GẶP NGƯỜI ĐÚNG LÚC - Chương 8: 8 Ăn Tối
Editor: Chanh
Trong căn phòng u ám nồng nặc mùi rượu.
Tiếng chửi thề khàn đặc của người đàn ông vang lên không ngừng.
Một căn phòng hai phòng ngủ bình thường xập xệ, cô gái nằm co quắp trong góc bếp, khuôn mặt khuất sau cánh tay trắng nõn chi chít những vết bầm xanh xanh tím tím.
Một tay người đàn ông cao lớn say rượu nắm lấy tóc cô, tay còn lại cố gắng bẻ cánh tay mảnh khảnh kia ra, miệng phun một đống lời tục tĩu.
“Mày thế mà cũng không lấy một cái, uổng công ông đây cho mày ăn ngon uống tốt!”
“Cho mày tiền tiêu vặt, cho mày có chốn ở, cho mày đi học, mày còn không hài lòng cái đếch gì?”
“Còn dám giở trò quỷ với tao? Cứng đầu à? Mày cứ thử mở mồm cãi một câu xem!”
Cô gái ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt non nớt.
Đôi môi nứt nẻ mím chặt, không khóc cũng không nói lời nào, ánh mắt quật cường, vẻ mặt vô cùng giống với người phụ nữ kia.
Giọng nói cô khàn khàn, bình tĩnh nhìn ông ta: “Vậy ông đánh chết tôi đi.”
Đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu, hung hăng túm lấy tóc cô ném sang một bên——
Hướng Ca bỗng nhiên bừng tỉnh.
Trong phòng ngủ trống trải yên tĩnh, chiếc đồng hồ treo tường di chuyển từng tí tích tắc, kim giờ chỉ vào số bốn, rèm cửa nặng nề được kéo chặt, một tia sáng yếu ớt xuyên qua kẽ hở, lạnh lẽo không chút hơi ấm.
Hướng Ca giật mình, hô hấp từ từ bình tĩnh lại, vô thức giơ tay sờ lên vị trí sau tai.
Trên vùng da sau dái tai, khi sờ vào liền cảm nhận rõ được kết cấu của một vết sẹo, vừa lồi lại nhẵn, uốn lượn suốt từ đầu đến cuối phần dái tai.
Hướng Ca cụp mắt, ngồi bất động trên giường, bộ đồ ngủ thấm đẫm mồ hôi lạnh, sờ vào nhớp nháp, ngay cả chăn bông cũng đã hơi ẩm ướt.
Cô nhấc chăn rồi đi ra khỏi giường, đôi chân trần giẫm lên chiếc thảm phía dưới, cởi từng chiếc cúc áo ngủ, ném xuống sàn rồi bước vào phòng tắm.
Khi Cung Mạt đến nhà lúc bảy giờ sáng để đánh thức cô dậy, đồng thời cũng chuẩn bị tinh thần cô gái này có thể dễ cáu kỉnh lúc mới tỉnh giấc, thì Hướng Ca đã mặc một bộ đồ ở nhà ngồi xếp bằng trên sofa chơi game.
Cô đã đưa chìa khóa nhà cho Cung Mạt, lúc nghe thấy tiếng cô nàng mở cửa đi vào, đầu cũng không thèm ngẩng, mái tóc nửa khô nửa ướt xõa sau lưng, ngón tay lướt nhanh trên màn hình chém chém giết giết, cả người vô cùng sảng khoái lên tiếng chào hỏi: “Chào buổi sáng, tiểu hoa nhài.”
Cung Mạt thu lại vẻ mặt ngạc nhiên trong giây lát, mang dép lên bước vào, đặt bữa sáng trên tay xuống bàn ăn, giọng nói cứng ngắc: “Chín giờ sáng nay có lịch chụp ảnh bìa cho, xe bảo mẫu đã đợi ở dưới, hai mươi phút sau xuất phát, qua đó còn phải trang điểm thay đồ rồi chuẩn bị các việc khác, giờ ăn sáng trước đã.”
Tay Hướng Ca run lên, nhân vật trong game ngã lăn ra chết.
Lần đầu tiên cô cảm giác có trợ lý, lịch trình được sắp xếp trước, còn có xe bảo mẫu của riêng mình, rốt cuộc mới cảm giác được chút chân thật, sếp lớn đúng là chuẩn bị nâng mình.
Cô nghiêng đầu: “Tôi cũng có xe, trực tiếp lái qua là được.”
“Tống tổng nói vốn dĩ cũng đã là người mới, làm việc không thể hời hợt.”
Hướng Ca gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Bữa sáng mà Cung Mạt mua mang phong cách Hồng Kông, bánh bao nhân tôm thịt trong vắt, phần nhân có nguyên con tôm, cùng cháo thịt bò với trứng và một ly cà phê đen.
Hướng Ca ăn một miếng, hơi ngạc nhiên: “Tôi còn tưởng cô sẽ bắt tôi ăn uống điều độ đó, kiểu như bữa sáng ba quả dâu tây cùng một ly sữa tươi không đường các thứ ý kìa.”
Cung Mạt đang sửa soạn đồ đạc, không nhìn cô: “Bởi vì cảm giác cô là kiểu người sẽ không ngược đãi chính mình, tôi không mua thì cô cũng lén ăn thôi.”
Hướng Ca chớp chớp mắt, cho một miếng tôm giòn rụm vào miệng: “Bữa sáng này ăn khá ngon đấy, cô mua ở đâu thế?”
“Tài xế chở tôi đi, lát nữa cô xuống hỏi anh ta cũng được.”
Ăn xong bữa sáng rồi chậm rãi thay quần áo, hai người đi xuống lầu, bên dưới xe đã đậu sẵn, tài xế là một anh chàng trẻ tuổi tên Trình Mục, gương mặt tuấn tú, nở một nụ cười ngượng ngùng.
Hướng Ca cũng cười cười đáp lại, cậu nhóc vội vàng cụp mắt xuống, vành tai hơi đỏ ửng lên.
Một lát sau, lại nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn cô.
Hướng Ca bị chọc cười, trực tiếp chống tay lên ghế phụ, rướn người nhìn lên: “Tiểu hoa nhài nói bữa sáng hôm nay là cậu chở cô ấy đi mua à?”
Cậu nhóc gật gật đầu.
Hướng Ca nghiêng đầu, “Tiểu đầu gỗ, cậu biết đường đi tới bệnh viện Nhân Dân 2 không?”
Lại gật.
“Vậy lát nữa cậu giúp tôi tới chỗ hồi nãy mua một phần ăn sáng, đem đến khoa Chỉnh hình bệnh viện Nhân Dân 2, đưa cho bác sĩ Chu Hành Diễn được không? Không cần nói gì hết, chỉ đưa thẳng cho anh ấy là được.”
Trình Mục ngẩn người, rồi gật gật đầu.
Cung Mạt ngồi nơi ghế phụ quay đầu, liếc nhìn cô một cái.
Hướng Ca cười tủm tỉm cảm ơn, nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: “Cậu mua cho mình một phần cũng được, tiền để Tống tổng trả, cứ nói với anh ta bữa sáng tôi ăn ba phần.”
“…”
Cửa hàng bán đồ ăn sáng kia thật sự rất gần bệnh viện Nhân Dân 2, Trình Mục chở Hướng Ca và Cung Mạt tới công ty xong, quay lại mua đồ đưa qua cũng không mất mấy thời gian.
Anh chàng tìm đến khoa ngoại chỉnh hình, nhưng y tá nói rằng hôm nay bác sĩ Chu không có lịch trực, bảo anh tới phòng khám bác sĩ nội trú để tìm.
Thiếu niên rất cẩn thận cầm theo mấy hộp đồ ăn trong suốt tìm đến khoa chỉnh hình nội trú, đứng trước phòng làm việc bác sĩ gõ cửa, thò đầu vào: “Xin chào, tôi muốn tìm bác sĩ Chu Hành Diễn.”
Mấy người đang nói chuyện trong phòng làm việc tầm mắt đều nhất trí dừng lại nơi chiếc bàn cuối cùng, Lương Thịnh Tây cầm cốc nước dựa người vào mép bàn, hất cằm sang một bên.
Chu Hành Diễn ngẩng đầu lên nhìn cậu, giọng nói nhàn nhạt: “Có chuyện gì sao?”
Trình Mục đi vào, nhớ tới cái câu “Không cần nói gì hết” của Hướng Ca, vội vàng lắc đầu, đặt hộp đồ ăn sáng xuống bàn của anh.
Bởi vì lúc mới tới cậu bước rất vội nên hai má có chút đỏ ửng, trên gương mặt trắng nõn khiến người ta có loại cảm giác thẹn thùng kỳ quái.
Trình Mục nói câu hẹn gặp lại, rồi bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Từ đầu đến cuối Chu Hành Diễn vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Những người khác cũng ngây ngẩn cả người, Lương Thịnh Tây bên cạnh còn trợn mắt há hốc mồm: “A Diễn, bây giờ ngay cả nam sinh cậu cũng không tha à?”
Chu Hành Diễn không trả lời, mở từng hộp đồ ăn bên trong ra, ngón tay khẽ gõ gõ từng nhịp.
Điện thoại trên bàn đúng lúc rung lên, Chu Hành Diễn cầm lên xem.
Là một tin nhắn của số lạ chưa lưu tên ——
[Bác sĩ Chu, buổi sáng tốt lành ~]
Chu Hành Diễn nhướng mày, tầm mắt rơi vào hộp đồ ăn trên bàn.
Đây là tin nhắn đầu tiên cô gái kia gửi cho anh sau khi xin được số điện thoại.
Chu Hành Diễn đặt điện thoại xuống bàn, ngả người về sau dựa vào ghế, chốc lát lại cầm lên, mở hộp thư nháp, phát hiện tin nhắn kia còn chưa được gửi đi.
Bốn giờ rưỡi chiều, chờ đến khi Hướng Ca cảm nhận sâu sắc được sự soi mói đến biến thái của nhiếp ảnh gia cùng Tổng biên tập, buổi quay chụp rốt cuộc cũng kết thúc, Hướng Ca nằm liệt trên ghế, cảm thấy cơ mặt mình đã cứng ngắc hết cả rồi.
Cung Mạt đưa tới cho cô một chai nước: “Vất vả rồi.”
“Rõ ràng là một câu nói vô cùng dịu dàng, sao qua miệng cô tôi lại có cảm giác lạnh lùng vô tình thế nhỉ.” Hướng Ca yếu ớt nhận lấy, một tay cầm điện thoại.
Trên màn hình hiện thông báo một tin nhắn chưa đọc được gửi từ một dãy số không cần lưu cũng biết số ai, vài giờ trước.
Hướng Ca chớp chớp mắt, mở ra xem.
Chu Hành Diễn gửi một bức ảnh chụp cờ thưởng cô tặng cho anh trước đó, phía dưới là một dòng tin nhắn——
[Hình như sản khoa không có bác sĩ nào tên Chu Hành Diễn.]
“…”
Hướng Ca ấn vào bức ảnh, nhìn thấy hai chữ màu vàng trên đó liền sửng sốt vài giây, rồi chợt bật cười.
Đặt điện thoại xuống đùi, ôm chai nước trong ngực, cười tới cười lui.
Cô còn cảm thấy may mà lúc đấy mình không mở ra, đưa thẳng cho anh, nếu không cô cũng sẽ xấu hổ chết mất.
Nhưng bây giờ nhìn vậy, lại chỉ thấy buồn cười.
Cô cười một hồi rồi ngước mắt lên nhìn Cung Mạt đang bày ra vẻ mặt khó hiểu bên cạnh, nhịn không được bóp bóp mặt cô nàng: “Tiểu hoa nhài, sao tôi càng ngày lại càng thích cô thế nhỉ ~”
Cung Mạt không chút dao động, vẻ mặt lạnh nhạt đẩy đẩy mắt kính.
Hướng Ca liếm môi dưới, nghiêng đầu nhìn điện thoại, nghĩ xong liền gõ chữ.
[Ngày mai bác sĩ Chu có rảnh không?]
Chu Hành Diễn chắc là chuẩn bị tan tầm nền không có gì làm, hai phút sau đã trả lời.
[Không rảnh.]
[Ngày mốt thì sao?]
Hướng Ca không ngừng cố gắng.
[Bận trực.]
Hướng Ca không trả lời lại.
Cô chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Cung Mạt bên cạnh, đột nhiên hỏi: “Tiểu hoa nhài, cô biết nấu ăn không?”
Cung Mạt đúng là biết nấu ăn.
Với tư cách là trợ lý cũ của Tống Chấp, lúc Hướng Ca hỏi câu này, tiểu trợ lý lại nâng mắt kính, cảm thấy năng lực công tác của mình bị nghi ngờ thêm lần nữa.
Vì thế cô nàng lạnh nhạt đẩy gọng kính, khiêm tốn nói: “Tôi có thể làm nguyên một bàn Mãn Hãn Toàn Tịch*.”
*Mãn Hãn Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán – Thanh) tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình nhà Thanh, và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
– –
Sau khi tin nhắn [Bận trực] kia của Chu Hành Diễn được gửi đi, anh không nhận được tin trả lời, cũng không có động thái gì khác.
Bác sĩ Chu trầm mặt hai ngày, cũng không ai biết lý do, có người cùng phòng còn trêu đùa hỏi: “Hai ngày nay tâm tình bác sĩ Chu không tốt sao, có phải em gái Lâm của chúng ta lại chọc cậu tức giận không?”
Chu Hành Diễn không nói gì, Lâm Nhiễm nhìn anh một cái, mím môi cười: “Tôi nào dám chọc, mọi người cũng biết thật ra anh ấy rất hung dữ mà.”
Giọng điệu giống như đùa cợt, lời nói cũng không có vấn đề gì, nhưng ý tứ thì ai nấy đều rất rõ ràng.
Hướng Ca xách theo hai hộp cơm đứng nơi cửa, hai má phồng lên như con cá nóc.
Cửa văn phòng không đóng, cuộc đối thoại vừa rồi rõ ràng lọt hết vào tai cô không sót một chữ.
Này ai mà không biết? Lúc bà đây biết chuyện này có khi cô còn đang nghịch cát trong nhà trẻ đấy!
Hướng Ca bẹp miệng thầm nghĩ trong đầu, giơ tay gõ gõ cửa.
Lúc này đã gần tới giờ tan tầm, mọi người đều thay quần áo chuẩn bị về, nghe thấy tiếng gõ cửa liền nhìn qua.
Cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng mềm mại rộng rãi, nửa sơ-vin khoe ra vòng eo mảnh khảnh.
Chiếc quần bút chì tôn lên đôi chân dài thẳng tắp cùng cổ chân nhỏ trắng nõn.
Chiếc cằm nhọn, cánh môi hồng nhuận, đôi mắt vô cùng xinh đẹp, đuôi mắt dài hơi híp lại, con ngươi đen như mực.
Gương mặt ấn tượng như thế, Lâm Nhiễm cơ hồ là nhận ra cô ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ từ trước đến nay đều không cần lý do, cảm giác nguy cơ lập tức tràn ngập, cô ta lên tiếng trước, cau mày, giọng điệu không quá hòa nhã: “Văn phòng bác sĩ không thể ra vào tùy tiện, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Hướng Ca trực tiếp làm lơ, tầm mắt cố trình lướt qua cô ta, quét một vòng toàn bộ văn phòng.
Bởi vì hôm nay Chu Hành Diễn trực ban, cho nên trên người còn mặc chiếc áo blouse trắng, người ngồi trước bàn, nhìn cô không nói gì.
Hướng Ca nhìn thẳng anh vài giây, tầm mắt thong thả dời đi, dừng ở trên người Lương Thịnh Tây.
Hàng mi dài khẽ chớp, cô cong cong khóe môi, giọng mềm như tơ: “Bác sĩ Chu có ở đây không? Tôi tới ăn tối với anh ấy.”
– ———–.