GIÁO THẢO LIÊU MÀ NGỌT - Chương 17: Tiểu si tình
Lục Cảnh Trừng cạn lời nói :” Mày ăn không? Chẳng phải cái gì tao không ăn được thì mày cũng không ăn được à?”
Bách Nhạc :”… Miếng sườn kia tao ăn được! “
Lục Cảnh Trừng :” Ăn hết sủi cảo của mày đi.”
Lục Cảnh Trừng cầm chén đưa cho Diệp Thanh Dương, cũng không nói gì nữa, cúi đầu ăn cơm.
Diệp Thanh Dương nhìn đồ ăn trong bát, chỉ cảm thấy mì biangbiang của cậu nháy mắt đã được thăng cấp.
Thăng cấp lên thành mì biangbiang và mì trộn hai trong một.
Đây đúng thật là niềm vui bất ngờ.
Diệp Thanh Dương liếc mắt qua Lục Cảnh Trừng đang cúi đầu ăn cơm, nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai lương thiện.
Là người tốt…!
Chúc cậu một đời bình an!
Nếu sau này mỗi ngày đều có thể cùng Lục Cảnh Trừng ăn cơm, vậy cũng rất tốt, dù sao khi ăn cơm bọn họ cũng rất hợp nhau.
Cậu không ăn kiêng, Lục Cảnh Trừng lại kén ăn vô cùng, cậu vừa vặn có thể ăn những thứ Lục Cảnh Trừng không thích, coi như là tiết kiệm lương thực.
“Anh Lục, cậu muốn nếm thử mì của tôi không?” Diệp Thanh Dương có qua có mời chào lần nữa:” Ăn ngon lắm.”
“Không cần.” Lục Cảnh Trừng không tin.
Diệp Thanh Dương còn muốn khuyên nữa, lại nghĩ đến Lục Cảnh Trừng có bệnh sạch sẽ, mình đã đụng vào rồi chắc chắn hắn sẽ không ăn.
Chờ lần sau trước khi ăn gắp riêng cho hắn một chút, mình ăn sau cũng được, Diệp Thanh Dương nghĩ.
Bách Nhạc nhìn hai người bọn họ một cúi đầu ăn cơm, một mỉm cười dịu dàng, cảm thấy hai đứa này phát triển vô cùng thần tốc!
Mấy ngày trước Diệp Thanh Dương không phải còn khóc huhu đòi kết bạn sao? Ngày hôm nay đã có thể cùng nhau ăn cơm rồi!
Lục Cảnh Trừng còn gắp rau cho cậu!
Mấy bạn gay theo đuổi người khác đều tốc độ như thế sao?
Thật khiến cho thẳng nam kinh ngạc!
Bách Nhạc thở dài, không hề hay biết người anh em thẳng nam của y cũng không chịu nổi, nhìn y đầy nguy hiểm…!
Cười cười nói nói ăn xong một bữa, bọn Trần Nguy định đi quán net chơi.
Diệp Thanh Dương không muốn đi, cậu còn phải đi tìm xem nhà sách gần trường học có còn sách bài tập ngữ văn hay không.
Lục Cảnh Trừng không nói gì, ra khỏi trường mới mở miệng :” Tôi cũng đi nhà sách một chút, giáo viên của Lục Cảnh Hy giao cho nó mấy quyển sách, nó bảo tôi đi mua giúp nó.”
Bọn Trần Nguy cũng không nghi ngờ hắn, nói hai câu liền rẽ vào quán net.
Diệp Thanh Dương nghĩ hắn chỉ đi mua sách cho em gái thôi, cũng không hỏi nhiều.
Bọn họ vào nhà sách gần nhất xem một chút, phát hiện không có sách bài tập ngữ văn, lại đi về phía trước.
Nhưng đã hỏi mấy nhà sách đều không có.
Diệp Thanh Dương nhíu mày, thầm nghĩ chắc có lẽ không tìm được.
Quả nhiên, hỏi đến nhà sách cuối cùng, ông chủ cũng nói rằng không có.
Diệp Thanh Dương không còn cách nào, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, thấy đã sắp đến giờ vào học, định trở về.
“Cậu đã mua được sách cho em gái chưa?”
Diệp Thanh Dương hỏi:” Giáo viên của em ấy yêu cầu sách gì vậy?”
Lục • không hề mua sách • Cảnh Trừng :….
“Làm sao cậu biết đó là em gái tôi?” Lục Cảnh Trừng đột nhiên đổi chủ đề :” Tôi chưa từng nói với cậu.”
Diệp Thanh Dương :… Đương nhiên là biết, bởi vì tôi biết hết tất cả nhân vật trong sách mà.
Nhưng mà lời này không thể nói, vì vậy Diệp Thanh Dương cười cười:” Tôi yên lặng chú ý cậu lâu như vậy, chuyện này chắc chắn phải biết rồi.”
Lục Cảnh Trừng nhìn cậu nói mà mặt không đỏ tim không đập, chỉ cẩm thấy cậu thật đúng là không biết ngại.
Chỉ cần cơ hội liền tỏ tình, đúng thật là nhiệt tình buông thả!
Lúc trước sao mà cậu nhịn được vậy?!
Họa phong đột biến này cũng quá lợi hại rồi!
“Vậy cậu thật sự rất quan tâm đến tôi?”
Diệp Thanh Dương mỉm cười :” Phải quan tâm. “
Lục Cảnh Trừng :…
Người này rốt cuộc có bao nhiêu chấp niệm với hắn đây…!
Còn “phải quan tâm” nữa chứ!
Cậu ấy cảm thấy yêu thích mình là việc làm bắt buộc sao?
Cũng quá… đề cao mình rồi…
Lục Cảnh Trừng cảm thấy mỗi ngày hắn đều phát hiện Diệp Thanh Dương thích hắn hơn một chút, sau này còn yêu thích hắn nhiều hơn nữa!
Trần Nguy thấy hai người tay không trở về, chờ Lục Cảnh Trừng ngồi yên vị liền hỏi:” Không mua được à?”
“Ừ.”
“Mày không mua được, cậu ta cũng không mua được? “
“Ừ.”
“Chậc, lãng phí cả một buổi trưa. “
Không phải thì sao? Lục Cảnh Trừng thầm nghĩ, cứ tưởng xung quanh trường học nhiều hiệu sách như vậy sẽ dễ dàng mua được, ai ngờ đi đi hết một vòng rồi vẫn không có.
Lục Cảnh Trừng lấy điện thoại ra, mở Taobao bắt đầu tìm kiếm.
Trên Taobao cũng có mấy người bán sách bài tập này, chỉ là không ở gần đây.
Cho dù hắn mua ngay bây giờ ngày mai gửi hàng, cũng không thể nhận được trong ngày mai.
Lục Cảnh Trừng :[Vận chuyển siêu tốc được không? Ngày mai tôi cần dùng.]
Nhân viên hỗ trợ khách hàng :[ Thưa quý khách, có thể, nhưng không thể bảo đảm sáng mai đã đến nơi, có lẽ phải buổi chiều mới nhận được hàng .]
Lục Cảnh Trừng :… Buổi chiều thì tiết ngữ văn cũng kết thúc rồi, tôi còn muốn vận chuyển siêu tốc làm gì?
Lục Cảnh Trừng mệt mỏi, nằm nhoài trên bàn bắt đầu ngủ.
Diệp Thanh Dương cũng giống Lục Cảnh Trừng, mở Taobao tìm kiếm, nhận được cau trả lời tương tự
Cậu suy nghĩ một chút, vẫn đặt hàng thanh toán, yêu cầu nhân viên nhanh chóng giao hàng.
Dù sao ở gần trường học cũng không mua được, internet đã phát triển như vậy thì mua trên mạng cũng được.
Muộn một hai ngày chắc cũng không phải chuyện gì lớn.
Cậu giải quyết chuyện sách bài tập xong, chơi game một lát, đợi tiết học kết thúc liền chạy đến WC.
Lục Cảnh Trừng thấy cậu đi vệ sinh, Trần Nguy cũng biến mất, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cầm sách bài tập của mình chạy đến chỗ Diệp Thanh Dương.
“Bộp” một tiếng, đặt trên bàn cậu, sau đó chạy về chỗ ngồi.
Hắn và Diệp Thanh Dương không giống nhau, thành tích ngữ văn của hắn không tệ lắm, hơn nữa giáo viên trong trường đều biết thân phận của hắn, đa phần đều nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua.
Nếu Diệp Thanh Dương không có sách bài tập, giáo viên sẽ mắng cậu.
Nhưng nếu hắn không có sách bài tập, giáo viên ngữ văn bên ngoài không nói gì, thậm chí còn âm thầm cho hắn một quyển mới.
Lục Cảnh Trừng mở Taobao, tự mua cho mình một quyển.
OK, đã xong, bây giờ cả hắn và Diệp Thanh Dương đều có, không có vấn đề gì.
Lục Cảnh Trừng rất hài lòng, bắt đầu chơi game.
Diệp Thanh Dương đi vệ sinh trở về phát hiện trên bàn mình có một quyển sách bài tập ngữ văn.
Cậu mở ra nhìn một chút, phát hiện trong đó không viết tên.
Cậu lật qua lật lại, chỉ thấy bài tập phần trước đã làm xong, có lẽ là lười viết chữ, chỉ chép lại đáp án.
Tuy hơi lười biếng, nhưng những từ khóa đều làm đúng hết.
Hơn nữa chữ viết cũng không tệ, thoạt nhìn rất phóng khoáng.
Là chữ của nam sinh.
Diệp Thanh Dương lập tức đoán được người nào đặt quyển sách lên bàn mình.
Cậu liếc mắt nhìn Lục Cảnh Trừng một cái, hoài nghi lúc trưa nay hắn căn bản không phải đi mua sách cho em gái, mà là đi mua sách cùng cậu.
Cũng thật là ngạo kiều nhẹ dạ.
Diệp Thanh Dương suy tư chốc lát, vừa kết thúc tiết thứ hai liền chạy đến bàn Lục Cảnh Trừng.
Hỏi:” Anh Lục, có thể cho tôi mượn sách bài tập ngữ văn của cậu không? Tôi muốn manh đi photo, ngày mai sẽ không bị giáo viên mắng.”
Lục Cảnh Trừng :???
Lục Cảnh Trừng vẻ mặt sững sờ, chẳng phải hắn đã mang sách bài tập của mình cho Diệp Thanh Dương rồi à? Sao còn muốn mang đi photo?
Lục Cảnh Trừng muốn hỏi, lại không biết nên mở miệng thế nào, biểu tình trên mặt lập tức có chút vi diệu.
Trần Nguy thấy hắn không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, khuyên nhủ:” Này, có gì mà khó khăn vậy, cho cậu ấy mượn đi?”
Lục • không có sách để cho mượn • Cảnh Trừng :…
Lục • đã mang sách để trên bàn Diệp Thanh Dương • Cảnh Trừng :…
Lục Cảnh Trừng không nhịn được, nói bóng gió:” Cậu mới vừa…”
Hắn mới nói được ba chữ lại đem lời nuốt vào.
Chuyện này sao có thể hỏi được chứ?
Hỏi cái gì?
Hỏi xong sẽ bại lộ mất!
Hắn thừa dịp Diệp Thanh Dương không có ở đây, đặt cuốn sách không viết tên lên bàn cậu, không phải làm việc tốt không để lại tên, mà giả trang việc đó không hề liên quan đến mình.
Nếu hỏi ra, chẳng phải là chưa đánh đã khai sao?
Vì vậy, Lục Cảnh Trừng ho khan một tiếng, bình tình nói:” Sách của tôi cho người khác mượn rồi.”
Trần Nguy nghi hoặc hỏi:” Mày cho ai mượn?”
“Mày còn quản tao cho ai mượn!” Lục Cảnh Trừng lớn tiếng:” Có dùng là được rồi!”
Trần Nguy gật đầu cho qua, không hiểu được dụng ý của hắn, lấy sách bài tập của mình ra.
“Cho cậu mượn, cầm đi photo đi.”
Lục Cảnh Trừng :??? Ai cho phép cậu ta cho Diệp Thanh Dương mượn???
Hắn chết rồi sao?
Lục Cảnh Trừng tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Thanh Dương nhìn biểu tình trên mặt hắn không ngừng biến hóa, trong bụng cười thầm nhưng không để lộ ra bên ngoài.
Trần Nguy nói:” Nhưng mà tôi có điều kiện. “
“Mày còn có điều kiện? “
Lục Cảnh Trừng bị cậu ta làm cho chấn kinh, đến hắn còn không cần điều kiện đây?!
Giúp người làm niềm vui chẳng lẽ không phải thuần phong mỹ tục của dân tộc Trung Hoa sao?
Cậu ta còn muốn có điều kiện?
Phải về học lại mẫu giáo thôi!
Diệp Thanh Dương hiếu kì hỏi:” Điều kiện gì?”
“Tại sao đột nhiên cậu lại xóa Weixin của tôi, thêm lại đi, tiện thể bỏ block nữa nhé.”
Lục Cảnh Trừng :… A, nghĩ hay lắm, nằm mơ giữa ban ngày! Si tâm vọng tưởng !
Hắn nhìn Diệp Thanh Dương, chờ cậu trả lời.
Diệp Thanh Dương sao không biết hắn đang nghĩ gì, hỏi:” Anh Lục, cậu cảm thấy thế nào? “
Lục Cảnh Trừng ngạo kiều nói:” Tôi cảm thấy không thể.”
“Mày không thành tâm, nếu mày thật sự muốn cho cậu ấy mượn, mày còn cần điều kiện làm gì? Bạn học trong lớp nhiều như vậy, chắc chắn sẽ có người có cậu ấy mượn không điều kiện. “
Diệp Thanh Dương gật đầu:” Anh Lục nói đúng, vậy nên anh Trần, tôi không mượn sách của cậu nữa, tôi về trước nha.”
Trần Nguy :…
Trần Nguy nhìn Lục Cảnh Trừng :” Cậu ta nghe lời này thật đấy, mày nói cái gì chính là cái đó.”
Lục Cảnh Trừng thầm nghĩ, đó là chuyện đương nhiên, cậu ấy thích tao như vậy, không nghe lời tao chẳng lẽ lại nghe lời mày?
Đừng nghi ngờ địa vị của tao trong lòng cậu ấy được không? Cậu mỗi ngày đều muốn thích tao!
Ai, tình sâu nghĩa nặng, đúng là tiểu si tình làm người ta không còn cách nào mà!