GIẢ VỜ THUẦN HÓA - Chương 3
Nếu như nói Lục Lan Châu là một thợ săn, thì tôi chính là con mồi mà anh ta luôn muốn thuần hóa.
Từ trước đến nay, trong tâm trí tôi luôn tồn tại một sức phản kháng mạnh mẽ, dù chỉ đơn thuần là lời nói hay cử chỉ cũng đều thể hiện sự ngoan cố trong đó.
Lục Lan Châu vẫn luôn biết.
Anh ta biết rằng từ trước đến nay tôi chưa bao giờ chấp nhận anh ta, chứ đừng nói là yêu.
Khi xem được những lời của nữ chính trong cuốn tiểu thuyết đó, tôi mới nhận ra rằng điều này là không thể chấp nhận được.
Tôi không muốn Lục Lan Châu lúc nào cũng cảnh giác tôi.
Vì thế, tôi phải gửi một tín hiệu giả để anh ta biết rằng, tôi sẵn sàng ở lại biệt thự, ở bên cạnh anh ta, sống cùng nhau cho đến hết cuộc đời.
Từ lúc bắt đầu mở miệng nói câu, “Sao vậy, trên mặt em có gì bẩn à?” thì mỗi câu sau đó đều được tôi tính toán cẩn thận.
Nếu anh ta đã muốn thuần hóa tôi, vậy thì tôi sẽ khiến anh ta ảo tưởng có được những gì mình mong muốn.
Lục Lan Châu vẫn luôn duy trì tư thế quỳ một chân, nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi vào má tôi, cố gắng xoa dịu tâm trạng kích động của tôi, “Hoan Hoan, đừng khóc nữa.”
“Còn khóc nữa sẽ biến thành “túi khóc nhỏ” đấy.”
Chúng tôi bây giờ đang rất gần nhau, nhưng khoảng cách đó lại bị ngăn cách bởi một bức tường rất dày và trong suốt, tưởng chừng như gần trong gang tấc nhưng thực ra lại xa tận chân trời.
Tiếng khóc của tôi không vì lời an ủi của anh ta mà dừng lại.
Lục Lan Châu tiếp tục nhẹ giọng dỗ dành, “Đừng khóc, được không?”
Thấy tôi cứ khóc mãi không ngừng, anh ta thở dài một cái rồi bế bổng tôi tới sô pha, còn tôi vẫn được anh ta ôm đặt trên đùi. Tôi co người ngồi trong lòng anh, dáng vẻ không thể khóc tiếp được nữa.
Trong mắt anh ta hiện lên một tia dò xét, “Hoan Hoan, hôm nay em làm sao vậy?”
Đáp lại anh ta là tiếng khóc không ngớt của tôi.
Tôi khóc lóc mệt rồi liền tìm một vị trí thật thoải mái trong lòng anh để chìm vào giấc ngủ.
Lục Lan Châu thấy người đang nằm trong lòng mình dần dần ngừng khóc, khóe miệng bất giác cong lên, con mèo nhỏ nhà hắn vốn luôn khó thuần phục, hôm nay là lần đầu tiên mở lòng, khóc om sòm lên với hắn.
Trước mặt hắn giờ đây không còn dáng vẻ lạnh lùng hệt như một con robot không chút hơi ấm nữa.
Sự thay đổi này của cô khiến Lục Lan Châu nhìn không rõ.
Đây rốt cuộc có phải chuyện tốt hay không.
…
Lục Lan Châu bế tôi trở về phòng, đắp chăn bông cho tôi, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi bước ra khỏi phòng.
Lúc anh ta đóng cửa, bàn tay tôi đang để dưới chăn bông khẽ nhúc nhích.
Pt 9:
Bên ngoài thời tiết càng ngày càng lạnh, tôi cũng lười bước chân ra khỏi giường.
Đối mặt với sự lười biếng của tôi, Lục Lan Châu không thể làm gì.
Kể từ lần tôi khóc trước mặt anh ta thì anh ta đã dần quan tâm đến những mong muốn của tôi, rất hiếm khi anh ta ép tôi làm những điều tôi không muốn, ngoại trừ những lúc trên giường.
Tôi ngủ từ tối đến chiều.
Bảy giờ tối, Lục Lan Châu không thể chịu được nữa, đạp tung cửa phòng ngủ.
“Vẫn còn ngủ tiếp, cả cơm cũng không muốn ăn?” Giọng nói có vẻ nóng nảy, nhưng thật ra lại nhẹ nhàng đánh thức tôi.
Tôi phớt lờ lời nói của anh ta, xoay lưng lại tiếp tục ngủ.
Tôi thừa biết tính cách của Lục Lan Châu, chỉ cần tôi không chạy trốn thì bất luận thế nào anh ta cũng sẽ không nổi giận, huống chi là ra tay với tôi.
Thêm nữa là tôi thực sự buồn ngủ, và tôi không có tâm trạng để ý đến anh ta.
Lục Lan Châu vươn tay kéo chăn bông trên người tôi lên, tôi không khỏe bằng nên không thể giành lại khỏi tay anh ta. Anh ta trực tiếp ném chiếc chăn bông xuống đất rồi bế tôi xuống nhà.
Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống sô pha, sau đó bưng một bát cháo cá trắng còn bốc khói từ trong bếp ra, ngồi xuống chiếc bàn tròn đối diện sô pha, định đút cho tôi ăn, “Tối qua em nói muốn ăn cháo, cháo gì cũng được, nên hôm nay anh đã nấu món cháo cá yêu thích của em. ”
Tôi nhíu mày nhìn bát cháo cá trong tay Lục Lan Châu.
Cảm thấy nó rất tanh, khiến tôi buồn nôn.
Tôi bịt mũi, ngả người ra phía sau: “Em không muốn ăn cháo nữa.”
Lục Lan Châu nghĩ tôi tưởng cháo còn nóng nên cầm thìa khuấy cháo trong bát, “Không nóng.”
“Em thực sự không muốn ăn.”
Thấy tôi cự tuyệt như vậy Lục Lan Châu cũng không ép tôi nữa, bưng cháo trở lại bếp sau đó bưng ra một bát canh nóng, “Nếu không muốn ăn thì uống một chút canh đi. “
Canh không phải canh cá, không tanh nên tôi cũng không từ chối, lẳng lặng cầm bát lên uống một hơi cạn sạch.
Tôi đưa cái bát không cho anh ta, Lục Lan Châu đột nhiên nói: “Muốn uống nữa không?”
Trước đây tôi ăn rất ít, nhưng tối nay tôi cảm thấy có thể uống thêm một bát nữa thế nên gật đầu nói: “Muốn.”
Sau khi uống hai bát canh nóng, cơn buồn ngủ của tôi cũng giảm bớt một chút, tôi cũng không định quay về phòng tiếp tục ngủ nữa thay vào đó, tôi ở trong phòng khách cùng Lục Lan Châu xem TV.
Lục Lan Châu dường như rất thích thú cảm giác tôi dựa vào anh ta thế nên đã để tôi tựa đầu vào vai.
“Hoan Hoan…” anh ta đột nhiên gọi tôi.
“Hửm?” Tôi đáp.
Anh ta nói: “Nếu như sự dịu dàng của em đối với anh hơn nửa tháng nay chỉ là giả dối, vậy anh mong em hãy tiếp tục giả vờ, tốt nhất là cứ lừa anh cả đời.”
Cuối tháng Hai.
Chấn thương chân của tôi bắt đầu tái phát lại.
Sau khi bị bắt lại trong lần trốn thoát thứ ba, tôi không chỉ bị Lục Lan Châu đánh đến bầm dập cả người, mà còn bị bắn vào chân phải.
Tuy vết thương sau đó đã lành nhưng cũng để lại di chứng.
Khi đến những ngày đông lạnh nhất, bắp chân của tôi sẽ âm ỉ đau, chính là kiểu đau như rút gân ra vậy, đau đến nỗi ngay cả cơ dường như cũng bị xé toạc ra.
Nghiêm trong hơn chính là tôi thậm chí cảm thấy như toàn bộ chân phải của mình bị tê liệt, ngay cả bước đi thôi cũng khó khăn.
Có một đêm, tôi bị vết thương ở chân tái phát nên đã thức dậy vào giữa đêm.
Lúc ấy, Lục Lan Châu mới biết, năm đó anh ta đã gây ra cho tôi những tổn thương to lớn như thế nào khi bắn vào chân tôi, chỉ vì hận tôi muốn chạy trốn.
Pt 10:
Ngoài cửa, Lục Lan Châu đang nói chuyện với bác sĩ.
Họ không nói tiếng Trung hay tiếng Anh mà là thứ ngôn ngữ tôi chưa nghe bao giờ.
Căn bản là tôi không hiểu nó chút nào.
Lúc tôi nghe thấy tiếng mở cửa từ bên ngoài, tôi vô thức nhắm mắt lại, nhưng sau đó lại cảm thấy giả vờ ngủ so với thức cũng không khác gì nên tôi lại từ từ mở mắt ra.
Lục Lan Châu đi tới cạnh giường, ánh mắt mang theo vẻ áy náy, đầu tiên là rơi trên mặt tôi, sau đó là trên chân phải của tôi.
Sau đó, tôi nhận được lời xin lỗi muộn màng của anh ta.
“Hoan Hoan, anh xin lỗi.”
Tôi yên lặng nhìn anh ta, “Đều qua rồi.”
Ẩn dưới khuôn mặt bình thản là sự phẫn uất và căm hận mà tôi đang cố gắng kìm nén.
Hoán đổi suy nghĩ một chút.
Nếu bạn là tôi.
Bạn có người mình yêu, người ấy cũng yêu bạn, khi sự nghiệp và tương lai đang tươi sáng thì đột nhiên một người đàn ông bất ngờ xuất hiện và bắt cóc bạn đi.
Người đàn ông đó đã nhốt bạn trong cái lồng mà anh ta đã cẩn thận xây dựng nên để kìm hãm sự tự do cá nhân của bạn, buộc bạn phải nói rằng bạn yêu anh ta, và thậm chí ép bạn ngủ với anh ta.
Như vậy.
Bạn vẫn không oán hận anh ta, không căm ghét anh ta?
Trong phòng, Lục Lan Châu cúi thấp đầu giống như một đứa trẻ vừa mắc lỗi, “Bao lâu rồi?” Anh ta đang hỏi chân tôi đã bị thương bao lâu rồi.
“Cũng không rõ.”
Tôi không nói dối anh ta, tôi cũng thực sự không rõ là bao lâu nữa.
“Chân đã như vậy từ ngày bị anh nhốt dưới tầng hầm, lúc vết thương do súng bắn vào lành lại.” Tôi mơ hồ nhớ lại, “Trong ấn tượng của em, nó đã tái đi tái lại hai hoặc ba bốn lần gì đó.”
Khoảng thời gian bị nhốt dưới tầng hầm, mỗi ngày tôi sống dài tựa một năm, có lúc tôi thậm chí còn bị ảo giác và suy giảm khả năng nhận thức, vì vậy tôi thực sự không nhớ nổi mình đã bị đau ở chân bao nhiêu lần.
Đôi mắt Lục Lan Châu bắt đầu lộ ra vẻ tức giận, nhiệt độ giọng nói dịu dàng vốn có của anh ta đột nhiên giảm xuống vô cùng thấp: “Ngày nào anh cũng mang cơm cho em, lúc đó chân em bị đau sao không nói cho anh biết?”
Tôi không chút giấu diếm nói với anh ta: “Bởi vì lúc đó em đang rất hận anh nên đã tự mình chịu đựng ”.
“Lục Lan Châu, em hận anh.” Tôi ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt anh ta, thẳng thắn nói cho anh ta biết rằng tôi thực sự hận anh ta.
Nghe thấy câu nói “Em hận anh” từ miệng tôi thốt ra, Lục Lan Châu sững sờ… Hồi lâu, anh ta bước đến ngồi ở mép giường, đưa tay đỡ lấy gáy rồi ôm trọn tôi vào trong lòng, tôi bị anh ta giữ chặt trong ngực không thể nhúc nhích được.
Tôi vùng vẫy, cố gắng đẩy anh ta ra.
Nhưng lại bị ôm càng chặt hơn.
“Hoan Hoan, em hận anh, anh luôn biết điều đó.”
“Đêm nay, hãy trút hết những nỗi oán hận đó lên anh đi. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể tiếp tục sống bên nhau đến suốt đời này…”
Nói xong anh ta liền buông tôi ra mặc cho tôi đánh đập, mắng mỏ thế nào thì anh ta cũng ngồi đó chịu đựng.
Trong vở kịch tối nay.
Thợ săn, kẻ muốn con mồi xua tan đi hận thù trong lòng sau đó sẽ mãi mãi trung thành với hắn.
Mà con mồi, đang cố gắng thông qua những toan tính của mình để loại bỏ sự đề phòng của thợ săn đối với bản thân.
Pt 11:
Một tuần sau đó, tối nào Lục Lan Châu cũng bôi thuốc mỡ vào vết thương cho tôi.
Trước khi bôi thuốc, Lục Lan Châu luôn lặp lại hành động tương tự – cúi người rồi hôn lên vết thương do viên đạn xuyên qua da tôi để lại.
Nụ hôn của anh ta mang theo sự hối hận và chuộc tội.
Mỗi lần sau khi uống thuốc, anh ta đều hỏi tôi: “Hôm nay chân em có còn đau không?”
Để làm sâu sắc thêm cảm giác tội lỗi của anh ta đối với tôi, tôi luôn trả lời, “Nó còn đau hơn hôm qua.”
Sau khi liên tục điều trị được nửa tháng, các triệu chứng bắt đầu thuyên giảm.
Gần cuối tháng 3 thời tiết dần ấm lên, chân tôi không còn đau nhức nữa, thế nhưng càng ngày tôi càng cảm thấy bản thân mệt rã rời, trằn trọc, bơ phờ cả ngày.
Điều tôi thích nhất mỗi ngày là ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn.
Sau đó, tôi phát hiện ra trạng thái của mình có chút bất thường.
Sau khi nhận ra rằng kỳ kinh nguyệt của mình dường như không đến trong hai tháng nay… Tôi giật mình nhìn vào bụng.
Lúc đó, không phải là niềm vui sắp được làm mẹ hiện lên trong đầu tôi, mà là một ý nghĩ giết người.
Đứa trẻ này, không thể giữ lại.
Nó không thể được sinh ra.
Sự ra đời của nó sẽ trói buộc và làm lung lay suy nghĩ muốn trốn thoát của tôi.
Vì thế nó tuyệt đối không thể giữ lại.
Tôi bắt đầu cảm thấy nôn nóng.
Lục Lan Châu không hề chú ý đến việc tôi luôn trong trạng thái cứ ăn xong lại buồn ngủ, cho nên tôi không chắc anh ta có đoán được điều gì không, tôi càng sợ việc anh ta muốn tôi sinh đứa nhỏ ra.
Vì vậy tối hôm đó, khi tôi tắm xong và rời khỏi bồn tắm, tôi cố tình bước hụt để mình ngã xuống đất đập mạnh bụng xuống.
Bụng dưới của tôi bắt đầu đau…
Toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, môi trắng bệch, ý thức bắt đầu mờ mịt.
…
Khi tôi tỉnh lại, Lục Lan Châu đã giữ lấy tay tôi trong lòng bàn tay anh ta.
Anh ta ngồi cạnh tôi, tựa lưng vào đầu giường và ngủ thiếp đi.
Lục Lan Châu vẫn luôn rất cảnh giác, tôi muốn rút tay mình ra nhưng vừa động đậy thì anh ta đã tỉnh dậy.
Tôi đã nghĩ câu đầu tiên anh ta nói là hỏi tôi tại sao lại bất tỉnh trong phòng tắm, nhưng anh ta không làm vậy, anh chỉ hỏi tôi có muốn uống nước không.
Thấy tôi gật đầu, anh ta buông tay tôi, xuống nhà đi rót nước.
Lục Lan Châu quay trở lại với cốc nước nóng trong tay.
Nước rất nóng nên anh ta đưa lên miệng để thổi cho tôi, đến khi cảm thấy nhiệt độ nước vừa phải rồi mới đưa tôi uống.
Sau khi kiên nhẫn đợi tôi uống nước xong, anh ta đột nhiên đề cập, “Hoan Hoan à, em sắp làm mẹ rồi.”
Nghe những lời này của Lục Lan Châu…
Đứa trẻ vẫn còn sao?
Ly nước trong phút chốc tuột ra khỏi lòng bàn tay rơi xuống chăn bông, môi tôi run không nói nên lời.
Pt 12:
Đứa trẻ, vậy mà vẫn còn.
Vụ giết người mà tôi cố tình thực hiện trong phòng tắm đã không thành công.
Tôi vẫn đang mang thai.
Trong bụng đang mang một sinh mệnh nhỏ.
Tôi đang mang một sinh linh bé bỏng mà tôi không muốn nó sinh ra chút nào.
Sinh mệnh nhỏ bé này cũng thật ngoan cường, khi tôi đang cố giế.t chế.t nó thì nó lại vô cùng kiên cường mà sống sót, hơn nữa còn được người làm bố kia bảo vệ rất tốt.
Từ lúc Lục Lan Châu biết tin tôi mang thai bảy tuần qua chẩn đoán của bác sĩ thì mỗi khi tôi đi tắm, anh ta không còn đợi ngoài cửa nữa mà vào luôn vào trong phòng tắm cùng với tôi.
Anh ta muốn trông chừng tôi tắm để đảm bảo nguy hiểm sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa.
Tôi đã nói tôi không muốn làm như vậy, không muốn ngay cả việc tắm rửa cũng bị anh ta giám sát.
Lục Lan Châu đối với việc tôi có thai rất cố chấp: “Nếu em không muốn tự mình tắm, vậy anh sẽ tắm cho em.”
Lúc mang thai tâm trạng của tôi rất thất thường, trước kia muốn nói gì tôi đều ngại nói ra, nhưng bây giờ chuyện gì cũng dám nói với Lục Lan Châu: “Lục Lan Châu, anh có cần cố chấp như thế không?”
“Hoan Hoan, không phải anh cố chấp mà anh đang bảo vệ mẹ con em.”
Tôi lại được đằng chân lân đằng đầu, chỉ vào mặt anh ta rồi mắng: “Bảo vệ mẹ con em, em lại thấy rằng anh chỉ đang muốn bảo vệ đứa trẻ!”
Lục Lan Châu không muốn cãi nhau với tôi, “Hoan Hoan ngoan, chúng ta sẽ không cãi nhau. Em mau đi tắm đi, đừng tức giận vô cớ nữa.”
Tôi tức giận đến mức giậm chân: “Lục Lan Châu, anh là đồ khốn nạn!”
So với việc lãnh đạm như con rối trước đây, một người chỉ nghe và làm theo lời anh ta nói, Lục Lan Châu thích tôi khi tôi nổi giận với anh ta hơn.
Nghe tôi mắng là kẻ khốn nạn, anh chỉ cười nhẹ, không thèm chấp nhặt với tôi: “Được, anh là đồ khốn nạn, vậy em phải chăm sóc thật tốt “tiểu khốn nạn” của hai chúng ta đang ở trong bụng em đấy. “
Dưới sự bảo vệ và theo dõi tuyệt đối của anh ta, bụng tôi ngày càng to ra, lộ rõ hình hài của một người phụ nữ đang mang thai.
Cảm giác thèm ăn của tôi giảm dần với cái bụng ngày càng to, và chứng ốm nghén của tôi bắt đầu.
Tôi bị ốm nghén nặng, mỗi ngày gần như chẳng ăn được gì, cảm thấy khó chịu đến muốn bật khóc, nhưng đến lúc định khóc toán lên thì lại chẳng còn chút sức lực nào để khóc cả.
Khó chịu, không muốn ăn gì, ăn không ngon, ngủ không ngon, Lục Lan Châu nhìn thấy trạng thái này của tôi thì anh ta cũng khó chịu theo.
Mỗi ngày anh ta đều hỏi tôi muốn ăn gì, và tôi thường trả lời: “Gì cũng được.”
Mỗi lần anh ta cố gắng làm ra một món ăn thì tôi lại không muốn ăn.
Mặc dù các món ăn của Lục Lan Châu có đầy đủ cả hương vị lẫn mùi vị, tôi vẫn cảm thấy không thể nuốt nổi.
“Em có muốn ăn thêm một miếng nữa không?”
Tôi đặt thìa xuống dựa lưng vào ghế, vuốt bụng nói: “Em không muốn ăn”.
“Được, không ăn thì không ăn.” Lục Lan Châu không nhịn được liền đi theo, anh ta đứng dậy dìu tôi ngồi xuống sô pha, còn bản thân thì quay lại bàn ăn và lấy đi bộ đồ ăn.
Tôi có thể cảm nhận được Lục Lan Châu rất quan tâm đến đứa trẻ này.
Anh ta yêu nó rất nhiều.
Anh ta quan tâm nhiều hơn tôi tưởng tượng.
So với tình yêu của người bố, với tư cách là một người mẹ thì tôi không quan tâm được nhiều như anh ấy.
Suy cho cùng, chẳng ai muốn mang thai đứa con của một kẻ h.iếp d.âm.
Lần đầu tiên của tôi với anh ta, nỗi nhục nhã đó, cảm giác buộc phải chấp nhận một người đàn ông mà mình không yêu tiến vào cơ thể mình, suốt đời này tôi sẽ không bao giờ quên.
Đến nỗi sau khi rời khỏi tầng hầm, mỗi lần cùng Lục Lan Châu hôn nhau rồi lên giường đều sẽ khiến tinh thần của tôi suy sụp.
Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh tượng đó.
Lục Lan Châu đưa tay vén mớ tóc lòa xòa quanh tai tôi, động tác rất nhẹ nhàng và đầy dịu dàng, nhưng giây tiếp theo, anh ta bất ngờ dùng tay trái nắm tóc tôi và lôi tôi vào phòng, “Hoan Hoan, anh ghét suy nghĩ muốn chạy trốn của em, ghét em không ngoan ngoãn, anh sẽ trừng phạt em… “
Bạn có biết tuyệt vọng là gì không?
Người đàn ông mà bạn luôn gọi là anh trai lại giống như một con quỷ, giam cầm bạn, b.ạo h.ành t.ình d.ục, ép bạn trên giường, xé toạc quần áo của bạn và thực hiện những hành vi d.âm ô nhân danh sự trừng phạt.
Trên bờ vực của sự sụp đổ, tôi đã liên tục tự nói với bản thân rằng tôi không thể dễ dàng bị đánh gục, bởi vì luôn có người đang đợi tôi trở về.
Diệp Hoan Ngôn, vẫn còn một người hâm mộ, cô ấy vẫn đang đợi mày đó…
Pt 13:
Sau khi biết tôi mang thai, Lục Lan Châu lại mắc bệnh thích chụp ảnh tôi mang thai.
Anh ta nói muốn lưu giữ lại dáng vẻ xinh đẹp nhất của tôi lúc mang thai, hơn nữa cũng không muốn đứa bé bỏ lỡ quá trình trưởng thành của nó.
Khi mang thai được tám tuần, bụng tôi vẫn phẳng lì.
Khi thai được mười ba tuần tuổi, bụng tôi có chút phình lên như người vừa ăn no.
Khi mang thai được mười tám tuần, Lục Lan Châu không thể vòng tay ôm hết eo tôi nữa.
Có một đêm trước khi đi ngủ, tôi nép vào vòng tay của Lục Lan Châu rồi nói muốn anh ta mua cho tôi một cuốn từ điển.
Tay phải Lục Lan Châu không ngừng vâng vê tóc tôi, quấn lọn tóc dài của tôi thành một vòng tròn, “Hoan Hoan, em muốn mua từ điển làm gì?”
“Bởi vì…” Tôi mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn lộ ra hai lúm đồng tiền: “Em muốn đặt tên cho con của chúng ta.”
Chỉ cần không đụng tới điểm mấu chốt của anh ta thì Lục Lan Châu luôn vui vẻ đáp ứng mọi nhu cầu của tôi, “Được, anh sẽ mua cho em.” Anh ta đỡ tôi từ từ nằm xuống rồi dịu dàng nhìn tôi: “Ngủ đi, ngày mai sẽ có từ điển. “
“Anh đã hứa thì phải giữ lời.”
“Được, ngoan ngoãn ngủ đi nào.”
Sau khi tôi có thai, ban đêm Lục Lan Châu không hề còng tay tôi vào tay anh ta nữa. Không biết là do tôi đã trở nên ngoan ngoãn hay do anh quan tâm đến cái thai trong bụng tôi nữa, tóm lại, anh đã bỏ đi cái còng để tôi được tự do thoải mái.
Tôi nhắm mắt nằm được một lúc, cảm thấy eo hơi đau nên xoay lại dùng tay cào cào vào lưng anh ta: “Lục Lan Châu…”
Lục Lan Châu bị tôi đánh thức: “Ừm… sao vậy?”
“Eo em đau.”
Anh ta ngồi dậy, xoa bóp eo và lưng cho tôi, phục vụ vô cùng chu đáo.
“Em còn hơi đói nữa.”
“Muốn ăn gì?”
“Mì udon!”
Sau khi ăn xong mì udon, tôi nói, “Em cũng muốn uống sữa chua.”
“Còn muốn ăn mận nữa, em nhớ trong tủ lạnh có mận. Em muốn ăn salad mận chua trộn với muối tiêu và cam thảo.”
Lục Lan Châu bất lực nhìn tôi: “Hoan Hoan, anh cảm thấy em đang muốn trả thù anh, không để anh ngủ yên.”
“Nhưng em muốn ăn mà!”
“Được rồi,” anh xoa tóc tôi, “Anh sẽ làm.”
Những gì Lục Lan Châu đã hứa với tôi, anh ta nhất định sẽ thực hiện.
Ngày thứ hai, trong biệt thự xuất hiện một cuốn từ điển Tân Hoa Xã bản mới nhất.
Tôi không có việc gì làm lúc rảnh nên luôn cầm theo từ điển để đọc trước khi đi ngủ và khi ăn, ngay cả lúc đi vệ sinh tối cũng cầm nó theo.
Lúc đó trong mắt tôi chỉ có hình ảnh của cuốn từ điển, vào một buổi chiều nọ Lục Lan Châu không tài nào chịu được nữa, anh ta đặt cuốn sách tiếng Anh trên tay xuống, đưa tay sang lấy cuốn từ điển ra khỏi người rồi hỏi tôi, “Em đọc cuốn từ điển này lâu như vậy rồi, đã nghĩ ra tên của đứa trẻ chưa?.”
Tôi vòng tay qua cổ anh ta rồi mỉm cười, “Tất nhiên là có rồi.”
“Nếu là con trai, chúng ta có thể gọi nó là Lục Tiểu Ngôn, nếu là con gái, chúng ta có thể gọi con bé là Lục Tiểu Hoan. Tên như vậy rất là hay nha. Anh họ Lục còn hai chữ Hoan Ngôn trong tên em. Có cả họ của bố lẫn tên của mẹ., vừa nhìn là biết chỉ có những bố mẹ yêu thương nhau mới đặt tên con như vậy… “
Câu “có cả họ của bố lẫn tên của mẹ” và ba chữ “yêu thương nhau” kia đã khiến Lục Lan Châu rất cảm động. Sau đó anh ta đột nhiên nói với tôi rằng, anh ta muốn cho tôi sống một cuộc sống bình thường.
Tôi nói muốn nhìn thấy biển, anh ta liền đưa tôi đến một biệt thự gần biển.
Căn biệt thự này về cơ bản giống như căn biệt thự trên núi, cách bài trí bên trong cũng giống nhau, nhưng hệ thống giám sát chặt chẽ hơn.
Sau khi dọn ra khỏi căn biệt thự trên núi, tôi để ý thấy Lục Lan Châu thường thức dậy vào nửa đêm, rời khỏi phòng ngủ rồi đi vào phòng làm việc chuyên biệt của mình.
Anh ấy bận rộn làm điều gì đó mà tôi không biết.
Tôi có linh cảm.
Việc chuyển từ biệt thự trên núi đến đây không phải vì anh ta chiều ý tôi.
Mà là, anh ta dường như đang lên một kế hoạch nào đó…
(Còn tiếp)