GẶP LẠI SAU LY HÔN - Chương 8: Tạm Biệt
“Là tôi có lỗi với anh, đã làm cho anh thất vọng. Cho nên, anh hiện tại muốn trả thù tôi sao?”
“Trả thù? Hah,” Cố Thừa Minh giễu cợt, “vừa rồi tôi đã nói, tôi không bao giờ quan tâm đến những người không liên quan đến mình.”
Sắc mặt Thẩm Diễm hơi tái nhợt, “Ừm”.
“Khi em theo đuổi và nhất quyết lấy tôi, tôi đã làm theo ý em, làm em trở thành thiếu phu nhân của Cố gia. Cuối cùng, sự lựa chọn của tôi lại trở thành trò cười của cả thành phố Bình Giang, vợ mới cưới của tôi, cưới nhau chưa được 1 năm thì đâm đơn ly hôn mà không rõ lý do.”
Thẩm Diễm rũ mắt xuống, lắc đầu nói: “Anh vẫn không tha thứ cho tôi.”
“Là em có lỗi với tôi” Cố Thừa Minh lạnh lùng nói, “Là em, Thẩm Diễm, em cố chấp muốn tiếp cận tôi, cuối cùng lại bỏ rơi một cách vô trách nhiệm. Thẩm Diễm, có lẽ cả đời này em chưa từng biết trách nhiệm của mình là gì. Tôi không biết đâu là sự thật. Em là người cứng lòng, em thật không có trái tim. Những người như em sẽ không bao giờ hạnh phúc.”
Sau khi thô bạo nói xong, Cố Thừa Minh lại bình tĩnh nhìn sự lúng túng của cô.
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của anh, người phụ nữ lại không hề tỏ ra ngượng ngùng, ngược lại còn rất bình tĩnh khiến anh vô cùng ngạc nhiên.
Thẩm Diễm yên lặng nhìn hắn nói: “Chân thành? Anh đã từng đối với tôi chân thành chưa?”
Câu hỏi này khiến Cố Thừa Minh sững người một lúc, Thẩm Diễm cũng cười một tiếng, cô nhìn anh nhẹ nói: “Nhìn xem, anh đang trách tôi, nhưng có bao giờ anh tự hỏi bản thân mình, anh đã từng chân thành với tôi chưa? Anh hỏi tôi trách nhiệm là gì, vậy anh đã có bao nhiêu trách nhiệm với vai trò người chồng rồi? “
Đôi mắt cô hơi vô hồn, cô lẩm bẩm: “Đêm tân hôn anh đã để vợ một mình trong căn phòng lạnh lẽo, không về nhà một tháng sau khi kết hôn, và …”
Cô cau mày không nói gì, thay vào đó, cô điều chỉnh biểu hiện của mình và nói một cách bình tĩnh, “Đừng nói về chuyện cũ nữa. Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, nó không còn ý nghĩa gì. Nếu anh muốn hỏi tôi tại sao ly hôn, được, để tôi nói với anh, vì tôi không còn yêu anh nữa, cảm thấy cuộc sống vợ chồng khác xa với những gì tôi tưởng tượng, không thể chấp nhận được nên tôi muốn ly hôn và muốn được một số tiền cấp dưỡng. “
Một tiếng “Bang!”
Ly cà phê bị đập xuống đất, Bánh Đậu ở đằng xa nhảy dựng lên, muốn chạy lại đây nhưng đã bị lão Trương vội vàng ôm chặt, mồ hôi nhễ nhại, trán căng thẳng, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, không sao, mẹ và chú Cố đang nói chuyện, không sao cả, nói chuyện xong rồi Bánh Đậu có thể đi gặp mẹ.”
Bánh Đậu mở to mắt, dần dần bình tĩnh lại, nhìn thẳng về phía đó.
Trong lúc Thẩm Diễm và Cố Thừa Minh ở hướng khác, Cố Thừa Minh tức giận ném cái ly, Thẩm Diễm lúc đầu chỉ lộ ra vẻ hoảng sợ, giây sau lại bình tĩnh như thường.
Cố Thừa Minh suýt chút nữa đã nghi ngờ Thẩm Diễm là giả mạo, khi đó cô cư xử tốt, luôn nở nụ cười ngọt ngào, nói năng nhẹ nhàng ngượng ngùng, khi anh cười với cô, cô sẽ cao hứng hồi lâu.
Còn bây giờ … Cố Thừa Minh nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mặt, điềm đạm, chững chạc, bình tĩnh, tất cả đều cho thấy phẩm chất tâm lý trưởng thành của người phụ nữ
Cố Thừa Minh không ngờ rằng, nhiều năm sau gặp lại anh lại phát hiện ra một góc cạnh khác ở người phụ nữ này.
Cố Thừa Minh gật đầu cười nói: “Tôi không yêu anh nữa, được, tốt.”
Thẩm Diễm trầm mặc bình tĩnh, không có một tia hoảng sợ, Cố Thừa Minh đột nhiên cảm thấy chán nản, móc ví ra, lấy ra một ít tiền giấy, đứng lên, trịch thượng nói: “Chính là em nói yêu tôi, cuối cùng chính em cũng nói không yêu nữa. Không biết số tiền đó đã đi đâu nhưng chúc em hạnh phúc. Tạm biệt.”
Nói xong anh đặt tiền xuống, không thèm quay đầu nhìn lại, Thẩm Diễm nhìn bóng lưng cao thẳng của anh, suy nghĩ của cô quay trở lại ngày hai người kết hôn, ngày đó cũng vậy, anh tiễn cô về nhà, vào phòng chưa đến năm phút, anh đã mở cửa rời đi, Thẩm Diễm hoảng sợ ôm anh từ phía sau, nhưng người đàn ông bị cô ôm không hề nhúc nhích, bình tĩnh mở tay ra, nhẹ giọng nói: “Anh có chuyện ở công ty, em ngủ sớm đi.”
Em đi ngủ sớm đi? Điều đó có nghĩa là anh không định về?
Thẩm Diễm lúc đó hết sức bối rối, nhảy dựng lên ôm lấy hắn lần nữa, cầu mong gợi lên sự thương hại và nhu nhược của anh, nhưng người đàn ông đó quay lưng bỏ đi không hề hối hận, dù gương mặt có vẻ trìu mến, nhưng thực ra lại tàn nhẫn.
Anh tự vấn bản thân, chất vấn về sự bỏ rơi của cô khi đó, mọi lời nói đều chỉ ra sự tàn nhẫn và thờ ơ của cô, nhưng anh không biết rằng đó là những gì anh đã làm với cô khi đó, mặc dù anh dường như không biết.
Thế nhưng, biết và phớt lờ trong tình yêu thì có khác gì nhau đâu, đau là đau, hết đau rồi lại cho kẹo, ai sẽ quay lại nói lời yêu, dù trái tim đã bị chọc thủng vô số lỗ, mất bao lâu để lành lại, anh có biết không?
Anh không biết, vì lúc đó anh đang bận rộn với “sự nghiệp” và công việc của mình, anh nghĩ cô sẽ là người vợ bé bỏng dịu dàng của anh, sẽ luôn ở nhà chờ anh không chút tiếc nuối.
Nhưng anh không biết, cho dù có nguyện ý đợi anh, cô cũng chưa từng nghĩ cuộc hôn nhân này sẽ tồn tại được lâu.
Thẩm Diễm chớp mắt, cảm giác có nước rơi trên bàn, cúi đầu lấy tay che mắt, cố gắng dùng sức đẩy lùi sự ẩm ướt.
Sau khi điều chỉnh lại bản thân, ngay khi ngẩng lên, cô đã thấy Bánh Đậu đang lặng lẽ đứng trước mặt mình.
Lão Trương giao thằng bé lại sau khi Cố Thừa Minh rời đi, liền vội vàng đi theo ông chủ của mình.
Mà vừa rồi, Thẩm Diễm vẫn cúi đầu, không biết Bánh Đậu đã quan sát cô bao lâu.
Thẩm Diễm không muốn đứa nhỏ nhìn thấy mình đang khóc, cô sụt sịt cười nói: “Được rồi, mẹ nói xong rồi, chúng ta về nhà đi.”
Bánh Đậu gật đầu, nhón chân lấy một vài chiếc khăn giấy trong hộp trên bàn, lau mắt cô bằng đôi tay mềm mại của mình.
Nước mắt Thẩm Diễm vừa cố nén lại suýt nữa rơi xuống, cô hít một hơi thật sâu kéo khóe miệng thành một nụ cười méo m.
Bánh Đậu đột nhiên nói: “Mẹ đừng cười nữa, xấu quá đi.”
Thẩm Diễm sửng sốt một chút, sau đó nhìn con trai, nhóc con mím chặt khóe miệng, dáng vẻ nghiêm túc và bình tĩnh giống với người đàn ông vừa rồi.
Thẩm Diễm giật mình, cho dù biết Cố Thừa Minh đã rời đi nhưng vẫn lo lắng quay đầu chặn bóng dáng của Bánh Đậu, lại không biết rằng ngoài cửa, Cố Thừa Minh không có rời đi, mà là quả thực đang nhìn mẹ con cô.