GẶP NGƯỜI ĐÚNG LÚC - Chương 34: 34 Anh Xin Lỗi
Editor: Chanh
Bố của Thẩm Tĩnh, Thẩm Thư Hằng, là giáo viên một trường cấp ba trọng điểm của tỉnh.
Ông ta hiền lành, nho nhã, được học sinh trong trường yêu mến.
Không ai phát hiện ra bản chất thật sự dưới lớp mặt nạ kia, sau khi phát hiện nhiều cách cầu cứu khác nhau của mình đều không có tác dụng gì, Thẩm Tĩnh từ từ thay đổi.
Trầm mặc, chết lặng lại cuồng loạn.
Mãi đến một ngày trước ngày thi đại học, cô tự tử.
Lúc đưa đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ phát hiện trong dạ dày chứa một lượng lớn thuốc ngủ và thuốc an thần.
Phong cách trang trí của nhà Hạ Duy nhìn tổng thể rất ấm áp.
Giấy dán tường tông màu nóng, khiến ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ chùm đèn lông vũ lúc này có chút lạnh lẽo.
Hướng Ca ngồi co quắp trong góc, môi mím chặt, đôi mắt đen sâu thẳm.
Người cô vốn đã gầy, giờ đây thoạt nhìn còn có vẻ gầy hơn, mu bàn tay nổi đầy gân xanh ngoằn ngoèo.
“Cậu ấy chỉ bảo do yêu cầu nhân vật như thế.” Hạ Duy cau mày lo lắng, “Nhưng tôi cứ thấy có gì đó không ổn, nào có yêu cầu nào lại thế này.”
Chu Hành Diễn không đáp.
Hạ Duy do dự một chút rồi rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Chu Hành Diễn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Hướng Ca ngẩng đầu nhìn anh, nét mặt từ từ có chút thay đổi.
Cô khẽ cong môi, trầm giọng nói: “Anh đến rồi.”
Chu Hành Diễn không nói chuyện, ánh mắt dừng lại trên cuốn kịch bản bên cạnh cô, rồi quay lại.
Hướng Ca chú ý tới vẻ mặt của anh, đầu hơi nghiêng.
“Anh không cần nhìn em như thế.” Cô nhàn nhạt nói, “Em biết em là ai.”
Chu Hành Diễn mím môi, đi qua ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Hướng Ca nhìn anh đang tới gần, cả người theo bản năng co rúm lại.
Chu Hành Diễn không dám động.
Cô nhìn anh, mày nhẹ cau, khẽ nỉ non: “Em biết em là ai…”
Thanh âm Chu Hành Diễn nhẹ như nước gọi cô: “Hướng Ca.”
Anh lại gọi một tiếng.
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh.
Trong đôi mắt đen như mực là một mảnh mờ mịt, hàng mi dài run rẩy, mắt có chút sưng, hốc mắt còn hơi ẩm ướt.
Yết hầu Chu Hành Diễn khẽ động, người dịch lên trước một chút.
Cô nhạy bén phát hiện ra, lập tức rụt người về sau hệt như một động vật nhỏ bị kinh hãi, thế nhưng phía sau cô là giường, cô dịch không được.
Cô ngả người ra sau trong vô vọng, cả sống lưng dính sát vào giường.
Chu Hành Diễn rũ mày, anh giơ tay lên, bàn tay nhẹ đặt xuống đỉnh đầu cô.
Hướng Ca khẽ run.
Anh không buông, động tác nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài mềm mại của cô, một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại.
Bàn tay người đàn ông ấm áp, hơi thở sạch sẽ mang theo cảm giác an toàn quen thuộc.
Hướng Ca rụt vai, gục đầu xuống, đột nhiên bắt đầu khóc.
Cô vẫn luôn tự dặn lòng, rằng mình không sợ.
Ngay từ đầu cô đã không sợ, bởi vì Hướng Lâm đã từng khóc, cô vẫn luôn tự nói với mình, cô chưa bao giờ sợ ông ta.
Thế nhưng người đâu phải làm từ sắt đá, sao nó có thể mạnh mẽ như vậy được.
Nỗi sợ hãi bị đè nén kiểm soát suốt nhiều năm đột nhiên giống như cuối cùng cũng tìm được cánh cửa giải thoát, những chuyện trong quá khứ cứ như thế tuôn trào, quẩn quanh trong tâm trí cô hệt một bóng đen bám mãi không buông.
Như một đứa trẻ, cô thấp giọng nức nở, nước mắt rơi lã chã, run rẩy lẩm bẩm.
“Em sợ lắm…”
“Em giống cô ấy như đúc…”
“Hành Hành, em rất sợ…”
“Cảm giác như bản thân là hai người…”
“Em không ra được…”
Quai hàm Chu Hành Diễn căng cứng, cảm giác ngột ngạt nơi lồng ngực dâng lên như sóng thủy triều.
Anh chồm người về phía trước, duỗi tay ôm cô vào lòng.
Cô gái trong ngực nhỏ bé vô cùng, mỏng như giấy, tựa như chỉ cần hơi dùng sức một chút là cô sẽ tan thành từng mảnh.
Bây giờ anh mới phát hiện ra cô gầy như vậy.
Gác cằm lên đỉnh đầu cô, cánh tay Chu Hành Diễn siết chặt, thanh âm khàn khàn nhưng cũng rất đỗi dịu dàng, lặp lại tên của cô.
“Em không giống cô ấy.”
“Em dũng cảm hơn cô ấy nhiều.”
“Em rất tuyệt.”
Mãi tới khi Hướng Ca thiếp đi, người Chu Hành Diễn mới động.
Anh ngồi dưới đất, ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, thong thả đứng lên, đặt cô xuống giường, rồi lại đi thấp một chiếc khăn lông ướt, giúp cô lau đi vệt nước mắt đã khô dính trên mặt.
Lúc ra ngoài, Hạ Duy đang ngồi trên sofa lập tức đứng dậy, có chút lo lắng cùng bất an nhìn anh, hơn nửa ngày mới nói câu: “Tôi xin lỗi.”
Rõ ràng đã quen biết tám năm, là người bạn thân nhất của cô.
Nhưng khi đối mặt với Chu Hành Diễn, Hạ Duy lại có chút chột dạ buông ra lời xin lỗi.
Chu Hành Diễn ngẩng đầu lên.
“Là tôi không chăm sóc tốt cho cậu ấy.” Hạ Duy thở dài, “Mới lúc đầu, tôi chỉ cho là hai người cãi nhau, hơn nữa cậu ấy lại bảo mới nhận kịch bản mới, muốn chuẩn bị cho nhân vật, tôi đành ——” cô nàng dừng một chút, “Sau mới ý thức được điểm không thích hợp, tôi không biết nên làm gì mới phải.”
Hạ Duy chán nản nói: “Cậu ấy không kể với tôi chuyện gì, từ nhỏ đã thế rồi.
Chuyện cậu ấy không muốn nói, người ta có cạy miệng ra cũng không nghe được gì.”
Chu Hành Diễn nghe thấy thế mới nhướng mày: “Cô quen cô ấy lúc nào?”
“Khoảng sáu, bảy năm trước, lúc ở Pháp.” Hạ Duy nhớ lại, “Tôi biết cậu ấy khi còn đang học lớp dự bị, mãi tới khi lên cấp ba học cùng trường mới quen.”
Cô nàng nghiêng đầu, “Nhưng mà tôi lại cảm giác hai người hình như quen nhau từ rất lâu rồi.”
Chu Hành Diễn rũ mi, khẽ cười một chút: “Đúng vậy.”
Rất lâu rồi.
– –
“Những tình huống thế này cũng thường thấy thôi.”
Trên tầng hai của một ngôi nhà kiểu Tây nơi ngoại ô, mẹ Chu khoanh chân ngồi trên ghế, lười biếng ngắt một quả nho bỏ vào miệng.
“Mức độ nào cũng có, trầm cảm, tâm thần phân liệt, thậm chí là tự tử, điều đó còn phụ thuộc vào khả năng tự điều chỉnh của bản thân sau này.
Đây cũng coi như là cửa ải mà một diễn viên có thực lực phải vượt qua, nếu đã vượt qua được rồi, tương lai sau này sẽ tiền đồ vô lượng, còn không qua được thì thôi, đừng làm diễn viên nữa.”
“…”
Nhìn Chu Hành Diễn rơi vào trầm tư, mẹ Chu nghiêng mắt liếc anh một cái, “Sao thế, cô người mẫu nhỏ của con không thoát vai được à?” Bà “Oa” một tiếng, “Sớm thế, này còn chưa bắt đầu khởi quay đâu, thường thì tình trạng này sẽ xuất hiện sau khi đóng máy, chậm thì một hai tháng, cũng khó có thể nói bao nhiêu năm.”
Chu Hành Diễn ngẩng đầu, không nói chuyện.
Mẹ Chu nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói: “Nhưng nhân vật kia của con bé, không thoát được vai cũng là điều dễ hiểu.
Đồng cảm với nhân vật rất khó, phải để chính mình bước chân vào thế giới của họ trước đã.”
Không thoát ra được, bởi vì bản thân quá đồng cảm.
Chu Hành Diễn day day huyệt thái dương: “Thế ngài có biện pháp nào không?”
Mẹ Chu nhả hạt nho trong miệng ra: “Gấp cái gì, cứ để con bé duy trì trạng thái này không phải khá tốt sao, hay là bao giờ quay xong mẹ nói cho anh biết?”
“…”
“Quên đi.” Chu Hành Diễn thở dài, “Bao giờ thì khởi quay ạ?”
“Đầu tháng sau.” Mẹ Chu cảnh giác nhìn anh, “Sao thế? Buổi tối anh chạy tới đây chỉ để hỏi chuyện này cho cô bé người mẫu kia à?”
Chu Hành Diễn gật gật đầu, người đi ra ngoài: “Mẹ nói với bố giúp con một tiếng, xin nghỉ đông.”
Mẹ Chu thờ ơ nhìn anh đi ra ngoài, với lấy chiếc điện thoại bên cạnh, ấn vào avatar của viện trưởng Chu, cành cạch gõ chữ: [Con trai ông muốn đưa con gái nhà người ta đi chơi, muốn xin nghỉ đông kìa.]
Viện trưởng Chu đang đi công tác bên kia trả lời rất nhanh: [Phê chuẩn, bảo nó không theo đuổi được thì không cần về.]
Mẹ Chu trợn tròn mắt, nhanh tay chụp màn hình lại gửi cho Chu Hành Diễn.
Hướng Ca bừng tỉnh mấy lần, vừa mở mắt ra cả người có chút mơ màng, không phân rõ là hiện thực hay mộng ảo.
Màn đêm đã buông, căn phòng tối đen như mực, cô ngây người nhìn trần nhà chìm trong bóng tối một lúc, sau đó đột nhiên đưa tay lên bật đèn ngủ.
Đúng lúc này, Chu Hành Diễn đi vào.
Hướng Ca ngoảnh đầu lại, kinh ngạc nhìn anh rồi bất giác co rụt người.
Chu Hành Diễn đứng yên tại chỗ, cho cô thời gian khôi phục lại, thấp giọng gọi tên cô như nhắc nhở: “Hướng Ca.”
Cô nhìn anh chằm chằm, sau một lúc lâu mới chớp mắt, khẽ thả lỏng người.
“Em là Hướng Ca.” Ánh mắt cô trống rỗng, lẩm bẩm tự nói, tựa như đang nhắc nhở chính mình.
Chu Hành Diễn kìm lại sự co rút trong lồng ngực, xoay người đóng cửa lại, đi vào, ngồi xuống nơi mép giường: “Ngủ thêm lát nữa không em?”
Hướng Ca hoàn hồn, chậm rãi lắc đầu.
“Có đói bụng không?”
Cô lại lắc đầu.
Chu Hành Diễn bất đắc dĩ: “Hạ Duy nói thời gian này, tối nào cô ấy cũng chuẩn bị bữa tối chu đáo cho em, thế mà em lại không ăn.”
Hướng Ca rũ mắt, không phản ứng.
Chu Hành Diễn cười: “Sao em lại bắt nạt cô ấy thế?”
Rốt cuộc Hướng Ca cũng ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Lúc cô ngủ hẳn là cũng khóc, bờ mi dài còn ướt đẫm, khóe mắt đỏ bừng.
Chu Hành Diễn giơ tay lau sạch vệt nước còn đọng lại trên mắt cô: “Muốn đi ra ngoài chơi không?”
Cô lại lắc đầu.
“Chúng ta đi tới một nơi xa, không ai biết mình là ai, cũng không cần nghĩ ngợi điều gì.” Anh nhẹ giọng nói.
Cô giống như do dự một chút, đã lâu cũng không phản ứng lại.
Chu Hành Diễn coi như cô ngầm đồng ý, anh túm lấy góc chăn kéo về trước một chút, lại giúp cô sửa sang lại gối, anh nghiêng người nằm bên giường, khuỷu tay chống lên gối để đỡ lấy đầu, cánh tay còn lại ôm cả người cô vào ngực.
Khẽ khàng vỗ về cô qua chiếc chăn bông một chút, dưới ánh đèn ấm áp, toát ra sự dịu dàng vô hạn.
“Em ở Châu Âu nhiều năm nên chắc cũng chán ngán rồi, chi bằng chúng ta đi Nhật Bản được không, khoảng thời gian này có lẽ có thể ngắm được hoa anh đào.”
Hướng Ca quay đầu, mái tóc cô cọ vào mặt gối phát ra tiếng sột soạt rất khẽ.
Chu Hành Diễn cũng rũ mắt nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, cô nhanh chóng rũ mi xuống, người bị anh khóa trong chăn bông khẽ nhúc nhích, cuối cùng khàn giọng mở miệng: “Anh không đi làm sao?”
Cánh tay Chu Hành Diễn ôm cô khẽ nới lỏng, “Ừ, không làm, đã lâu rồi anh không nghỉ ngơi, đúng dịp này tranh thủ xin nghỉ đông một chút.”
Hướng Ca trầm mặc hồi lâu, đột nhiên bật cười như tự giễu: “Anh không cần làm thế đâu, em cũng quen rồi, không cần người khác ——”
Thương hại.
Cô chưa nói xong.
Cánh tay Chu Hành Diễn khẽ siết chặt, người bỗng chốc cúi tới gần.
Bờ môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt ẩm ướt của cô, môi kề da.
Ấm áp, mềm mại tựa như bông.
Hướng Ca mở to hai mắt nhìn.
“Anh xin lỗi.” Anh hôn lên khóe mắt của cô, như thể đang kìm nén điều gì đó.
“Anh xin lỗi vì đã không ở bên em suốt thời gian qua.”
“Sau này anh sẽ không như thế.
Sau này anh sẽ luôn ở bên em, em đi đâu anh theo đấy, nếu em rời đi, vậy anh sẽ đi tìm.”
“Có thể tha thứ cho anh một lần được không?”.