GIẢ NGOAN - NÃI HOÀNG BA LA BAO - Chương 1: Hạng nhất trời giáng
- Trang chủ
- Truyện tranh
- GIẢ NGOAN - NÃI HOÀNG BA LA BAO
- Chương 1: Hạng nhất trời giáng
Edited by Raine Wu – https://rainewu.wordpress.com
———————————
“Anh Sầm, anh thấy cái điệu bộ giống tiểu nhân đắc chí* kia không, em nhìn mà em tức quá.” Trần Nghị tiện chân đá một phát vô thùng rác phòng học.
*Tiểu nhân đắc chí – 小人得志: ý chỉ mấy đứa khôn vặt, giảo hoạt, dù có được trí thông minh thì cũng chỉ là kẻ tiểu nhân đắc chí.
Cận Sầm nới lỏng hai nút áo trên sơ mi, cảm thấy như cuối cùng cũng được thở.
Cậu một tay mở lon Coca, nước có ga sủi bọt trào ra, Cận Sầm húp một hơi, cảm thấy thật là sảng khoái.
Trong thùng rác không có rác gì nhiều ngoại trừ hai cục giấy.
Cận Sầm cau mày, hất cằm về phía sọt rác.
“Làm gì thế, dựng nó lên cho tao.” Cậu ngồi trên bàn, liếc nhìn đồng hồ, họp phụ huynh chắc giờ cũng sắp xong rồi “Cục giấy cũng bỏ vô cho tao.”
Trần Nghị bĩu môi đem thùng rác dựng lên, đem cục giấy bỏ vào, đang suy nghĩ liệu Cận Sầm có kêu mình bỏ bao rác vào luôn không.
Cận Sầm lấy chiếc bật lửa trong túi ra, mở nắp, một âm thanh rất lanh lảnh.
Đốt điếu thuốc, tâm trí Cận Sầm lóe lên hình ảnh Nghiêm Diệc Sơ phát biểu trong buổi họp lớp.
Sóng lưng thẳng tắp, kính gọng đen, dáng dấp thoạt nhìn rất nhã nhặn, bảng tổng kết học tập cũng đẹp lung linh, còn được ba Cận khen suốt.
“Chú Nghiêm của con giáo dục Diệc Sơ rất tốt!” Ba cậu cảm thán: “Có điều bài thi Vật Lý kỳ này của con cũng không tệ. Hạng hai thôi mà, có gì học hỏi nhau thêm, hai anh em cùng nhau tiến bộ nhé.”
Cùng nhau tiến bộ?
Học hỏi Nghiêm Diệc Sơ?
Cận Sầm nheo mắt, phun một vòng khói.
Nghiêm Diệc Sơ đã được chuyển đến trường Trung học số 1 ở Bắc Thành được nửa học kỳ, hai người nói chuyện riêng với nhau không quá mười câu và hầu hết gượng cười là chính.
Mặc dù vẻ mặt ngoan ngoãn và ít nói của Nghiêm Diệc Sơ có vẻ khó gần nhưng có thể thi cao điểm hơn cậu, xem ra cũng có năng lực.
Chỉ cần không chủ động khiêu khích, cậu cũng không thèm nhìn tới mặt.
“Được rồi, tự mình vượt qua bài kiểm tra đi rồi hãy nói người khác tiểu nhân đắc chí.” Cận Sầm lười biếng nói.
Cận Sầm cả buổi chiều chưa hút điếu nào, đang cảm thấy khó chịu, bây giờ thì thoải mái hơn rồi. Cậu không rảnh đáp lời Trần Nghị nhưng lại thích bắt bẻ hắn, vì sợ rằng Trần Nghị nhiễm tật xấu của rắn địa phương, chắc chắn sẽ gây chuyện với Nghiêm Diệc Sơ.
*Rắn địa phương: ý chỉ kẻ chuyên bắt nạt người khác
Trần Nghị há hốc mồm, tức giận quay đi, không thèm nói gì nữa.
Trần Nghị đi theo Cận Sầm nhiều năm rồi, từ hồi cái lớp mà 50 đứa ý, tuy ba mẹ cũng cho chơi chung nhưng cũng tự biết là không thể sánh bằng đầu óc và tài năng của Cận Sầm. Cuộc họp phụ huynh của từng lớp đã kết thúc, Cận Sầm ngay lập tức nhận được tin nhắn điện thoại từ ba Cận.
“Đến cổng trường, dẫn con với Diệc Sơ cùng đi ăn tối.”
Cận Sầm cũng không gấp, ấn điếu thuốc xuống, gói vào giấy rồi ném vô thùng rác. Cậu lấy nước hoa trong cặp ra, xịt vào cổ tay và các góc quần áo rồi mới từ trên bàn nhảy xuống.
Cầm lon Coca trong tay đi ra ngoài.
Trần Nghị vội vàng đi theo sau.
“Anh Sầm, đi về hã?”
“Ừ” Cận Sầm cài nút áo lại, vẻ lười biếng trên người cũng không còn.
“Tụi mình đi Phí Điểm không? Tối ngày mai, thằng Dương chờ cũng lâu rồi đó.”
“Đi.” Trên điện thoại hiện lên một tin nhắn mới.
Lần này là tin nhắn chuyển khoản, mỗi lần có kết quả thi, ba Cận luôn đưa tiền ăn vặt, lần này cộng với phần thi Vật Lý, ước chừng phải gấp đôi bình thường.
Tâm trạng Cận Sầm tốt lên nhiều.
Cậu uống xong ngụm Coca cuối rồi ném vào thùng rác ở hành lang.
Trần Nghị với Cận Sầm chơi chung từ hồi học Sơ trung, cũng nhiều lần thấy Cận Sầm hai mặt, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Vừa bước ra khỏi lớp học bỏ hoang kia, Cận Sầm ngay lập tức ra dáng một học sinh xuất sắc, cũng là người ở trong kia mới hút thuốc phèo phèo quả thực như hai người khác nhau, nếu nói sinh đôi không chừng có người tin.
Trong những đứa trẻ ở đại viện, Cận Sầm từ nhỏ đã là tấm gương của Căn chính miêu hồng*. Cậu đạt được thành tích xuất sắc trên mọi nẻo đường, thậm chí còn hiếm khi đứng vị trí thứ hai, có cha mẹ nào không mong ước? Sau khi sinh Cận Sầm, mẹ Cận có phần ốm yếu, khó chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Còn Cận Sầm thì ngoan ngoãn y như mấy đứa trẻ trong sách giáo khoa, cực kỳ cẩn thận tránh gây ra lỗi lầm gì, lâu dần mẹ Cận cũng dần dần hồi phục sức khỏe.
*Căn chính miêu hồng – 根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.
Trần Nghị hay nghe nhiều nữ sinh thở dài, Cận Sầm có bộ mặt lạnh lùng của một đại ca trường, lại có thành tích tốt, nếu “Hư” một chút thì tốt rồi.
Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, mấy đứa con gái thích đại ca trường kiểu như Kỳ Dương, cũng có thể hiểu được.
Nhưng có lúc Trần Nghị cảm thấy có phần bức bối.
Đại ca trường số 1 Bắc Thành phải Kỳ Dương đâu?
Thằng này hồi nhỏ đi theo Cận Sầm, tè dầm không ai thấy nữa mà.
Mà rõ ràng người có tiếng nói nhất là Cận Sầm.
Khi còn nhỏ, Trần Nghị cũng giống như Kỳ Dương, muốn làm vua mấy đứa trẻ trong khu nhà, hay khích mấy đứa đó đánh nhau, khiến cha mẹ cậu hết sức buồn lòng, còn đi hỏi ba Cận cách dạy con cái nữa.
Ba Cận cũng không hiểu sao mà Cận Sầm có thể lớn lên một cách một bị ảnh hưởng như vậy, ông cũng không biết lý do là gì bèn trực tiếp đưa Cận Sầm vô nhóm mấy đứa trẻ quậy đó để giải quyết.
Cuối cùng, Cận Sầm đã thực sự khiến những đứa trẻ này phải nghe lời.
Trần Nghị và Kỳ Dương đều biết sau này phải như thế nào rồi.
Người khác là tiên lễ hậu binh, với Cận Sầm phải tiên lễ hậu binh.
Đầu tiên là tóm Trần Nghị với Kỳ Dương ra phân cao thấp một trận, hai đứa này thì sao có thể thắng được Cận Sầm, người mà mỗi kỳ nghỉ hề đều đi vô quân đội huấn luyện, đánh vậy cũng còn chưa gọi là xong nữa, mỗi người làm một bài toán dài, đứa nào sai nhiều hơn sẽ bị đánh.
Trần Nghị và Kỳ Dương đó giờ chưa nhiệt tình học tập như lúc này.
Hai người này thấy bài tập là mắt muốn nổ đom đóm, kêu rên mấy ngày trời.
Cận Sầm ngồi cạnh, cũng tự làm bài tập, mấy câu hỏi lướt nhanh như gió, hai người ngồi bên nhìn mà choáng váng.
Sau ngày ấy, bọn chúng đối với Cận Sầm giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Mấy chuyện lớn nhỏ Cận Sầm không cần ra mặt, đứa nào cứng đầu một tay Kỳ Dương lo liệu, dần dần Kỳ Dương cũng tiếng ác đồn xa, thành đại ca trường cơ sở 1 ở Bắc Thành.
Lúc tới gần cổng trường, phụ huynh và học sinh đứng rất đông, Trần Nghị và Cận Sầm làm động tác gọi điện thoại: “Mai tụi mình gặp nhau ở Phí Điểm nha!”, nói xong thì cùng Cận Sầm tách ra.
Cận Sầm vừa vác cặp lên vai vừa đi, đến công trường đã thấy xe của ba Cận từ xa.
Gia đình cậu cũng được coi là gia đình quyền quý nhất ở Bắc Thành, có mỗi Cận Sầm là con một, được gửi đến trường cơ sở 1, nhiều người rất muốn học chung với Cận Sầm, cốt là để tạo mối quan hệ.
Ai cũng biết Cận Sầm là một học sinh ngoan chỉ mê học, lại còn tam trọng tứ hữu*, cũng không cùng chúng bạn chơi đá banh, hút thuốc, tán gái và nhậu nhẹt, thực sự thì khó ai có thể làm quen được với Cận Sầm.
*Tứ hữu – 4 có: có lý tưởng, có văn hoá, có đạo đức, có kỷ luật
Xe của ba Cận là một chiếc Mercedes màu đen cực kỳ phổ biến, ở trường cơ sở 1 Bắc Thành này, có rất nhiều gia đình giàu có, Maserati, Ferrari đậu rất nhiều ở bên kia. Chiếc Mercedes màu đen này thoạt nhìn trông không có gì nổi bật.
Tài xế Lâm mở cửa cho Cận Sầm. Bên cạnh cậu là một cậu thiếu niên mặc đồng phục học sinh.
Nghiêm Diệc Sơ.
Kính gọng đen, tóc ngắn suôn mượt, trông rất ưa nhìn, da thịt mịn màng mềm mại.
Khi mới chuyển đến lớp chuyên của trường trung học số 1, cũng khiến cho đám nữ sinh nhấp nhổm không yên.
Cậu học sinh mới đến này nhìn đẹp trai nhưng không hề “ngoại” chút nào. Không mang AJ*, không mặc quần dài, không đeo vòng tay thể thao, không đánh nhau cũng không chơi game. Một tên mọt sách chính hiệu.
*AJ: Air Jordan
Một mọt sách đẹp trai như Cận Sầm làm người khác hơi mất hứng rồi, lại thêm một nam sinh đẹp trai, mỗi tội cũng là mọt sách, không chỉ nhìn ngu ngu còn có chút quê quê.
Mấy nữ sinh nhìn thấy cậu có vẻ ngon lành nhưng có chút lạnh lùng, “ăn” không được, không “ăn” cũng không thấy có lỗi với bản thân, cuối cùng thì có một người đứng ra “ăn” thử liền bị Ngậm Diệc Sơ lạnh lùng cự tuyệt.
“Mình nghĩ rằng chúng ta vẫn còn là học sinh, việc học vẫn trên hết.”
Lúc Trần Nghị kể chuyện này cho Cận Sầm nghe, cậu cười muốn té ghế.
Cận Sầm liếc nhìn sống mũi của Nghiêm Diệc Sơ.
Rất cao, còn có vết hằn của miếng đệm mũi mắt kính.
Trong nửa học kỳ ở Bắc Thành, Nghiêm Diệc Sơ thường được ba Cận Sầm mời đến nhà ăn tối.
Trong mắt ba Cận và các bạn, bọn họ là một đôi rất ăn ý, hòa thuận vui vẻ. Ba mẹ luôn tin mối quan hệ giữa hai người họ rất là tốt.
Nghiêm Diệc Sơ ngồi trong xe, thỉnh thoảng lại lật giở hai trang cuốn sách từ vựng IELTS.
Giọng nói của Cận Chấn Quốc vang lên từ ghế phó lái: “Trong lúc đợi con tới, Diệc Sơ nói với ba rằng đây là cách hợp lý hóa tận dụng thời gian rảnh. Cận Sầm, con xem, đây là cách là Diệc Sơ ôn từ vựng.”
Nghiêm Diệc Sơ đánh dấu trang lại, đóng sách rồi gỡ mắt kính.
“Cách của con cũng bình thường lắm. Cận Sầm thông minh hơn, học thuộc lòng cũng nhanh, bởi vậy con phải cần cù bù thông minh thôi ạ.”
Cận Sầm:…..
Cậu vén cổ áo sơ mi lên, tay có chút ngứa ngáy.
Cận Chấn Quốc lập tức phản bác: “Cận Sầm nhà bác chính là cũng có chút thông minh nhưng học hành cần phải có sự kiên trì, nếu không lần này sao bị mất 10 điểm nhiều vậy? Làm gì cũng phải bỏ mồ hôi và công sức cả.”
“Cận Sầm? Cận Sầm? Có nghe thấy không? Con cũng nên giao lưu học hỏi với Diệc Sơ nhiều lên.”
Cận Sầm bình tĩnh “Uhm” một tiếng, cảm xúc đã được kiểm soát tốt, nghe không có gì bất thường.
Cậu nghiêm túc nhìn bộ dạng đang nói của Nghiêm Diệc Sơ, thằng nhóc này nhìn da mặt trắng nõn, không tì vết, hồi nhỏ chắc rất được cưng.
Chú Nghiêm sớm được điều đến Liên Thành, vẫn chưa trở về. Khi còn bé, cậu cũng gặp vài lần, không có ấn tượng gì nhiều, huống chi là con trai chú.
Nghiêm Diệc Sơ dường như nhận ra Cận Sầm đang nhìn mình, cậu quay đầu lại và nén một nụ cười gượng với Cận Sầm.
“Cận Sầm, dù sao cậu cũng đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi vật lý này, tí nữa có thể chỉ tôi câu cuối cùng không?”
Cận Sầm nhận ra bên dưới phần tóc mái hơi dài của Nghiêm Diệc Sơ là một đôi mắt phượng một mí, khi nhìn kỹ, sẽ thấy một nếp gấp nông. Mắt kính gọng đen che đi phần đuôi mắt nhưng Cận Sầm có thể mơ hồ nhìn thấy một nốt ruồi nơi khóe mắt.
Với một đôi mắt như vậy làm cho ở Diệc Sơ có nét gì đó hiền lành, lương thiện.
Cận Sầm tự hỏi khi còn nhỏ, chú Nghiêm của cậu có từng đưa Nghiêm Diệc Sơ vào một môi trường học tập như Hành Trung hay chưa.
Cậu do dự một chút rồi gật đầu,
Diệc Sơ mỉm cười vui vẻ.
“Lớp 11 cũng chuẩn bị thi đấu giải nhưng vẫn chưa chọn xong môn học, muốn ôn thi vật lý và hóa học nên muốn học hỏi kinh nghiệm của cậu.”
Nghiêm Diệc Sơ bẻ bẻ ngón tay: “Kỳ thi giữa kỳ này, môn tiếng Anh và chính trị của tôi hơn điểm cậu nhưng với các môn văn lý khoa, tôi không thể hơn cậu rồi.”
Cận Sầm thực sự không muốn nghe ai bàn về kết quả kiểm tra sau giờ học.
Nguyên nhân khiến cậu luôn đạt điểm xuất sắc trong nhiều năm qua, vừa học hành ưu tú vừa là một hình mẫu tốt, một là vì mẹ cậu không khỏe nên không muốn mẹ lo lắng, hai là cậu không muốn nghe ai lải nhải.
Cận Chấn Quốc chưa bao giờ lo lắng về thành tích của cậu, ông ấy rất hào phóng sảng khoái, thường tin rằng Cận Sầm sẽ không hỏi quá nhiều về cuộc sống hàng ngày của mình, vì vậy Cận Sầm có thể thoải mái làm những gì cậu muốn mỗi khi rảnh.
Nghiêm Diệc Sơ giống như một hình mẫu kiểm tra cá nhân, cuộc họp phụ huynh đã kết thúc nhưng cậu vẫn còn bẻ ngón tay báo cáo điểm.
Nghe như còn muốn lên thư viện cùng nhau học tập tiến bộ.
Nếu không có Cận Chấn Quốc ở đây, Cận Sầm sớm đã không còn kiên nhẫn.
Kỳ thi giữa kỳ kết thúc, cuối tuần là đại hội thể thao hai ngày của trường, Cận Sầm hẹn Kỳ Dương và Trần Nghị, lúc nào rảnh dẫn Nghiêm Diệc Sơ đi tắm biển.
Nghiêm Diệc Sơ luyên thuyên không ngừng, khiến đầu óc Cận Sầm không kịp suy nghĩ, giống như cậu đang nghe bài giảng của một nhà sử học. Dù Cận Chấn Quốc và Nghiêm Diệc Sơ có nói chuyện hào hứng cỡ nào, cậu cũng không nói một lời.
Nghiêm Diệc Sơ hình như nhận ra được sự thiếu kiên nhẫn của Cận Sầm.
Tiếng nói của cậu đột nhiên ngừng lại.
Cậu nhìn Cận Sầm, người đang nhắm mắt và đỡ trán như đang ngủ.
Nhỏ giọng nói: “Con quên mất, mấy nay Cận Sầm chắc ôn thi rất mệt mỏi.”
Cận Chấn Quốc đang cao hứng nói chuyện, thấy con trai mình có vẻ mệt mỏi, lập tức cũng ngừng nói.
Nghiêm Diệc Sơ cười với Cận Chấn Quốc: “Chú Cận, không sao, cứ để Cận Sầm nghỉ ngơi vài ngày, sau giờ học con sẽ hỏi ạ.”
Cận Sầm đang giả vờ ngủ nhưng trong lòng vẫn tự giễu, không ngờ Nghiêm Diệc Sơ vẫn xem sắc mặt mình, nghĩ đến đây cậu thật sự ngủ thiếp đi.
Nghe được tiếng hô hấp dần dần ổn định, hẳn là cậu đã ngủ thật rồi.
Nghiêm Diệc Sơ lấy điện thoại ra, thấy Từ Dịch Bình đã gửi cho mình hơn chục tin nhắn.
Nan Bình: Anh Sơ!! Anh Sơ!! Anh Sơ anh Sơ anh Sơ!!!
Nan Bình: Mai đi chơi đi! Chơi đủ trò luôn!
Nghiêm Diệc Sơ nhắn lại một dấu chấm hỏi.
SHU: ?
Nan Bình: Trường số 1 không phải đã thi xong hết rồi sao?
SHU: Ý tao hỏi là chơi cái gì.
Nan Bình: Bóng bàn?
SHU:… chán rồi.
Nan Bình: Hay qua nhà tao chơi PS4, tối đó đi quẩy luôn!
Nan Bình: Tối mai Phí Điểm hình như có hoạt động gì đó, Gogogo! Tao book chỗ trước rồi.
SHU: Đượccc
Quyết định xong kế hoạch cho ngày mai, Nghiêm Diệc Sơ như bỏ được mặt nạ của mình, lắc lắc vai, thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Diệc Sơ bấm bấm điện thoại, trên màn hình hiện ra một số tin nhắn của người khác nhưng cậu cũng không buồn trả lời.
Diễn vai tên mọt sách thật không dễ chút nào, Nghiêm Diệc Sơ siết chặt vai, trong lòng thở dài.
Tuy nhiên, những ngày tháng đẹp đẽ cũng sắp tới.
Từ Dịch Bình là bạn của cậu từ hồi còn ở Xuyên Thành, sau đó cùng cha mình chuyển đến Bắc Thành. Đến sớm hơn Nghiêm Diệc Sơ một năm, ra dáng chủ nhà nên dẫn cậu đi chơi nhiều nơi.
Nghiêm Diệc Sơ cũng từng từ chối mấy lần cũng bởi vì không muốn mình bị bại lộ.
Cha cậu lúc còn ở Xuyên Thành có khi nửa năm cũng không có ở nhà, mẹ cậu thì lại mất sớm nên có thể nói Nghiêm Diệc Sơ khá là tự do. Cha cậu biết thông tin về cậu cũng là đa phần do cậu nói lại, cũng không nói chuyện với nhau quá nhiều. Cậu chỉ việc học giỏi, đứng nhất lớp là được.
Ngược lại khi đến Bắc Thành, phải nhờ Cận Chấn Quốc chăm sóc. Cận Chấn Quốc rất có tinh thần trách nhiệm, không ngày nào không gọi Nghiêm Diệc Sơ đến ăn cùng. Còn chưa nói tới việc, trong lớp lại thường xuyên thấy Cận Sầm, Nghiêm Diệc Sơ lại mới đến, cũng chưa biết ai là ai, sợ bị lộ đành giả làm học sinh tam hảo*.
*Tam hảo – 3 tốt: sức khỏe tốt, học tập tốt, lao động tốt.
Nửa học kỳ trôi qua, Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy trình độ diễn xuât của mình chắc đã đạt tới mức xuất sắc rồi, thiết lập tính cách hoàn toàn vững chắc.
Vừa rồi bố cậu gọi điện nói chú Cận khen cậu rất nhiều, không còn đề cập đến việc kiếm cho cậu một người giúp việc chăm sóc cuộc sống hằng ngày nữa.
Nghiêm Diệc Sơ lờ mờ cảm nhận được rằng tháng ngày tươi đẹp của mình sắp đến.
Cậu liếc nhìn Cận Sầm đang ngủ bên cạnh.
Thằng nhóc này càng lớn càng đẹp troai nha.
Đem đến Xuyên Thành, không chừng sẽ là truyền thuyết trong quán bar mất.
Tóc húi cua, mày kiếm, lông mày đậm, da màu bánh mật. Khí chất điềm đạm, có vẻ là người kiệm lời.
Chính vì cảm thấy thằng nhóc này khá nhạt nhẽo, chỉ biết học, quan sát nửa học kỳ cũng ko thấy tham gia hoạt động ngoại khóa, làm cho Nghiêm Diệc Sơ không muốn giao tiếp nhiều với Cận Sầm.
Chả qua nhìn khuôn mặt này, lại thấy giống khuôn mặt “thèm khát” của Hứa Thanh, chắc chắc sẽ xông lên cưa thẳng mặt người ta, không thèm giấu diếm gì.
Nghĩ lại những chiến hữu của mình ở Xuyên Thành, Nghiêm Diệc Sơ có chút nhớ nhớ.
Khi ở Xuyên Thành, cậu còn không phải là vua sàn nhảy sao, anh Sơ đi tới đâu trai xinh gái đẹp đi tới đó. Chứ đâu như giờ, một mình nhìn thấy trai đẹp cũng không làm được gì.
Bản thân không làm được gì làm Nghiêm Diệc Sơ dù cách nửa vòng Trung Quốc cũng muốn trêu chọc Hứa Thanh.
Cậu mở phần chat với Hứa Thanh lên, nhắn tin.
SHU: Chậc
SHU: Tao đang ngồi kế một thằng đẹp trai đúng gu mày.
Hứa Thanh lúc nào cũng kè kè điện thoại kế bên.
Tin nhắn chưa gửi được bao lâu đã có hồi âm.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: ?????
Thanh Thanh Thảo Nguyên: Không có hình thì khoe làm gì.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: A a a a a, mau gửi hình cho tao, chụy Sơ à, mày thiệt là sai trái mà, nói mà không có gửi hình gì hết.
Chụy Sơ….
Nghiêm Diệc Sơ bị làm cho một trận hết hồn.
Cậu nhìn xung quanh, Cận Sầm vẫn đang ngủ say sưa, Cận Chấn Quốc thì đang coi điện thoại, không ai chú ý đến cậu.
Nghiêm Diệc Sơ nhẹ nhàng giơ điện thoại lên, quay sang bên cạnh, nhắm ngay góc nghiêng của Cận Sầm chụp một cái, có chút bối rối.
Cậu cau mày, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế bắt cậu phải chụp một bức khác.
Đúng lúc này, xe dừng lại.
Tài xế báo đã tới nơi, Cận Sầm liền mở mắt dậy.
Vẻ mặt của cậu vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nhìn thấy động tác của Nghiêm Diệc Sơ, tỏ vẻ khó hiểu.
“Hở?”
Nghiêm Diệc Sơ: “…”
“Anh đang làm gì vậy?” Cận Sầm xoa xoa cái cổ bị đau của mình, ngồi dậy.
Nghiêm Diệc Sơ mỉm cười: “Tôi thấy nhà hàng này rất đẹp đấy nên chụp gửi mấy đứa bạn xem.”
Cận Sầm nhìn ra cửa xe, nhà hàng mà Cận Chấn Quốc thích được trang trí nhiều đến mức cậu muốn khắc dòng chữ “Tôi có rất nhiều tiền” lên đó. Có gì thú vị ở đó?
Cậu cúi đầu, không nói gì nhưng trong lòng đang suy nghĩ.
Con trai chú Nghiêm thuần phác thế nhỉ.
Xuyên Thành lạc hậu vậy à?
Cậu cầm lấy di động rồi xuống xe.
Nghiêm Diệc Sơ mém tí bị phát hiện, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng chửi rủa Hứa Thanh.
Hứa Thanh muốn bức ảnh ấy tới nổi muốn khủng bố Wechat của Diệc Sơ.
Chính cậu như nào lại gieo rắc ý nghĩ ấy cho Hứa Thanh nhỉ? Đúng là đầu óc có bệnh thật rồi.
Nghiêm Diệc Sơ cũng chụp một bức, Cận Sầm từ phía sau, gửi ảnh xong, cậu cất điện thoại vào túi.
Cận Sầm đi phía trước, mặc dù mới học lớp 10 nhưng rất cao, có thể cao hơn cậu nửa cái đầu, hẳn là 1m8.
Nhìn từ phía sau, sống lưng của Cận Sầm rất thẳng, không phải kiểu cố tình giả vờ thẳng, như thể đã được huấn luyện cách đi đứng. Một khí chất gì đó rất khó tả.
Rất thu hút ánh mắt người khác nha.
Nghiêm Diệc Sơ liếm liếm môi.
Đây không chỉ là gu của Hứa Thanh…
Hơn nữa, còn là “khẩu vị” của cậu.
—————————————————
Raine: Mở hàng bằng một chương vừa dài vừa dai vừa khó 😀