GIÁM ĐỐC! TÔI KHÔNG CÓ NGỐC A!! - Chương 19
Mọi người cùng nhau ăn sáng rồi bắt đầu tận hưởng những làn sóng trong xanh đang vẫy gọi. Hôm nay bãi biển khá đông, có một đều là mọi người ăn mặc rất nóng nỏng đó đặc biệt là phái nữ, hai mắt cậu mở thật to nhìn đám mĩ nữ không chớp mắt nhìn cứ tưởng là phần thi áo tắm cơ chứ, cậu hơi nghi ngờ cách tuyển chọn nhân viên của anh, sức hấp dẫn của họ thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn về phía này, cậu nhìn mấy tên râu rìa đằng kia nước dãi đã chảy ra ngoài luôn rồi kìa ha ha…
Anh đang nằm trên ghế dài đang đọc cuốn tạp chí kinh tế nghe tiếng cậu cười lách khách khẽ liếc sang cậu.
“Không có gì ha ha…” cậu xua tay với anh.
Anh không biết thưởng thức gì hết cả rừng hoa hồng trước mắt dù cậu là kẻ ngu si đần độn đi cho nữa cũng biết mục tiêu hướng đến của họ là ai vậy mà anh không hề liếc mắt một cái, cậu nhìn lên trời ước gì có thể đổi thành anh, chắc hạnh phúc lắm đây, tiếc là không thể!
Một thân hình sεメy vô đối, mái tóc thả được tém một bên bằng một bông hồng đỏ, trên người là bộ đồ tắm màu đen làm tôn lên làn da trắng mịn không tì vết, gương mặt quen thuộc kiên nghị sắc sảo rất quyến rũ, chính là thư ký Đình, cô bước đến mỉm cười “Anh không thích tắm biển à”
Anh khép quyển tạp chí ngước lên, ôn nhu nói với cô “Không thích lắm”, “Chúng ta có thể đi dạo một vòng”
“Làm phiền anh” cô vui vẻ nhìn anh, hai người sánh vai đi dạo quanh bờ biển, nhìn họ nói chuyện rất thoải mái hình ảnh vô cùng hài hòa, mọi người trong công ti không thấy gì là lạ, họ cũng biết cảm tình mà An Nguy và Đình Đình dành cho anh, họ còn đang tò mò là ai có thể lọt vào mắt xanh của anh (có thể khẳng định chức vị tỉ lệ thuận với tính tò mò không?), ai cũng đi hết chỉ còn cậu ngây ngốc ngồi một mình nhìn mọi người đông đúc xung quanh, cậu biết làm gì bây giờ.
“Anh dễ thương gì ơi” một cô bé nhỏ nhắn mũm mĩm, mặc chiếc đầm hồng công chúa, tóc buộc cao hai bên với hai cái nơ bươm bướm, hai mắt to tròn đáng yêu nắm lấy tay cậu lúc lắc.
“Ha, nhóc cần gì à?” cậu ngạc nhiên nhìn cô bé.
Cô bé giơ hai tay múp míp nựng hai má cậu, cảm thấy rất thích thú giống như lúc mẹ nựng hai má phúng phính của mình trong khi cậu đang đứng hình như bức tượng đá, thỏa mãn xong cô bé đem hai mắt biểu cảm đáng thương nhìn cậu “Em muốn ăn kem” tay chỉ về hướng quầy kem không xa.
Cậu nhìn theo hướng cô bé chỉ khẽ mỉm cười, không quen không biết vẫn nắm lấy tay cô bé đến vầy kem mua hai cây kem, vị dâu tây cho nhóc còn cậu là sô cô la, vị kem ngọt ngào tươi mát làm hai người thích chí vô cùng.
“Kem ngon quá!” cô bé dùng đầu lưỡi liếm kem dính quanh miệng, híp mắt cười thích thú nói với cậu.
“Ăn từ từ thôi, ê răng bây giờ” cậu dùng tay lau đi mấy miếng kem còn sót lại trên miệng nhóc quan tâm nói.
“Hi hi, cám ơn anh dễ thương”
… ͆ ˄ ͆ !!
“Em tên gì?”
“Dạ, em tên là Gia Tuệ”
“Mẹ bảo là Gia trong gia bảo, bảo bối của gia đình, Tuệ trong trí tuệ mẹ nói sau này em lớn lên sẽ trở thành một bảo bối thông minh lanh lợi”.
Cô bé nói rành mạch như đã học thuộc lòng từ trước khiến cậu ngạc nhiên, không ngờ nhỏ vậy đã thông minh như thế, cậu thầm cảm phán, nghỉ lại tên mình “Tiểu Dư” mọi người đọc cũng đã hiểu (dư một ít), hey…!, vậy anh trai cậu tên Đại Thừa là … ͆ ˄ ͆
Thấy cậu thất thần, cô bé quơ quơ bàn tay mủm mĩm trước mặt cậu “Anh dễ thương!”
“Ha”
“Em gọi anh là anh Tiểu Dư, đừng gọi là anh dễ thương nữa có được không?” là đàn ông cậu rất dị ứng với hai từ dễ thương.
“Không được”
“Em thích kêu anh là anh dễ thương cơ” cô bé lắc đầu kiên quyết với yêu cầu của cậu.
“Tại sao em lại kêu anh như thế?”
“Tại anh dễ thương” cô bé nhìn cậu đầy kêu hãnh, sao anh ngốc quá vậy có vậy cũng không biết, thật tội nghiệp!
…[ ^ ̪ ^ ]…!!
“Trông anh không giống là một người đàn ông chững chạc à?” cậu nghiêm túc hỏi cô bé đầy sự chờ đợi, vì cậu nghe mọi người hay nói trẻ con luôn nói thật, không hề gian dối.
Nghe cậu nói, cô bé mở to mắt như xem xét cậu lại một lần nữa, cái đầu nhỏ nghiêng qua nghiêng lại bộ dạng xem xét tỉ mĩ, cậu cũng im lặng nghiêm túc nhìn nhóc…sau một lúc…*Ha ha…* “anh dễ thương quá à, có đồng tiền nhỏ giống em nữa nè!” cô bé đưa tay chỉ lên má của mình.
Tiểu Dư: [• ͇ •] ‼ (Sẽ không hỏi trẻ con nữa)
“Đừng……nè…… anh không……” tiếng ồn ào một lớn một nhỏ thu hút đám đông tò mò.
“Em muốn tắm biển cơ”
“Anh dễ thương tắm với em đi” cô bé một mực nắm tay cậu hướng xuống nước đòi cậu tắm cùng.
“Anh không tắm đâu, em không có áo phao không nên xuống biển” cậu từ chối lời nhóc, thật nhức đầu với cô nhóc này coi cậu như là người đi du lịch cùng vậy.
“Không sao, anh biết bơi mà, anh tốt bụng như thế sẽ không để em uống nước biển đâu”
“Em muốn bơi bơi…” cô bé càng lúc càng làm nũng, hai người một lớn một nhò giằng co qua lại khiến mọi người không muốn chú ý cũng khó.
“Có chuyện gì vậy?” ba người trong từ đám đông đi đến, An Nguy khẽ hỏi cậu.
Thấy An Nguy, bên cạnh còn có anh và thư ký Đình cậu như vớt được phao cứu sinh, mừng rỡ nhìn họ nhờ sự trợ giúp, mặc kệ sự có mặc của ai cô bé vẫn một mực đòi hỏi với cậu.
Anh nhìn cô bé “Nhóc này” rồi quay sang nhìn cậu “quen với cậu à?”
“Không quen” cậu nhìn anh lắc đầu.
“Hu hu, em muốn đi tắm biển” cô bé kiên quyết bám cậu như bạch tuộc, đầu cậu kêu ong ong, hôm nay xui quá vậy nè cậu khóc không ra nước mắt.
Nhìn hai người trước mắt một muốn một từ chối như một cảnh phim được diễn đi diễn lại nhiều lần khóe môi mỏng của anh khẽ cong, thật đúng là ngu ngốc chỉ có một đứa bé mà cũng không xong!
Anh khom người xuống, nói nhỏ vào lỗ tai cô bé âm thanh chỉ đủ hai người nghe, nghe xong lời anh nói cô bé hai mắt to tròn nhìn cậu, hai tay che cái miệng đang há to vì ngạc nhiên *Ha ha…… anh ấy không…* cảm nhận được là chú đẹp trai kia nhìn mình cô im bặt miệng, thật may một chút nữa là lỡ miệng rồi.
Cô bé này cũng thuộc dạng tinh ranh, kéo cậu xuống kề cái miệng chúm chím sát lỗ tai cậu thì thầm “Anh yên tâm đi, em sẽ không nói với ai đâu” những hành động vừa diễn ra mọi người cứ tưởng là ba người họ đang chơi trò chơi tam sao thất bản ở bãi biển đấy chứ! Kết quả nhận được từ cậu là từ “gì?” cậu không hiểu cô bé đang nói gì với cậu hết.
“Gia Tuệ, con bé hư hỏng này làm mẹ sợ sít ngất!” một người phụ nữ trung niên từ đám đông bất ngờ chạy đến, trên gương mặt dịu dàng hiền hậu vẫn còn vài tia lo lắng, bà xúc động vòng tay ôm chặt cô bé đầy yêu thương, lòng đầy hối hận tự trách mình đã quá lơ là để lạc mất khúc ruột của mình.
“Con xin lỗi mẹ” cô bé ôm chặt mẹ của mình vùi đầu vào áo bà để hối lỗi, hình như nhớ ra gì cô bé ngước đôi mắt long lanh lên nhìn bà, nũng nịu nói:
“Mẹ ơi, anh dễ thương này nãy giờ chơi với con ấy” đưa ngón tay nút nít hướng cậu.
Vì quá xúc động, bây giờ bà mới phát hiện cậu đứng bên cạnh vui vẻ nhìn họ, bà nhìn cậu đầy biết ơn “Cám ơn cậu đã giúp, tôi thật xúc động” bà ta dường như nước mắt muốn trực trào làm cậu hơi hoảng, vội vàng xua tay nói với bà ấy “A, không có gì nếu là ai cũng sẽ làm như vậy, cô bé rất ngoan ngoãn!” thầm cảm khái ngoan đến tầng tầng lớp lớp mồ hôi đua nhau chảy cả người cậu.
“Tạm biệt anh dễ thương, hihi”
“Tạm biệt chú đẹp trai…nhất!”
Cám ơn xong, hai mẹ con dắt tay nhau đi, đi khá xa cô bé còn cố gắng quay đầu lại nháy mắt với cậu một cái thiện ý là em biết anh không biết bơi rồi nhé! Tội nghiệp cậu chẳng biết cái mô tê gì lại bị một đứa bé ăn hiếp.
Anh khoang tay đứng một bên chứng kiến mọi hành động của họ, nhếch môi với sự ngốc nghếch của cậu, đã lớn như thế lại bị một đứa trẻ quay lòng vòng, tiếc là đứa trẻ kia chỉ số IQ cao hơn cậu thôi, mồm mép lại giảo hoạt như vậy!
“Tiểu Dư xuống bơi cùng mọi người nào” A Tiến phía xa đang cùng mọi người tắm vẫy gọi cậu tắm cùng, hôm nay thời tiết khá đẹp làm mọi người cũng sảng khoái theo.
“Cậu không xuống tắm với mọi người à” anh đã biết nhưng vẫn tỏa ý trêu đùa cậu.
Cậu chọt dạ “Tôi không thích tắm biển” xin lỗi mầy nghe biển tao rất thích mầy, vô cùng thích lại là khác.
“Ừ, cậu sợ da đen” anh nở nụ cười đầy hở hớn trêu cậu, lúc này anh thật sự rất soái nhưng cậu không tài nào cảm nhận được cái soái của anh.
“Tôi cũng không phải là con gái, làm sao phải sợ đen” cậu thật dị ứng với những gì cho cậu liên quan đến con gái, anh thật là đáng ghét có thể nghĩ cậu ẻo lả như vậy.
“Cậu không biết bơi!”
“Ai… ai nói tôi không biết bơi”
“Chỉ là tôi không thích tắm biển thôi” cậu giật mình nhảy dựng lên chối cãi.
“Tôi chỉ nói như vậy, cậu làm gì như gà mắc tóc vậy”
“Có tật giật mình à” khẽ nhấp một ngụm rượu trong ly cong môi nhìn cậu đang đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ rất dễ nhìn.
Cậu gục đầu xuống khẽ lầm bầm “Anh biết rồi lại còn trêu tôi” người như anh làm gì mà không biết vậy mà lại trêu đùa cậu làm cậu nhớ lại vẫn còn sượng một cục, thật đáng tiếc khi cậu ngốc hơn anh một chút ( • ͇ •‼).
“Đúng là một anh hùng” anh nhìn lên trời bao la cảm khái
“Anh nói gì vậy” cậu ngước đầu nhìn anh
“Một siêu anh hùng mang theo thỏi nam châm hút những thứ xui xẻo của người khác về mình”
…˄ ͇ ˄ ‼…
Dùng xong bữa tối cũng gần 9h, anh bảo cậu về trước, còn anh thì cùng thư ký Nguy ra ngoài dạo một lát, cậu một mình về phòng tắm rữa sạch sẽ sau đó trèo lên giường cầm điện thoại gọi điện thoại hỏi thăm ba mẹ xong cầm điện thoại nghịch game ngủ lúc nào cũng không hay, lúc anh về cũng gần 11h.
Hôm nay là ngày cuối cùng của chuyến nghĩ dưỡng mọi người ai nấy cũng tranh thủ hưởng thụ thởi gian ít ỏi còn lại trước khi trở về lại vùi đầu vào công việc. Đến đây cậu được thưởng thức nhiều món ngon từ hải sản tươi sống bởi những đầu bếp nổi tiếng đầy chuyên nghiệp, cậu rất thích nơi này nếu có điều kiện cậu sẽ đến đây một lần nữa, mang cả gia đình đi luôn!!
Tiểu Dư ăn mặc đơn giản nhưng tiêu chí là phải hợp thời thế, một chiếc áo hoodi trắng, quần sọt đen kết hợp với đôi giày trắng, thoạt nhìn rất năng động và dễ thương, họp với phong cách ăn mặc giới trẻ bây giờ.
Địa diểm hôm nay là một khu mua sắm ở thành phố này nổi tiếng trong và ngoài nước với những món quà lưu niệm làm từ ngọc trai hoặc đá quý được nuôi trồng hoặc khai thác ở chính vùng biển này.
Nơi này khá sầm uất, khách du lịch trong và ngoài nước đông đúc, từ khi mọi người bước vào đã trở thành tiêu điểm của mọi người, một dàn trai xinh gái đẹp thanh tú lịch thiệp hợp mốt, không trở thành tâm điểm cũng lạ đặc biệt là 3 người đi trước kia quá sức nổi bật, một tuấn mĩ bất phàm sơ mi phẳng phiêu cùng quần âu dài, một thanh lệ nhẹ nhàng với chiếc váy gen màu đen, một còn lại sắc sảo xinh đẹp với chiếc váy đỏ ôm sát body, thật khó để dời mắt đi! Cậu vẫn luôn tò mò về tiêu chuẩn tuyển nhân viên của anh!
Đây cũng không phải là chuyện gì khác thường, mọi người đã quen với tình huống như thế này, vẫn như bình thường, chỉ có cậu là gục đầu lũi thủi phía sau anh.
“Cậu thiếu nợ ai à!” anh đột ngột dừng bước quay ra sau lưng hỏi cậu.
“A, không, không có” cậu xua đầu nhỏ lia lịa, cậu làm gì thiếu nợ ai, nếu thiếu cũng trả rồi, người ta vịt tiền của cậu thì có đó (tác giả: đã bảo đừng có tin người quá mà!)
“Cậu cũng đâu phải con nít lấp ló phía sau tôi làm gì” đi theo anh thì phải tập cách thích ứng với mọi trường hợp, thật ngu ngốc!
“Tôi xin lỗi” cậu lùi xuống một bước đứng xa anh một chút.
Mọi người thích thú với khu dành cho quà lưu niệm, nó được trang trí khá hoành tráng và sang trọng với những món trang sức tinh xảo đa dạng kiểu dáng và mẫu mã, mọi người đều chọn cho mình một món đồ mình ưng ý nhất.