GẶP NGƯỜI ĐÚNG LÚC - Chương 11: 11 Điều Ước
Editor: Chanh
Chờ cảnh sát tới đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Chu Hành Diễn bị gọi đi lấy lời khai, bởi vì Hướng Ca là người báo tin, cho nên cũng bị gọi đi cùng.
Chuyện hỏi đáp gần kết thúc, ánh mắt cảnh sát dừng lại trên cánh tay bị băng bó của cô gái.
Hướng Ca không chút để ý mà cười cười, kéo ống áo sơ mi xuống che khuất đi.
Vốn không có chuyện gì nghiêm trọng, cô cũng ngại phiền phức, một khi truy cứu để cho Cung Mạt tới đây thì kiểu gì sự nghiệp của cô cũng sẽ tòi ra.
Chu Hành Diễn đứng bên cạnh, rũ mắt nhìn cô một cái, không nói gì.
Hướng Ca cũng chỉ bị hỏi vài câu rồi thôi, lúc này đã gần mười giờ, cô ngồi trong văn phòng đầy mảnh thủy tinh vỡ, tựa đầu nhìn ra ngoài, lại bị ánh mắt của người đàn ông liếc sắc lẹm một cái mới thu ánh nhìn về.
Hướng Ca ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt mình: “Lúc nào anh cũng gặp phải loại người nhà bệnh nhân thế này à?”
“Thi thoảng.” Chu Hành Diễn cúi đầu nhìn cô, mày nhíu lại, có chút khó xử.
Đã muộn, anh không thể để cô về một mình.
Nhưng bây giờ bản thân lại không thể rời đi.
Chu Hành Diễn suy nghĩ một chút, rồi lấy điện thoại trong túi ra gửi một tin nhắn trên Wechat.
Hai mươi phút sau, Lương Thịnh Tây thở hồng hộc xuất hiện trước cửa văn phòng khoa chỉnh hình, nhìn Chu Hành Diễn đang quét những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Sao lại thế này?”
Chu Hành Diễn đang cầm cây chổi ngẩng đầu lên, cằm hếch qua một bên: “Đưa về nhà giúp tôi.”
Lương Thịnh Tây chưa kịp phản ứng lại, ngẩn người: “Gì? Tôi giúp cậu đưa về nhà?”
Chu Hành Diễn liếc nhìn anh chàng một cái: “Chẳng nhẽ tôi lại giúp cậu đưa về?”
Lương Thịnh Tây nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi vắt chân một bên hệt như đang xem kịch, vô cùng tốt bụng nhắc nhở một câu: “Chi bằng hôm nay chúng ta đổi ca?”
Bác sĩ Chu: “Không cần.”
“…”
Cậu đúng thật là con mẹ nó chuyên nghiệp.
Vẻ mặt Lương Thịnh Tây một lời khó nói hết nhìn anh, nghẹn hơn nửa phút mới vô cùng vất vả hô hấp bình thường trở lại.
Hướng Ca chống cằm ngồi một bên như đang xem diễn, suýt chút nữa đã cười thành tiếng.
Bác sĩ Lương thật sự không hiểu nổi hai con người này đầu óc bị cái gì, chỉ có anh ta một mình ở đây Hoàng thượng không vội mà thái giám đã nóng lòng muốn tạo thêm cơ hội cho bọn họ có không gian riêng.
Hai người đi ra ngoài, cảnh sát bên ngoài hành lang vẫn còn chưa đi, Hướng Ca nhìn qua, một cô y tá nhỏ đang ngồi xổm xuống nhặt đồ đạc vương vãi trên mặt đất.
Hướng Ca rũ mi: “Làm việc ở bệnh viện cũng vất vả quá nhỉ.”
Lương Thịnh Tây đi bên cạnh cô, nghe thấy được liền cười cười: “Đâu chỉ vất vả, quả thực không phải là việc cho người làm mà, nguy hiểm, tốn công vô ích, lúc phẫu thuật xong tay chân đều mềm nhũn, quầng thâm còn rộng hơn hai mí mắt gộp lại, vậy mà còn gặp phải kiểu người nhà bệnh nhân hung hãn như thế thì bác sĩ chủ trị thật đúng là chết thảm luôn.”
Hướng Ca nhướng mày: “Thế mà anh còn làm bác sĩ.”
Lương Thịnh Tây dừng một chút, đột nhiên nói: “Lúc tôi học đại học là bạn cùng phòng với A Diễn.”
Hướng Ca không nói gì.
“Lúc ấy A Diễn không giống như bây giờ.” Hai người vào thang máy đi xuống lầu một, Lương Thịnh Tây nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Đại khái là như vầy, giống như bị giam cầm trong tòa lâu đài cổ u uất ấy.”
Hướng Ca suýt chút nữa đã bị sặc nước miếng của chính mình: “U uất cái gì cơ?”
Lương Thịnh Tây xua xua tay: “Tóm lại chính là bệnh rất nặng, cô hiểu ý tôi thế là được.”
Hướng Ca nhớ lại một chút hình ảnh Chu Hành Diễn những năm cấp ba, mặc dù sự sắc sảo cùng kiêu ngạo trong mắt anh mạnh mẽ và rõ ràng hơn bây giờ, nhưng dường như không có bất kỳ tia u sầu hay u uất nào.
“Tóm lại nhìn qua chính là hoàn toàn không giống bộ dáng của bác sĩ à?”
Lương Thịnh Tây gật đầu, “Đặc biệt là lúc cầm dao phẫu thuật ấy, y như đi giết lợn không bằng.”
“…”
Hướng Ca:?
“Khi đó chúng tôi đều cho rằng sau này cậu ấy sẽ đi làm pháp y gì gì đó, cũng bởi khí chất cậu ta lúc đấy rất hợp mà, tôi mới hỏi, sao cậu lại học y khoa?”
Lương Thịnh Tây liếm môi dưới cười cười, “Cậu ấy nói, bởi vì hy vọng mỗi người trên thế giới này có thể bớt đi chút khổ đau.”
Bước chân Hướng Ca dừng lại, cả người sửng sốt ngây ra.
Sau lần đầu tiên cô được Chu Hành Diễn đưa về nhà và chiếm giường của anh suốt một đêm, hai người vẫn không gặp lại trong suốt kỳ nghỉ đông.
Gặp lại anh một lần nữa là một tuần trước khi kỳ nghỉ đông kết thúc.
Lớp mười hai đi học sớm, tối hôm đó anh tự học ở thư viện, lúc về nhà trời đã khuya, trên con đường tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng gió rít gào.
Vẫn dưới ngọn đèn đường ấy, vẫn bóng dáng nhỏ bé quen thuộc ấy.
Bước chân Chu Hành Diễn dừng một chút, đi đến bên cạnh cô.
Hướng Ca ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy trống rỗng vô hồn, sau tai còn có vết máu ghê người theo vành tai chảy xuống, xẹt qua chiếc cổ trắng nõn chảy vào trong áo.
Đây là lần thứ hai cô đến nhà Chu Hành Diễn.
Lần này không giống lần trước, vết thương sau tai cô nặng hơn, dài ngoằn ngoèo hệt như bị một thứ vũ khí sắc bén nào đó chém xuyên qua, máu tươi cứ rỉ ra từng dòng không ngớt.
Chu Hành Diễn thay từng miếng băng gạc cùng bông khử trùng giúp cô cầm máu, hơn nửa ngày nhưng máu vẫn chảy.
Ngón tay anh cứng đờ, khớp xương trở nên trắng bệch: “Chúng ta đi bệnh viện.”
Thiếu nữ ngơ ngác quay đầu lại, nhìn anh, rồi vô thức lắc đầu.
Khóe môi Chu Hành Diễn cứng lại, giọng nói hơi căng thẳng: “Vết thương của em hẳn phải khâu lại, nếu không tới bệnh viện sẽ không cầm máu được.”
Cô vẫn lắc đầu nguầy ngậy, dù anh nói gì cũng không chịu đi bệnh viện.
Chàng thiếu niên vừa tức giận lại lo lắng, giọng nói khàn khàn, thấp giọng gọi tên cô: “Hướng Ca!”
Hướng Ca nhìn anh một cái, giơ tay lau đi vết máu trên miệng vết thương, lại bị tay của Chu Hành Diễn bắt lấy, “Tay em bẩn, đừng chạm vào.”
Anh giống như bị chọc tức, từ giọng nói đến ánh mắt đều vô cùng hung dữ, lại có chút cảm giác thất bại.
Hướng Ca chợt phát hiện ra tính tình người này hình như cũng không phải quá tốt.
Cô ngoan ngoãn buông tay, im lặng một chút, mới chậm rãi nói, “Không thể đi bệnh viện.”
“Gì cơ?”
“Tới bệnh viện sẽ phải dùng tên thật, cũng sẽ phải gọi điện báo cho phụ huynh, không thể đi.”
Chu Hành Diễn nghe xong liền hiểu.
Anh mím môi trầm mặc trong chốc lát, tận lực giúp cô vệ sinh những miệng vết thương nhỏ bên cạnh, dùng băng gạc sơ cứu đơn giản trước, sau đó lấy áo khoác của mình, đưa cho cô.
Hướng Ca chần chờ, phản ứng có chút chậm, không nhận lấy.
Chu Hành Diễn trực tiếp đi tới trước mặt cô, hơi cúi người, khoác chiếc áo trong tay lên người cô gái nhỏ.
Thân hình thiếu niên có chút mảnh khảnh, cánh tay không quá rộng lớn cùng chiếc áo khoác bao phủ lấy cả người cô, khiến người ta sinh ra loại ảo giác được ôm ấp.
Anh rũ mắt, nhìn bờ mi thanh tú của cô: “Tôi đưa em đi tới bệnh viện không cần dùng tên thật.”
Chu Hành Diễn kéo cô xuống lầu, đợi một lúc mới bắt được xe, rồi báo một địa chỉ.
Hướng Ca ngồi nơi ghế sau với anh, đi được một hồi, cô bắt đầu có chút buồn ngủ, ngẩn người dựa vào lưng ghế taxi.
Đầu cô hơi gục xuống, động đến vùng da bị thương, đau đến thấu tim.
Hướng Ca cau mày, hai mắt nhắm chặt.
Trong lúc bàng hoàng, một đôi tay mạnh mẽ ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô, giọng nói trầm thấp êm ái quen thuộc chậm rãi vang lên liên tục bên tai, gọi tên cô, bảo cô đừng ngủ, cùng cô nói chuyện.
Khi taxi dừng lại trước cửa một bệnh viện tư nhân, Hướng Ca đã có chút mơ hồ, cả người mềm oặt được Chu Hành Diễn chống đỡ một nửa.
Cô dính vào anh, cả người phát sốt nóng hầm hập.
Chu Hành Diễn đã gọi điện trước, ở cửa đã có người đợi sẵn, nhìn hai người trên xe đi xuống, vội vàng chạy tới ôm người vào.
Chờ tới khi tỉnh lại, cô đã nằm trên giường trong phòng bệnh, ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, trong phòng không bật đèn, ánh sao cùng vầng trăng bàng bạc xuyên qua ô cửa chui vào.
Hướng Ca chớp chớp mắt, lại quay đầu, nửa bên đầu có chút tê dại.
Chu Hành Diễn ngồi ở bên cạnh, nghe được động tĩnh liền quay lại nhìn cô.
Thiếu niên còn đang mặc đồng phục, phía trên có vết máu của cô thấm vào.
Hình như anh có chút bệnh thích sạch sẽ, nhưng bộ dáng lúc này lại là không mấy để ý, người hơi cúi xuống, đặt tay lên trán cô: “Hạ sốt rồi.”
Hướng Ca giãy giụa muốn ngồi lại, bả vai lại bị người ấn xuống, “Miệng vết thương mới vừa khâu xong, em đừng lộn xộn.”
Hướng Ca không động nữa, nghiêng đầu nhìn chiếc đồng hồ quả quýt treo trên tường, bờ mi khẽ run, thong thả mở miệng: “Hôm nay.”
“Gì cơ?”
Giọng cô hơi trầm xuống: “Hai giờ sáng rồi, sinh nhật của em, là hôm nay.”
Vừa rồi ở trên taxi, vì để đánh lạc sự chú ý và khiến cô tỉnh táo hơn, anh tìm mọi cách để tám chuyện, hỏi cô từ cung hoàng đạo đến sao chiếu mệnh, vắt hết óc nghĩ đủ loại chuyện mà đám con gái lớp anh thường rôm rả bàn tán trên lớp mà anh vốn từng không mấy quan tâm.
Chu Hành Diễn cười, hơi nhích đầu lại gần một chút, “Ừ, vậy em có điều ước sinh nhật nào không?”
Hướng Ca nằm trên giường vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, rồi sau đó mở miệng chậm rãi nói: “Hy vọng rằng mỗi người trên thế giới này có thể bớt đi chút khổ đau.”
Thiếu niên ngẩn ra, nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt dài đen láy sáng trong dưới ánh trăng mờ ảo, bình tĩnh lại lãnh đạm, khác hoàn toàn với cô gái có đôi mắt kiêu ngạo dưới ánh mặt trời trong trí nhớ của anh.
Chu Hành Diễn nhìn sang một bên, chạm vào sợi tóc dính đầy vệt máu đã khô quanh tai cô, dừng một chút rồi đột nhiên gọi, “Hướng Ca.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Sau này đừng đánh nhau nữa.”
Hướng Ca ngẩn người.
Anh nhớ tới mấy tuần trước, mấy giờ trước, thiếu nữ một người đầy những vết thương rướm máu cứ rỉ ra không ngừng.
Chu Hành Diễn mím môi, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Sau này mà còn đánh nhau nữa là tôi mặc kệ em.”
Hướng Ca đột nhiên lại cười.
Anh cho rằng cô không chịu đi bệnh viện, không chịu về nhà, là bởi vì sợ người nhà biết sẽ lo lắng, hoặc là sợ bị mắng…!sao?
Hướng Ca đột nhiên có một loại cảm xúc kỳ lạ không diễn tả thành lời.
Không muốn cho anh biết lý do, không muốn cho anh biết nguyên nhân, không muốn được anh đồng tình thương hại, càng không muốn bị anh ghét bỏ.
Cô rũ mờ mi cong, cười nhẹ: “Được, sau này em sẽ không đánh nhau.”
– ———–.