GIẢ NGOAN - NÃI HOÀNG BA LA BAO - Chương 8: Thử bản lĩnh
- Trang chủ
- Truyện tranh
- GIẢ NGOAN - NÃI HOÀNG BA LA BAO
- Chương 8: Thử bản lĩnh
Edited by Raine Wu – rainewu.wordpress.com
———–
Lưu ý: Mình sẽ dùng Cậu/ Cậu ấy cho Nghiêm Diệc Sơ – Cậu ta cho Cận Sầm nhé!
Cận Sầm từ trước đến nay thuộc tuýp người nói là làm.
Nửa đêm, căn nhà của cả ba đang sáng đèn, bàn trà trong phòng khách bày đầy hộp cơm vừa mới giao tới, còn Trần Nghị với Kỳ Dương đang vò đầu làm bài tập.
Cận Sầm gửi tài liệu học cho Nghiêm Diệc Sơ bởi vì đúng lúc cậu ta phát cho Kỳ Dương với Trần Nghị nên thuận tay gửi luôn một bản cho Nghiêm Diệc Sơ-người cũng đang muốn hỏi về vật lý.
Cậu ta còn không muốn nghĩ đến giờ này Nghiêm Diệc Sơ đang làm gì, nếu không phải ngủ thì không chừng là đang ôn tập đi ha?
Làm sao Cận Sầm có thể nghĩ được rằng bây giờ Nghiêm Diệc Sơ đang ở Phí Điểm nhảy rất là high.
Đáng lẽ đây sẽ là một đêm đại hội thể thao vui vẻ, vậy mà giờ đây Trần Nghị với Kỳ Dương lại è cổ ra mà làm đề thi——tuy rằng bọn họ đã chơi game mấy tiếng nhưng vẫn cảm thấy khổ không tả nổi.
Kỳ Dương trầm ngâm nhìn mấy đề bài trên bài thi của Cận Sầm đưa mà gần như muốn đem não vắt khô cả ra.
Tiếng anh của Cận Sầm quả thực không tốt như Nghiêm Diệc Sơ.
Cậu ta dịch mấy bài viết và nhận ra ngữ pháp dùng câu của mình vẫn còn gượng gạo chưa lưu loát cho lắm. Cậu ta nhìn bài mà Nghiêm Diệc Sơ viết, công bằng mà nói thì hắn viết rất hay, có thể thấy vốn từ của Nghiêm Diệc Sơ tích lũy rất nhiều.
Cận Sầm điều chỉnh là bài dịch của mình rồi hút một chút thuốc.
Cái bật lửa mới của Cận Sầm giống y như cái cũ, mẫu màu bạc cơ bản đơn giản nhất mà cậu ta đã từng dùng qua.
Thời gian tích tắc trôi đi.
Trần Nghị vò đầu hồi lâu cuối cùng cũng làm xong bài, lấy đáp án cũ chấm điểm mà sắc mặt hắn mỗi lúc trở nên tệ hơn.
Cuối cùng hắn thở dài một tiếng rồi ngồi dựa vào sofa.
“Tao không muốn thi đua nữaa.”
Việc chuẩn bị cho kỳ thi là một vấn đề hết sức thực tế. Nếu thi tốt, có thể cộng thêm điểm, thậm chí còn được cử đi học, còn nếu phát huy không tốt có thể kéo theo mấy môn khác, thậm chí còn bị suy sụp tâm lý.
Vốn dĩ Cận Sầm muốn thử thi đua một lần, sau khi làm xong bài thi của một số môn mà Cận Sầm đưa cho hắn, Trần Nghị cảm thấy rằng mình vẫn làm chưa tốt.
Từ sơ trung, Cận Sầm đã đạt được rất nhiều giải thưởng, cao trung lại tập trung vào vật lý, là hạt giống được thầy cô rất coi trọng. Hắn thì khác, phải nỗ lực rất nhiều mới hiểu được kiến thức cơ bản, muốn vào sâu cũng có chút khó khăn.
Điều quan trọng là chí hướng của hắn không phải đặt ở đây.
“Mày suy nghĩ kỹ là OK.”
Thần sắc Cận Sầm nhàn nhạt.
Suy cho cùng, cậu ta cũng chỉ là phận bạn bè, không phải là thầy giáo hay cha mẹ dạy con cái gì cả nên không thể cho Trần Nghị quá nhiều lời khuyên.
Trần Nghị than thở: “Giá mà tao thông minh được như mày, tao muốn chết với mấy câu hỏi này mất.”
Kỳ Dương an ủi hắn: “Thành tích tụi mình ở trường ngầu lòi như vậy cũng không tới nỗi ai cũng phải tham gia vào cuộc thi. Nhiều người học giỏi trong lớp chúng ta muốn thử sức như vậy, khi xong lại bỏ cuộc.”
Trần Nghị lấy bài thi che mặt mình lại, giọng điệu chua xót: “Kỳ này đều là mười người đứng đầu đó…”
Nói đến đây, Trần Nghị có chút khó hiểu: “Nghiêm Diệc Sơ có thành tích tốt như vậy mà không tham gia thi đua sao?”
“Có vẻ thằng đó học hóa học giỏi hơn vật lý một chút, giáo viên sẽ phải đề nghị hắn tham gia một lần.” Kỳ Dương nói: “Mày có đăng ký cho kỳ thi đua thứ hai sau kỳ thi giữa kỳ không vậy?”
Trần Nghị suy nghĩ một lúc, yếu ớt nói
“Đăng ký đi.”
Ở lớp A, B, C, hầu hết học sinh đều chọn đăng ký vào lớp thi đua.
Lớp thi đua là lớp học thêm, thi vào sẽ tuyển bốn mươi người.
Sau tất cả, Trần Nghị không muốn có ít tài nguyên học tập hơn người khác.
Cận Sầm không nói xen vào.
Cậu ta đã từng học với Trần Nghị và Kỳ Dương rất nhiều lần, thế nhưng bọn họ đều có mục đích riêng của mình. Nhiều khi học sẽ thành nghiện, một khi nếm được mùi vị của sự ưu tú thì sẽ rất khó bỏ ưu tú đó.
Trần Nghị không bàn về game nữa mà tiếp tục cầm bài thi làm tiếp.
Sau khi hút điếu thuốc, Cận Sầm cầm điện thoại lên lầu.
Lúc tắm xong lau đầu, Cận Sầm liếc nhìn qua điện thoại.
Mở điện thoại lên, Nghiêm Diệc Sơ đã gửi lại một tin nhắn.
SHU: Cảm ơn ^^
……
Đây là cái biểu cảm cũ rích gì đây?
Cận Sầm nhìn vào màn hình hai giây, tìm kiếm trong nhóm thi đua của mình một chút rồi chia sẻ tập tin qua.
Sau khi Nghiêm Diệc Sơ nhắn xong, định quay lại tiếp tục xoắn xuýt nhưng chưa được bao lâu, vừa lên sàn nhảy thì lại nhận được một tin nhắn khác trên điện thoại di động.
Vẫn là của Cận Sầm.
Cận Sầm: Chia sẻ tệp “Tài liệu thi đua Hóa học.”
……
Nghiêm Diệc Sơ cầm điện thoại mà muốn rớt nước mắt.
Đại ca à!
Tui đâu có thích học tập đến như vậy đâu!
Tui có thể làm gì đây, cũng vì bất đắc dĩ thôi mà?
Nghiêm Diệc Sơ phải quay lại góc vừa nãy mà trả lời.
SHU: Cảm ơn tài liệu của cậu.
SHU: Sau này cùng cố gắng nha ^^
……
Cận Sầm nhanh chóng trả lời lại.
Cận Sầm: Ừh.
……
Nghiêm Diệc Sơ thấy giọng điệu này thì cất điện thoại vào.
Cận Sầm chắc đã chia sẻ xong rồi phải không?
Sẽ không chia sẻ nữa, đúng không?
Cậu nhìn sàn nhảy mà cảm thấy mình thật bi thảm không muốn chơi nữa.
Cầm điện thoại quay lại ghế dài, cô gái bên cạnh Từ Dịch Bình đã rời đi từ lúc nào.
“Thế nào rồi, nhảy có ổn không?”
Nghiêm Diệc Sơ ngồi xuống uống một hớp hết ly rượu, tâm tình đang không tốt.
Từ Dịch Bình thắc mắc: “Sao vậy, có người quấy rầy cưng hã?”
Nghiêm Diệc Sơ lắc lắc đầu.
Cậu thở dài.
“Không phải quấy rầy…”
Từ Dịch Bình thấy Nghiêm Diệc Sơ cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại với dáng vẻ một lời khó nói hết, cười hỏi: “Vậy là gì?”
Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy hơi bất an khi nghĩ rằng Cận Sầm đang học hành trong lúc cậu đang chơi như vậy.
Cậu bóp điện thoại.
Giọng xót xa: “Có người nhắc tao học trong lúc tao đang ham vui.”
Nếu không phải chắc chắn mình không nhìn lầm thì ngày đó, Nghiêm Diệc Sơ gần như muốn nghĩ rằng cậu đã nhìn thấy một người khác ở Phí Điểm.
Không ngờ rằng Cận Sầm lại là một người yêu thích học hành đến vậy?!
Cận Sầm không biết rằng hành động của mình đã ảnh hưởng đến Nghiêm Diệc Sơ thế nào lúc ở Phí Điểm.
Nếu không phải Cận Chấn Quốc lúc nào cũng rỉ rả bên tai cậu ta rằng phải giúp đỡ Nghiêm Diệc Sơ nhiều một chút thì cậu ta cũng sẽ không gửi tài liệu cho Nghiêm Diệc Sơ.
Khuôn mặt cười của tin nhắn Nghiêm Diệc Sơ thoạt nhìn hiền lành nhưng cũng có một chút đáng yêu.
Dáng vẻ Nghiêm Diệc Sơ hiện trong đầu Cận Sầm.
Còn thú vị hơn lúc gặp cậu ấy ở buổi khai giảng.
Cận Sầm nhớ đến hình ảnh Nghiêm Diệc Sơ lúc đó, cả người toát ra khí chất “Tôi không quan tâm việc gì ngoại trừ việc học.”, hai người ngồi kế nhau nhưng không ai nói lời nào.
Cận Sầm sẽ không quá để mắt đến một người như vậy.
Mãi cho đến khi có kết quả thi giữa kỳ, cậu ta mới bắt đầu chú ý đến Nghiêm Diệc Sơ.
Nếu nói về ấn tượng đúng về Nghiêm Diệc Sơ, đại khái là khô khan, kính đen, mái dài cùng quần thể thao thụng và một cơ thể gầy ốm.
Ngoại trừ việc mặt không nổi mụn, vẻ ngoài không tệ lắm, còn phần lớn thì phù hợp với suy nghĩ của mọi người về “mọt sách”.
Mà Cận Sầm luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn lắm.
Ngày đó ở trên xe nhìn gần đôi mắt của Nghiêm Diệc Sơ, nó không giống như đôi mắt của tên mọt sách.
Điều này khiến cho Cận Sầm có chút lăn tăn.
Tài khoản Wechat của Nghiêm Diệc Sơ cũng rất sạch sẽ, vòng bạn bè cũng trống rỗng giống y cậu ta.
Nghe nói cậu ấy cũng đã học nửa học kỳ, cũng hay hoạt động một mình.
Chỉ chuyên tâm cho việc học hành hay là vốn dĩ không quan tâm đến việc xã giao giữa bạn học với nhau?
Nhưng rõ ràng hôm nay thấy cậu ấy cùng ăn lẩu với bạn bè, không giống với loại chỉ có biết học và học.
Cận Sầm thấy được ánh mắt không thành thật của Nghiêm Diệc Sơ.
Lúc đang chạy 1000m nhìn cậu ta, rồi đứng trước cậu ta giấu giếm gì đó… ánh mắt này, hình như đang che giấu điều gì đó.
Phần thưởng trên tủ đầu giường của hạng nhất 1000m, là một chiếc bút máy.
Không biết… hạng nhì là gì nhỉ? Vở sao?
Trong đầu Cận Sầm xẹt qua rất nhiều giả thiết.
Khi sáng thấy Nghiêm Diệc Sơ muốn té xỉu dưới ánh mắt trời, vậy mà buổi chiều đã thấy Nghiêm Diệc Sơ chạy sau lưng với nụ cười nở trên môi rồi…. Còn có trong quán lẩu, nghiêm túc chăm chú xem cuốn sách từ vựng nữa…
Cận Sầm với Nghiêm Diệc Sơ không có điểm chung nhiều lắm nhưng Cận Sầm cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Thoạt nhìn cơ thể Nghiêm Diệc Sơ gầy yếu vậy mà có thể chạy được.
Điều này chứng tỏ, cậu ấy không thực sự không có vận động, chỉ biết học học quanh năm chỉ biết ở trong lớp.
Ở chỗ nào nhìn ra cậu ấy là tên mọt sách nhỉ?
Cận Sầm không phải người đưa ra kết luận chỉ vào việc nhìn bề ngoài của người đó.
Trước kia là do cậu ta không quan tâm, không để ý thôi.
Mà giờ đây, mọi thứ về Nghiêm Diệc Sơ dường như mờ ảo và phức tạp dưới cái nhìn của Cận Sầm.
Cận Sầm xiết chặt xương ngón tay mình.
Rất hiếm thấy một người như Nghiêm Diệc Sơ.
Có chút tò mò về tên nam sinh nhìn ngơ ngơ cứng nhắc này rồi đấy.
“Nghiêm Diệc Sơ sao.” Cận Sầm nhìn lịch sử trò chuyện mà vô thức thốt ra tên ấy.
—— Sau này cùng cố gắng nha ^^
Những chữ cái màu đen trên nhật ký trò chuyện nối đuôi nhau lặng lẽ.
Cận Sầm cong khóe miệng như một nụ cười vô hình.
Cậu ta mở lịch trên điện thoại lên và ghi chú vào thứ bảy.
Thứ bảy – Thư viện.
Cái tên mọt sách nhỏ này…. Rốt cuộc có phải đó là những gì cậu ấy muốn thể hiện không?
Cận Sầm dùng bút gõ gõ bàn.
Cậu ta muốn xem bản lĩnh của tên Nghiêm Diệc Sơ này.