếp
Điệu nhảy cuồng say
Là sự áp đặt cho số mệnh của tôi.”
Diệp Thanh Dương cất cao giọng hát, tiện tay mở đèn phòng khách, tiếp tục xướng lên giọng ca vàng:
“Thượng đế bỏ rơi chúng tôi
Nhưng lại rót ánh trăng ảm đạm soi sáng nơi trần thế
Để giống loài này cứ mãi sinh sôi
Nhìn loài người trao đi yêu thương rồi lại chia li xa cách
Khiến cho mộng đẹp dần dần phai nhạt
Chỉ để lại mình tôi giữ hơi tàn này đến ngàn năm.”
Cậu đang khàn giọng hát đến “ngàn năm” bỗng nghe “Rầm” một tiếng Diệp Hồng và Vương Tuệ đồng thời mở cửa ra.
Diệp Hồng tức giận nói:” Đêm hôm khuya khoắt mày gào khóc cái gì?”