GẦN GŨI QUÁ MỨC - Chương 9: Chương 9
Edit: Bánh
Đống dấu vết hỗn loạn trên bài thi của cậu ấy đã để lại cho tôi một ấn tượng cực kì lớn.
Kẻ đang yêu rất dễ đề cao địa vị của mình trong lòng người kia, thật ra lúc đó tôi đã mặt dày mà ảo tưởng rằng —— vợ yêu Văn Sở Dự của tôi, vì cảm thấy xót thương cho tôi, nên mới viết ra mấy chữ đầy căm phẫn đó trên bài làm của mình.
Nhưng sau vài giây suy nghĩ lại, tôi đành vô cùng tiếc nuối mà loại trừ giả thiết này.
Loài người có thể chia sẻ ngọt bùi, nhưng hiếm ai có thể cực khổ cùng chia, dù tôi có bị mẹ mình đánh gãy ba cái xương sườn, cũng sẽ không thể nào ảnh hưởng đến tình cảm giữa Văn Sở Dự và mẹ cậu ấy được.
Thế nên chắc chắn đang có chuyện lớn nào đó rồi.
Tranh thủ tiết Thể dục, tôi kéo cậu ấy ra một góc nhỏ trên sân trường, muốn hỏi cho rõ chuyện là như thế nào.
Hai đứa tôi mặt đối mặt, người kia đứng ngược hướng mặt trời, tia nắng chiếu thẳng vào mặt khiến cậu ấy không mở mắt nổi, đôi mắt khẽ híp lại, chớp liên tục, lông mi cong vút cũng động đậy theo, tựa như một con búp bê xinh đẹp đang chớp mắt.
Tuy tôi định sẽ hỏi chuyện, nhưng lại không biết nên bắt đầu một đề tài nhạy cảm lại riêng tư này như thế nào.
Tôi nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ xem mình nên mở lời ra sao, mà cậu ấy cũng đứng đó một cách ngu ngốc với tôi.
Văn Sở Dự thấy tôi cứ im lặng một lúc lâu mà không lên tiếng, liền nghiêng đầu nở nụ cười: “Cục cưng, cậu muốn nói gì vậy? Ủy viên thể dục còn đợi tớ đi chơi bóng với cậu ấy đấy.”
Nụ cười của người kia hòa với ánh nắng vàng rực rỡ đang lan tỏa, ấm áp đến mức có thể khiến gỗ mục đâm chồi nảy lộc.
Tôi nhìn mà tai nóng lên, cũng không biết sao nữa, tôi bảo cậu ấy hãy đến nhà vệ sinh cùng mình đi.
Đúng là con cu làm mù con mắt, vừa dứt lời xong thì tôi liền hối hận.
Tôi nào đâu giống các bạn gái, đi WC cũng cần có người đi chung chứ, nếu tôi và Văn Sở Dự đến WC cùng một lúc, thì 90% là để hôn nhau.
Tôi tìm người kia để nói chuyện nghiêm túc, thế éo nào lại thành như thế này, tôi thấy chắc mình phải chạy đi rửa sạch bộ não đồi trụy của mình rồi.
Quả nhiên, cậu ấy phá lên cười: “Muốn hôn mà cũng phải trang trọng như thế hả, cục cưng, cậu dễ thương quá.”.
ngôn tình sủng
Tôi trao đổi nước bọt với cậu ấy trong buồng vệ sinh, từ sau khi chúng tôi lên giường với nhau rồi, những nụ hôn giữa cả hai đã không còn kiềm chế cùng nhạt nhẽo như lúc trước.
Văn Sở Dự luồn tay vào trong vạt áo tôi, ngón tay vân vê đầu v* rồi khẽ nhéo khiến tôi không khỏi phát ra tiếng rên rỉ.
Cậu ấy buông miệng tôi ra, gối đầu lên vai tôi, thì thầm: “Cậu cứng, đụng phải tớ rồi này, tớ cũng thế, chúng ta làm gì giờ đây.”
Vừa nói, tay Văn Sở Dự đã vô cùng không thành thật mà vuốt ve thằng em đã hơi ngẩng đầu dưới lớp quần của tôi.
Tôi co chân lên, trốn về phía sau rồi giơ tay đẩy trán cậu ấy: “Đang ở trường đấy, làm chuyện thái quá tớ không chịu đâu.”
Vẻ tiếc nuối toát lên trong ánh mắt người kia, nhưng cậu ấy vẫn nói thế thì thôi.
Văn Sở Dự giúp tôi sửa lại quần áo đã lộn xộn, kéo tay tôi chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc này tôi mới nhớ ra mục đích ban đầu khi mình kêu cậu ấy ra nói chuyện riêng, bèn vội bước nhanh về phía trước, nghiêng người chặn chỗ khóa cửa lại, trừng mắt nhìn Văn Sở Dự.
Còn người yêu tôi lại sờ chóp mũi có chút ngượng ngùng.
“Sao cậu không viết bài luận hôm thi giữa kỳ?”
“Thì tớ nói rồi đó, tớ buồn ngủ……”
“Thôi đi.” Tôi cố nén một loại cảm xúc không tên nào đó xuống, túm lấy cổ áo của Văn Sở Dự, “Mấy thứ cậu vẽ trên tờ giấy thi tớ thấy hết cả rồi, nói thật xem nào.”
Nói gì cũng được, tôi muốn nghe lời thật lòng của cậu ấy, mà cậu ấy cũng không nên giấu giếm tôi bất cứ thứ gì mới phải.
Tôi không nghĩ cậu ấy phiền phức hay gì đâu, tôi là chồng, vợ tôi gặp chuyện thì tôi phải biết chia sẻ.
Ánh mắt người kia lập lòe một chút rồi lại chậm rãi cúi đầu, ngập ngừng mở miệng: “Cục cưng, không có gì to tát đâu, cậu đừng lo lắng mà…”
Tôi bị thái độ dong dài của Văn Sở Dự chọc cho tức điên lên chỉ trong nháy mắt, nhấc chân đá vào đầu gối của người kia, cậu ấy không đứng vững, đôi chân mềm nhũn, xém chút nữa là quỳ xuống.
“Câm mồm! Ăn ngay nói thật cho tớ!”
Văn Sở Dự vẫn cúi đầu trong im lặng, chút kiên nhẫn còn sót lại trong tôi cũng vì thế mà cạn kiệt.
Thật ra thì tôi cũng không biết vị trí của mình trong lòng cậu ấy là tới đâu, chỉ biết là người kia thật sự thích mình —— dù gì thì cậu ấy có thể hứng lên với một tên đực rựa như tôi thì chắc chắn là vì có dục vọng đối với tôi rồi.
Mà trong dục vọng thì ít nhiều gì cũng sẽ xen lẫn một chút tình cảm tốt đẹp.
Tính tình tôi thiên về kiểu hướng nội, với mấy chuyện như kết bạn tứ phương thì tôi không bằng Văn Sở Dự là cái chắc rồi, nhưng chuyện thao túng tâm lý của người khác thì tôi biết thừa.
Thế là tôi túm lấy tóc cậu ấy, buộc người kia phải ngẩng mặt lên nhìn mình, dùng ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt kia, uy hiếp: “Văn ca, một đứa trẻ không thành thật sẽ không được ai thích, cũng sẽ không ai muốn.
Mà hành động vừa rồi của cậu lại rất không thành thật, cậu hiểu không.”
Vừa dứt lời, tôi liền thấy vẻ mặt vốn bình tĩnh của Văn Sở Dự như bị xé toạc ra, tràn đầy sợ hãi chỉ trong nháy mắt.
Nói trắng ra thì tôi mới là đứa sợ cậu ấy sẽ không thích, không cần mình hơn, nhưng tôi vẫn muốn nói thế, thậm chí tôi còn tỏ vẻ là mình bất cần, khiến cho cậu ấy phải cảm nhận được sự kinh hoảng bất an.
Nếu sự bối rối của người kia là do tôi mà ra, thế thì sự quan tâm mà Văn Sở Dự dành cho tôi sẽ không phải là giả, và cũng chỉ có thế, thì tôi mới cảm nhận được cảm giác yên tâm.
Tôi thấy cậu ấy như vậy rồi, bèn quay đầu muốn rời đi, buông Văn Sở Dự ra, chuẩn bị chạy lấy người.
Lúc tay tôi vừa mới đụng vào khóa cửa, cậu ấy lại ôm lấy tôi từ phía sau, kề trán vào gáy tôi, hơi thở nóng rực phả lên da thịt mẫn cảm trên người tôi, khiến tôi phải rùng mình.
“Không thích sao?” Văn Sở Dự hỏi.
“Cái……!Cái gì……”
Đôi môi nóng bỏng có chút ướt át kia dừng lại trên cần cổ tôi, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm xuống.
Tôi cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn không kìm được mà bật ra một tiếng rên nhẹ.
Cậu ấy cười khẽ bên tai tôi: “Cậu thích, đừng chối.”
“Ha a……!Cậu đừng……!Cậu đang nói cái gì vậy……”
“Tớ nghĩ đến chuyện toàn thân cậu đều là vết roi rướm máu thì không đặt bút nổi, thậm chí còn muốn xé đề thi ngay trong giờ làm bài.
Cục cưng, cậu hài lòng chưa.”
“A ưm! Tớ……!Tớ không tin.”
“Thật không ngoan.”
Văn Sở Dự cố ý thở dốc ngay bên tai tôi, tiếng gầm trầm thấp như loài sư tử cứ thế mà lọt vào màng nhĩ.
Cổ họng tôi khô khốc, ham muốn vừa mới giảm bớt lại bắt đầu trỗi dậy, chân tôi mềm nhũn, cả người tựa hết vào trên người cậu ấy.
Cảm nhận được thân thể tôi có biến hóa, cậu ấy nhét hai ngón tay vào trong miệng tôi, khuấy đảo không ngừng.
Còn giọng điệu thì vẫn ngả ngớn như vậy: “Trong miệng cậu còn có nước miếng của tớ đấy, thế mà dám nói ra mấy câu không thích rồi lại không muốn ư? Có phải vừa rồi do tớ bận ôn thi, không có thời gian chịch cậu nên bắt đầu học hư rồi đúng không?”
Tôi giãy giụa, vừa định mở miệng nói không phải, ngón tay của người kia đã đè đầu lưỡi tôi lại, khiến tôi không thể phát ra bất cứ một âm tiết nào.
Văn Sở Dự cắn vành tai tôi, răng khẽ nghiến.
“Nói miệng thì được gì, muốn chứng minh thì phải dùng hành động.”
Cậu ấy dùng lưỡi liếm mút vành tai tôi rồi thì thầm vào đó, nói, cục cưng, tối nay tan học đừng hòng bỏ trốn.
Cậu ấy muốn dạy tôi học ngoan.
– —————
Cả buổi chiều, Văn Sở Dự vẫn tỏ vẻ giống như không có gì xảy ra mà ngồi bên cạnh tôi, nghe giảng học bài, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Nếu thi thoảng cậu ấy không nhìn về phía tôi rồi nở một nụ cười sâu xa, tôi sẽ thật sự cho rằng hôm nay cậu ấy vẫn như mọi ngày.
Nhưng cậu ấy có giận thì mới là vô lý đó, tôi quan tâm thế mà còn không cảm ơn thì thôi, lại còn làm mấy trò thần kinh với tôi nữa, cuối cùng còn nói nào là tôi không ngoan, rồi còn muốn chỉnh đốn tôi.
Tôi thấy người yêu mình y hệt một con chó điên, không biết làm gì khác ngoài việc cắn người.
Tất nhiên là còn lâu tôi mới để cậu ấy chỉnh mình, thế là tôi bắt đầu lén thu dọn cặp sách khi tiết tự học chỉ còn mười phút, tính toán chuồn đi nhân dịp lớp tan học, dòng người chen chúc xô đẩy thì cậu ấy sẽ không có cách nào để tóm được tôi rồi.
Nhưng hai đứa tôi ngồi gần quá, tuy tôi đã cố gắng che giấu những cử nhỉ dù là nhỏ nhất của mình, Văn Sở Dự vẫn phát hiện ra được.
Cậu ấy đang chép bài, động tác trên tay cũng không ngừng lại mà chỉ nhẹ nhàng đặt tay trái lấn qua phần bàn của tôi, dùng ngón tay gõ vài cái như để cảnh cáo.
Nhìn bộ dạng lưu manh giả danh tri thức này của người kia khiến tôi bỗng nảy ra xúc động muốn bẻ cổ cậu ấy quách cho xong.
Nhưng đó cũng chỉ là một suy nghĩ thoáng qua mà thôi, tôi vẫn kiểm soát được hành động của mình.
Tôi cười khiêu khích một tiếng, bắt lấy cổ tay của Văn Sở Dự, vuốt ve đầy ái muội trên mu bàn tay kia, chờ cho đến lúc cậu ấy lơ là, tôi liền ấn chặt tay người kia xuống, lấy bút viết lên trên đó hai chữ “Cút đê”, sau đó lại nhéo một cái thật mạnh vào lớp da thịt non mềm, khiến nó đỏ ửng ngay lập tức.
Chuông tan học reo lên, cô giáo không muốn dạy lố giờ nên xách cặp táp lên đi ngay.
Tiếng kéo ghế cùng thu dọn sách vở tràn ngập cả lớp học, tôi nhanh chóng đeo ba lô lên vai, nhìn về phía Văn Sở Dự, làm một cái mặt quỷ rồi vọt lẹ về phía cửa lớp.
Sự thật đã chứng minh rằng quyết định của tôi là vô cùng đúng đắn, có các bạn cùng lớp ở đây, Văn Sở Dự sẽ không dám chạy qua túm cổ tôi lại.
Ra tới cửa lớp, tôi định quay đầu chào tạm biệt lớp trưởng cũng đang sửa soạn ra về rồi mới bước ra khỏi lớp học.
Nhưng còn chưa kịp bước thì cánh tay đã bị tóm lấy.
Lớp trưởng hỏi sao tôi lại về.
Tôi nhìn cậu ấy bằng ánh mắt khó hiểu: “Tan học không về thì làm gì?”
“Không phải hôm nay cậu với Văn Sở Dự trực nhật thay cho tớ với ủy viên thể dục hả?”
“Ơ?”
Tôi khẽ nhìn về phía Văn Sở Dự đang khoanh tay bước gần mình, toát hết cả mồ hôi lạnh.
“Hôm nay tớ và ủy viên thể dục phải ra ngoài học bù, không trực nhật được, Văn Sở Dự nói cứ để cậu và cậu ấy làm thay cho.” Lớp trưởng buông tay tôi ra, “Bộ cậu quên rồi hả?”
“Đúng vậy, lúc nãy cậu ấy ngủ gật trong lớp nên quên rồi.” Văn Sở Dự đứng yên bên cạnh tôi, khoác vai tôi rồi nói với lớp trưởng: “Hai cậu đi học bù nhanh lên đi, đã có bọn tớ lo rồi.”.