GẶP NGƯỜI ĐÚNG LÚC - Chương 9: 9 Ngủ Lại
Editor: Chanh
Không phải “Tôi tìm anh ấy có chút việc”, cũng không phải “Tôi tới đưa cơm tối”, mà là “Tôi tới ăn tối với anh ấy.”
Tuy rằng chỉ khác có vài chữ, nhưng hàm nghĩa lại chênh nhau một trời một vực.
Hướng Ca nói xong câu này, toàn bộ bác sĩ trong văn phòng đều ngây như phỗng.
Cô liếc nhìn xung quanh, phát hiện “Em gái Lâm” đang đứng ở giữa kia vẻ mặt không thể nào đẹp hơn.
Ý cười bên môi Hướng Ca càng đậm.
Ngày đó cô tới đây đưa cờ thưởng, cuối cùng lại gặp Lương Thịnh Tây trước cửa thang máy, nhìn phản ứng của anh ta với cô là biết, hiện tại Chu Hành Diễn hẳn đang độc thân.
Như vậy, em gái Lâm này chắc chắn đang ở chế độ chờ phê duyệt.
Lương Thịnh Tây phản ứng nhanh nhất, trên mặt mang theo nụ cười tươi rói: “Có có, vừa nãy bác sĩ Chu còn mới kêu đói bụng đó.”
Bác sĩ Chu cũng không biết mình kêu đói bụng bao giờ nghiêng đầu nhìn anh ta một cái.
Lương Thịnh Tây nháy nháy mắt với anh.
Ban đầu khi lần đầu tiên nhìn thấy Hướng Ca, anh ta còn cho rằng chỉ là một dũng sĩ tới theo đuổi đóa hoa cao lãnh này.
Sau đó lại nhìn đến lời nói và một loạt phản ứng của Chu Hành Diễn, bất chợt ngờ ngợ ra hình như mọi việc không có đơn giản như vậy.
Trong lòng Lương Thịnh Yên yên lặng tiếc nuối cho Lâm Nhiễm ba giây, sau đó vừa dứt khoát lại kiên quyết điên cuồng vote cho em gái yêu tình này.
Lúc này Hướng Ca mới nghiêng đầu, tầm mắt một lần nữa thản nhiên rơi xuống người Chu Hành Diễn, đôi mắt cong cong nhìn anh, đi vào trong phòng.
Đi đến giữa, ngay trước mặt Lâm Nhiễm.
Cô gái vóc dáng vốn đã cao, hôm nay lại còn đi đôi giày cao gót, cúi đầu nhìn cô bác sĩ trước mặt, khí thế ngút trời.
Khóe môi cong lên, đôi mắt đen láy lại sâu thẳm, không có cảm xúc gì nói: “Xin lỗi, có thể nhường đường một chút không?” Thanh âm cô mềm mại, “Cô chắn lối tôi rồi.”
Các bác sĩ đứng gần đó bất giác lui người về sau, theo bản năng tránh xa chiến trường của cánh phụ nữ một chút.
Lâm Nhiễm thấp hơn Hướng Ca một tẹo, hơi ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mắt, vẻ mặt rất khó coi, người lại cố chấp không nhúc nhích.
Hướng Ca chớp chớp mắt, vẻ mặt vẫn không thay đổi, nghiêng người nhìn về phía Chu Hành Diễn đang ngồi phía sau, lên tiếng: “Bác sĩ Chu, bạn gái của anh sao?”
Chu Hành Diễn dựa người vào ghế, vô cùng phối hợp, “Đồng nghiệp.”
Lâm Nhiễm rũ mắt, hàng mi run rẩy.
Hướng Ca “Ồ” một tiếng, híp híp mắt, người cũng bất động, đứng đó nhìn người trước mắt: “Cô cũng muốn ở lại ăn tối với chúng tôi à?”
Bả vai Lương Thịnh Tây run lên một chút.
Em gái yêu tinh này một khi xuất chiêu thì đáo để thật.
Lâm Nhiễm thở dài, lại ngẩng đầu lên: “Không cần.”
Hướng Ca hài lòng, cũng không nói chuyện thêm với cô ta, mỉm cười nghiêng người đi vòng qua.
Chờ đến giờ tan tầm, những người khác trong văn phòng đã đi hết, Hướng Ca kéo chiếc ghế dựa ngồi xuống bên cạnh bàn Chu Hành Diễn, lười biếng chống cằm nhìn anh.
Chu Hành Diễn nghiêng đầu, giọng nói lạnh nhạt: “Sao cô lại tới đây?”
Đầu ngón tay Hướng Ca gõ gõ vào mặt mình: “Đưa cơm tối cho anh đó.”
Chu Hành Diễn nhướng mày, “À” một tiếng.
Hướng Ca chớp chớp mắt, “Ăn cơm tối với anh đó.”
Anh không nói gì.
Đáp án này vẫn chưa hài lòng à?
“Dỗ anh ăn cơm tối đó?”
Hướng Ca thử nói.
“…”
Chu Hành Diễn khẽ thở dài, thu tầm mắt lại, kéo chiếc túi trên bàn qua, lấy hộp cơm ra, mở nắp.
Trong hộp cơm Bento màu gỗ tự nhiên có vài cuộn cơm rong biển, ở giữa gồm trứng, cà rốt, thịt hun khói cùng vài thanh dưa chuột, phía trên còn rắc ít mè.
Cuộn cơm được cuốn rất gọn gàng, khiến người nhìn rục rịch tay chân muốn thử ngay lập tức.
Vừa thấy là biết không phải cô tự mình làm.
Chu Hành Diễn bình tĩnh nói: “Không ngờ tay nghề cô cũng không tệ lắm.”
Hướng Ca rút đôi đũa bên cạnh hộp cơm đưa cho anh, nói dối không hề chớp mắt: “Tất nhiên.”
“…”
Chu Hành Diễn cứng họng, giây tiếp theo, không nhịn được mà cười ra tiếng.
Hướng Ca chớp chớp mắt, hơi liếc nhìn qua, bị anh cười như vậy có chút chột dạ.
Thật ra, cô không có duyên với phòng bếp là bao.
Kỳ nghỉ đông lớp mười năm ấy, Chu Hành Diễn nhặt Hướng Ca một người tơi tả về nhà, cô gái nhỏ người đầy vết thương cuộn tròn trên sofa, nhìn anh với đôi mắt đen láy, giọng nói khàn khàn: “Em đói bụng.”
Chu Hành Diễn mặt không có cảm xúc gì, không trả lời cô, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Chờ tới khi thiếu niên mua bánh mì với sữa từ dưới lầu chung cư đi lên, vừa mở cửa ra, mùi khói trong nhà đã xộc thẳng vào mũi.
Chu Hành Diễn cau mày bước vào phòng, đặt túi đồ trong tay xuống tủ đề giày, nhanh chân nhìn xung quanh một vòng.
.
truyện đam mỹ
Đèn phòng bếp đang sáng, Hướng Ca quàng chiếc tạp dề, một tay bịt mũi, đôi mắt mở lớn, tay còn lại cầm chiếc xẻng lớn đảo tứ tung trong chảo.
“…”
Chu Hành Diễn bước qua, nhìn món trứng xào cà chua trong nồi đã sắp cháy thành than, trực tiếp nắm lấy cánh tay của cô gái nhỏ kéo về phía sau mình, lấy nắp đậy lại chiếc chảo đang bắn dầu tung tóe, tắt bếp, cuối cùng bật máy hút mùi mới coi như xong.
Anh quay người lại, cúi đầu nhìn cô.
Hướng Ca đứng ở sau anh, khuôn mặt trắng nõn hồng hồng, có chút sưng, khóe mắt còn có một vết xước đã khô máu, môi cũng có vài vết rách.
Thiếu nữ ngày thường trên trường vô cùng kiêu ngạo, lúc này mặt mũi méo xệch đeo chiếc tạp dề, tay cầm cái xẻng, vẻ mặt tủi thân vô cùng, giống như đứa trẻ vừa làm chuyện sai, ngoan ngoãn đứng đó ngẩng đầu nhìn anh, không nói lời nào.
Hướng Ca cũng biết mình đang là rắc rối, vì thế nhỏ giọng nói: “Em tưởng là anh mặc kệ em rồi, nên mới định làm chút đồ ăn.”
Cô vốn dĩ muốn len lén xào ít trứng cà chua ăn, rồi thu dọn sạch sẽ trước khi anh về.
Hướng Ca dừng một chút, nhỏ giọng nhận sai: “…!Xin lỗi, em sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”
Nửa học kỳ trước đó, quan hệ giữa Hướng Ca và Chu Hành Diễn thật sự không tính là tốt cho lắm.
Anh không hiểu sao vẫn luôn cảm thấy Hướng Ca có địch ý với mình.
Nghĩ kỹ lại thì cũng không hiểu nổi, bình thường số lần hai người tiếp xúc với nhau ở trong trường hình như còn rất nhiều, thường xuyên qua lại vậy cũng miễn cưỡng coi là có quen biết.
Trên cánh tay thiếu nữ toàn là vết bầm xanh xanh tím tím, Chu Hành Diễn buông tay cô ra: “Đây là nhà tôi, tôi còn đi đâu cho được?” Anh rũ mắt nhìn cô một cái, cất bước đi ra khỏi phòng bếp, “Ra ngoài trước đi.”
Hướng Ca đứng im không nhúc nhích, nhìn anh đi đến huyền quan, xách một chiếc túi đặt xuống bàn trà nơi phòng khách, quay đầu nhìn mình.
Hướng Ca do dự một lát, vẫn là bước chân đi qua.
Thân hình thiếu niên cao ngất ngưởng, còn cao hơn cô nửa cái đầu, Hướng Ca cúi đầu, không ngẩng lên nhìn anh.
Chu Hành Diễn nhìn thấy vết xước nhỏ nơi chân tóc trên trán cô.
Anh nhớ lại vừa rồi, lúc nhìn thấy cô trên phố, cả người cuộn lại dưới ánh đèn đường, không khoác áo ấm, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, làn da lộ ra bên ngoài có những vết bầm tím ghê người, giơ tay níu lấy áo anh, khàn giọng nói không đi bệnh viện, cũng không muốn về nhà.
Đây là đánh nhau ở đâu về thế.
Anh khom lưng lấy lọ thuốc khử trùng, bông gạc, kem trị sẹo cùng một cuộn băng gạc lớn từ trong túi ra, ngồi xuống ghế, ngước nhìn cô rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Ngồi xuống đây.”
Hướng Ca chậm rãi ngồi xuống.
Chu Hành Diễn cầm lọ thuốc khử trùng trong tay, mở nắp, rút ra hai chiếc tăm bông y tế thấm ướt, ngẩng đầu lên, ánh mắt anh rơi vào vết xước nơi khóe mắt cô, chấm chấm đầu bông đã thấm thuốc vào.
Cảm xúc lành lạnh mang theo đau đớn, Hướng Ca hít vào một tiếng, theo bản năng rụt người về sau, lại bị ánh mắt của thiếu niên cảnh cáo.
Hướng Ca ngồi im, nhìn anh khử trùng cho mình, dán băng cá nhân lên.
Động tác không dịu dàng chút nào, còn có chút lóng ngóng, khiến cô đau đến rụt hết cả người.
Vì để phân tán sự chú ý, cô nói với anh đôi ba câu.
Trên cơ bản là cô hỏi một câu, anh đáp một câu, lời nói cũng không nhiều lắm, thanh âm vô cùng lạnh lùng, ngữ điệu lại ung dung thong thả.
Lần đầu tiên Hướng Ca cảm thấy giọng anh dễ nghe vô cùng.
Cũng biết rằng nhà anh cách trường học khá xa, mỗi ngày đi đi về về đều rất tốn thời gian, bởi vì lớp mười hai việc học rất nặng, nên mới thuê một căn ở chung cư cạnh trường, mỗi ngày đều có người giúp việc tới nấu cơm.
Xong xuôi mọi thứ, Chu Hành Diễn mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Trên mặt cô gái nhỏ dán vài chiếc băng cá nhân, vẻ mặt đang ngây ngốc, bụng còn kêu réo lên một tiếng.
Chu Hành Diễn không nhịn được cong cong khóe môi, lấy bánh mì và sữa bò trong túi ra đưa cho cô: “Cần hâm nóng lại không?”
Hướng Ca lắc đầu, nói cảm ơn rồi nhận lấy hộp sữa trong tay anh, chần chờ vài giây, bắt đầu uống ừng ực từng ngụm lớn.
Chu Hành Diễn xé mở bao bánh mì, đưa cho cô.
Cô giống như chú sói nhỏ háu đói, kém chút nữa bổ nhào vào tay anh.
Thiếu niên dựa người vào sofa nhìn cô ăn, lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, “Ăn xong tôi đưa em về nhà.”
Động tác cắn bánh mì của Hướng Ca dừng lại.
Hai má phồng lên như chú hamster nhỏ, vừa nhai vừa nuốt vội miếng bánh mì trong miệng, đôi mắt đen nhánh nhìn anh: “Em có thể ngủ lại chỗ này một đêm không?”
Chu Hành Diễn rũ mắt.
Cô sợ anh từ chối, rất nhanh đã nói tiếp, “Chỉ một đêm thôi, ngày mai em sẽ đi trước khi anh dậy.”
Vừa nói, cô vừa nắm chặt miếng đệm sofa bên dưới.
Chu Hành Diễn không nói gì, nhìn cô một cái, đứng lên xoay người đi vào phòng ngủ.
Hướng Ca nhẹ nhàng thở ra, ăn nốt mấy miếng bánh mì và sữa bò còn lại rồi mang túi bóng bỏ vào thùng rác.
Sau đó đi vào bếp, đổ món trứng xào bóng đêm kia, chùi nồi sạch sẽ mới tắt đèn phòng khách, trở lại sofa nằm xuống.
Mùa đông trong phòng có chút lạnh, Hướng Ca rụt rụt cổ, đem mấy chiếc gối trên sofa đắp lên người từ bụng đến ngực.
Cô vừa yên chỗ, cửa phòng ngủ lại “Cạch” một tiếng, mở ra.
Trên người Chu Hành Diễn mang theo mùi sữa tắm và dầu gội nhàn nhạt, tóc còn đang ướt, đi đến bên cạnh sofa, đứng im, rũ mắt nhìn thiếu nữ đang vùi mình vào đống gối, khẽ nói: “Em vào giường ngủ đi.”
– ———–.