GIAO DỊCH BẠC TỶ: BÁN THÂN CHO HUYẾT LÃNH - Chương 17: Chương 17
- Trang chủ
- Truyện tranh
- GIAO DỊCH BẠC TỶ: BÁN THÂN CHO HUYẾT LÃNH
- Chương 17: Chương 17
“Vân Phượng, con vừa mới trở về đã vội vàng đi đâu vậy hả”
Huyết Vân Phượng ủ rũ, đã chán ngán với những lời quan tâm thái quá của Huyết phu nhân
“Con đến thành Cát An”
“Đến đó làm gì, còn Huyết thị thì sao”
“Chẳng phải Huyết thị cũng có công ty liên doanh của mình ở đó sao, đến đó mở rộng thị trường hơn không phải tốt hơn sao”
“Còn con bé Trương Tiểu Nhiễm nó có đi cùng con không”
Hắn nhìn Huyết phu nhân có chút lạnh nhạt, đáy mắt đầy sự hờ hững và thê lương
“Bốn năm qua với con như vậy là quá đủ rồi.
Bây giờ con không muốn làm theo sự sắp đặt của ba mẹ nữa đâu.
Trương Tiểu Nhiễm nếu mẹ còn nhắc đến trước mặt con một lần nữa thì con có thể chắc chắn với mẹ từ nay về sau mẹ sẽ không bao giờ thấy con trai của mình đâu”
Bốn năm qua khỏi phải nói hắn đã tức giận cha mẹ mình như thế nào.
Vì mẹ là người duy nhất hắn còn tôn trọng nên hắn mới ăn nói nhẹ nhàng, còn Huyết đại nhân có khi cả năm trời còn chưa ngồi cùng ăn với nhau một bữa cơm
“Bà cứ kệ nó đi, nó lớn rồi cũng biết suy nghĩ mình bây giờ không cản nổi nó đâu.
Cứ để nó làm những gì mình thích”
Huyết phu nhân trong lòng có chút hụt hẫng “Còn không phải tại ông cứ ép nó với Tiểu Nhiễm sao, bây giờ thì hay rồi người thì què cụt nằm một chỗ, cổ phiếu công ty Trương gia rớt giá thê thảm.
Thật đúng là, ngay từ đầu đáng lẽ tôi không nên nghe ông, đáng lẽ tôi nghe nên tôn trọng con trai của mình mới đúng”
Huyết đại nhân gõ gõ cây gậy trong tay xuống sàn “Được rồi, được rồi tất cả đều là lỗi tại tôi.
Tại tôi hết như vậy đã được chưa”
..
Từ sau lần hẹn thất bại đi xem phim đó, đã nhiều lần Thiệu Khiêm có ý muốn rủ cô đi chơi rồi đi ăn nhưng bạn bè đồng nghiệp lại trêu đùa và gán ghép lung tung, ngoài ra cũng có những lời nói không hay bàn tán về cô khiến cô có chút ngại khi nhiều lần cứ xuất hiện và đi theo bên cạnh anh.
Dần dần cả hai như có một khoảng cách nào đó đẩy nhau ra xa hơn
“Ủa Nguyệt Ân, sao dạo này chị thấy em không hay lên phòng giám đốc nữa vậy”
“Chị Thư, chị nói gì vậy.
Có việc gì em mới lên chứ, đâu phải lúc nào em cũng lên đâu”
“Ay da, chán thế lúc đầu chị còn cứ tưởng em với giám đốc là một đôi cơ”
Mễ Sam liền chen ngang “Đúng rồi đó, tôi cũng tưởng cô với giám đốc là một đôi cơ.
Nếu như vậy thì phòng thiết kế này sẽ được nhờ quá rồi còn gì.
Hihi”
“Không… không phải”
“Tất cả mọi người chú ý, chủ tịch đang trên đường tới đây.
Mọi người tập trung vào, xếp hàng chào đón cho cẩn thận”
Trưởng phòng liền lên tiếng, tất cả mọi người ai nấy đều im lặng và hoang mang khi thấy đích thân chủ tịch liền đến đây.
Khoảng mười lăm phút sau, bóng dáng cao ngạo đẹp tựa nam tài tử của Dịch Chí Hào liền xuất hiện mọi người ai nấy đều tung hô và khen ngợi chào đón.
Gương mặt cô cũng vô cùng niềm nở
“Chào mọi người, sở dĩ hôm nay tôi đích thân đến thăm mọi người là có chuyện muốn nói.
Công ty chúng ta liên doanh với tập đoàn Huyết thị cùng tung ra mắt sản phẩm tiếp theo và phòng ban của chúng ta rất quan trọng trong vấn đề sản phẩm lên sàn lần này.
Và hôm nay chủ tịch của tập đoàn Huyết thị cũng đến đây đó nha”
Tất cả mọi người đều đồng loạt reo hò, vì không phải ai cũng có cơ hội được gặp những người có quyền lực lớn như vậy.
Khi bóng dáng Huyết Vân Phượng, trên người là bộ vest đen thẳng tắp ôm lấy vóc dáng hoàn hảo đến từng centimet, gương mặt với ngũ quan anh tuấn đốn tim người đối diện.
Tiếng hò reo còn to hơn lúc Chí Hào xuất hiện, chủ yếu ai cũng khen hắn vừa đẹp trai lại tài giỏi, duy chỉ có cô là gương mặt đã biến sắc tới mức khó coi, khó khăn lắm mới nuốt được ngụm nước bọt.
Hai tay đan chặt vào nhau cúi gằm mặt không dám lên tiếng.
Hắn lướt qua từng người khi đến lượt cô thì dừng lại quan sát, đúng là rất xinh đẹp hương thơm quen thuộc lại quanh chóp mũi khiến hắn rất dễ chịu.
Không còn là Nguyền Ân quê mùa cô đã biết trang điểm, ăn mặc công sở vô cùng quyến rũ nhưng không kém phần tinh tế
“Xin chào cô, tôi là Huyết Vân Phượng” hắn cố tình dơ tay chào cô, mọi người ai cũng quay lại nhìn ngưỡng mộ nhưng chỉ có trong hoàn cảnh mới biết cô đang run rẩy tới mức nào.
Bàn tay nhỏ bé run run đưa ra nắm lấy bàn tay của hắn giọng nói nhỏ nhẹ vang lên
“Chào chủ tịch”
“Được rồi, mọi người hôm nay cho mọi người nghỉ sớm có thể ăn liên hoan ở phòng ăn nha”
Ai cũng vui vẻ kéo nhau đi, riêng chỉ có cô là sắc mặt đã khó coi liền xin phép về sớm.
Thật sự nếu còn đối mặt với hắn thêm một giây phút nào nữa chắc cô sẽ chết ngất ở đây mất thôi
Vừa về đến nhà cô liền tháo bỏ giày cao gót bước đến nhà tắm xả ngập nước vùi mình vào dòng nước ấm áp, các mạch máu trong cơ thể như được lưu thông vô cùng dễ chịu, cô gục mặt xuống nước dường như cảm giác vẫn chưa đủ liền ấn cả đầu xuống.
Tiếng nức nở hức hức bắt đầu vang lên đầy ấm ức, tại sao khi đối diện với hắn cô vẫn trở nên mẫn cảm như vậy, trái tim nhỏ bé vẫn bị rung động, giây phút người đàn ông đó nắm tay cô giống hệt như đang nắm chặt lấy trái tim cô mà giày xéo.
Tại sao còn xuất hiện, tại sao còn muốn làm cô khó xử.