GAMESHOW VÔ HẠN - Chương 7: 7 Tập Đặc Biệt Cương Thi - 2
- Trang chủ
- Truyện tranh
- GAMESHOW VÔ HẠN
- Chương 7: 7 Tập Đặc Biệt Cương Thi - 2
Hứa Giai giúp Tiểu Doãn dán lại bảng tên, tiện tay buông con tin ra, ngay thẳng tỏ vẻ: “Dù sao chúng ta cũng không thể loại nhau được, mọi người nên trò chuyện giải đáp khúc mắc đi.
Tôi là người không thích bạo lực”.
Thực chất thì, những người khác có xé thế nào cũng được, nhưng cô thì không thể bị xé bảng tên.
Hệ thống nói, sau bảng tên của cô có hai chữ Gián điệp, bị người khác phát hiện thì phiền phức rồi.
Tiểu Doãn tức giận, rất muốn đạp cho cô gái này một cái.
Vừa rồi là ai đã dùng bạo lực xé bảng tên cô nàng như vậy chứ? Không thích bạo lực sao?
Hứa Giai vô tội chớp mắt, đúng tình hợp lý bảo: “Tại sao mấy người có thể loại tôi mà tôi lại không được ra tay đánh trả chứ? Cho dù có chết thì cũng phải kéo theo vài người làm đệm lưng, phải không?”
Tiểu Doãn không nói nên lời.
“Cô có phát hiện ra chuyện gì không?” Không thể loại bỏ Hứa Giai, Nhạc Lâm đành phải đổi chủ đề.
“Có.” Hứa Giai nghiêm túc gật đầu.
“Ồ?” Nhạc Lâm quan tâm, “Nói cho tôi biết đi.”
“Chỗ này là chỗ quái quỷ gì thế? Tôi không thấy một ai cả, suýt nghĩ rằng một mình mình solo cơ đấy”.
Hứa Giai lớn tiếng oán giận.
Nhạc Lâm âm thầm thở dài, biết kẻ này không dễ đối phó, thuận miệng đáp: “Khách sạn lớn quá, tính cả đại sảnh ở tầng một thì có tổng cộng sáu tầng, muốn gặp người chơi không dễ.
Tất nhiên cũng có thể do người chơi mới chơi, chưa quen thuộc hoàn cảnh và bố trí”.
“Sao mấy người gặp được nhau?” Hứa Giai tò mò.
Nhạc Lâm bình tĩnh cười, ” Trùng hợp”.
“Ồ, trùng – hợp – gặp sao?” Hứa Giai cố ý kéo dài giọng.
Hai người anh đến tôi đi, nói chuyện phiếm không xem ai vào mắt, dường như quen thân đã lâu.
“Tiểu Doãn, đi thôi.” Tiểu Dương không nghe nổi nữa, gọi đồng đội rời đi.
Cô nàng Punk kia nhìn chằm chằm Nhạc Lâm không thôi, vẻ mặt như muốn ăn thịt người, nghe thấy bạn gọi thì hừ lạnh một cái, hất cằm kiêu ngạo rời đi, có vẻ khinh thường chuyện hợp tác với Nhạc Lâm.
“Ấy, đồng đội anh đi rồi kìa”.
Hứa Giai nhắc nhở.
“Không sao.” Nhạc Lâm thản nhiên không thèm để ý, “Nhìn họ quen nhau nên tôi muốn hợp tác, ai ngờ họ dễ bị xé bảng tên đến vậy, tách ra cũng tốt”.
Hắn không cần đồng đội ngu ngốc kéo chân mình lại.
“Vậy anh ở lại là muốn nói chuyện gì?” Hứa Giai liếc mắt nhìn ai đó, hi vọng nhanh chóng tách hắn ra hành động bày rõ trên mặt.
Nhạc Lâm nhìn cô, nghiêm túc bảo: “Đừng chết trước khi tôi tự tay hạ gục cô”.
Hứa Giai nhướng mày, “Muốn báo thù?”
Nhạc Lâm nhớ tới thất bại ở trò chơi trước, mí mắt giật giật, “Đương nhiên rồi.
Tôi đã dọn sạch gần hết chướng ngại vật, cuối cùng lại bị cô lừa, tôi nhất định phải trả thù”.
Giống như là hắn đã cực khổ xây dựng giang sơn rộng lớn, cuối cùng lại bị kẻ khác cướp ngôi, tức giận phẫn nộ không đủ để miêu tả được tâm trạng của hắn.
Hứa Giai cười khiêu khích như hiểu được hắn đang nghĩ gì, “Kẻ trộm gà thì bị chém, kẻ cướp nước lại thành vua.
Trả thù ư? Ôi, làm được thì cứ thử xem”.
Sau khi nói mấy lời khó nghe này, cô bình tĩnh đi mất – giả vờ giả vịt thể hiện một hồi rồi đi mất, thú vị làm sao.
Nhạc Lâm không ngăn cản, để mặc cô đi.
Ai ngờ giây tiếp theo, tiếng loa phát thanh vang lên: “Con người số 12 OUT! Con người số 12 OUT!”
Hứa Giai dừng bước, quay lại nhìn Nhạc Lâm.
“Cương thi hành động rồi”.
Sắc mặt Nhạc Lâm nghiêm nghị hơn hẳn, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Con người không thể xé bảng tên nhau.
Người chơi bị loại chắc chắn do cương thi đã ra tay, hoặc có người chơi nào đó đã tìm ra phương pháp loại bỏ đồng bạn.
Kể từ khi trò chơi mới bắt đầu, hắn vẫn chưa tìm được manh mối nào.
Thế nên số 12 bị con người loại bỏ là chuyện khó có thể xảy ra, gần như có thể chắc chắn người loại số 12 là cương thi.
Khi số 12 bị loại, hắn đang đứng cạnh Hứa Giai, chứng tỏ Hứa Giai không phải cương thi.
Kẻ khó giải quyết lại không phải đối thủ của mình, đó chắc chắn là một tin tốt.
“Xem ra chúng ta nên hợp tác thôi”.
Hứa Giai làm như bất đắc dĩ thở dài, “Tìm được một đồng đội đáng tin không dễ chút nào”.
Nhạc Lâm cũng nói: “Bỏ qua lần này, lần sau sẽ báo thù”.
Dù sao thì chiến thắng, kiếm được tiền thưởng mới là điều quan trọng nhất đối với hắn.
Hắn phất tay, “Phân chia nhau hành động, sau đó có manh mối thì cùng chia sẻ”.
“Được”.
Hứa Giai nghiêm túc đồng ý.
Hai người lúc này mới tách nhau ra.
Đi vào một nơi không ai nhìn thấy, Hứa Giai ranh mãnh cười cười.
Số 12 bị loại rất đúng lúc, nhờ có số 12 mà cô đã có thể ngụy trang thành người tốt trước mắt Nhạc Lâm.
Nhưng ngay sau đó, cô vội kìm nén niềm vui, tự nhủ: “Có nhiều đối thủ quá, phải tăng tốc thôi”.
Sau khi đã hiểu luật chơi, hiệu suất tìm phòng cao hơn hẳn, chỉ cần nhìn qua tên đất nước ở cạnh số phòng, Hứa Giai đã biết mình nên vào hay không.
Vài phút sau, cô tìm thấy căn phòng “Malaysia” ở một chỗ rẽ của tầng ba.
Cô bước vào trong, khóa cửa lại, bắt đầu tìm kiếm.
Hứa Giai lần lượt tìm mở các ngăn tủ ra, bên trong trống không.
Cô kiểm tra dưới gầm bàn, dưới gầm giường, không thấy gì cả.
“Không có gì hay là bị ai lấy đi rồi? Hay là mình đã nghĩ sai?” Hứa Giai vừa suy nghĩ, vừa ngồi xuống giường.
Đột nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó, đứng dậy kéo chăn bông lên, nơi lẽ ra vốn dành cho chiếc gối thì lại có một chiếc rương vàng im lặng chiếm chỗ.
“Tìm thấy rồi”.
Hứa Giai cong miệng cười, không chỉ vui mừng vì tìm được đồ, còn vui mừng vì suy đoán của cô đã chính xác.
Hứa Giai mở rương ra kiểm tra, thấy bên trong có một lọ nước màu xanh lam và một tấm thẻ.
Trên thẻ có nội dung:
Cách duy nhất để tiêu diệt cương thi chính là bỏ dung dịch đặc biệt vào súng nước, bắn ướt bảng tên của cương thi.
Hai vật phẩm này được cất giấu trong các rương báu ở các căn phòng khác nhau, do 10 quốc gia cùng nghiên cứu và phát triển nên chỉ có thể tìm thấy ở 10 quốc gia này.
Chú ý 1: Dúng súng nước có chứa dung dịch đặc biệt bắn vào bảng tên có thể loại cả con người.
Chú ý 2: Cương thi không bị loại ngay khi bảng tên dính dung dịch, mà chỉ có thể bị loại bỏ khi bị xé bảng tên sau đó.
Hứa Giai nhìn tấm thẻ hồi lâu, khó hiểu: “Tại sao có 12 người chơi mà chỉ có 10 nước phát triển vũ khí?”
Số 1 là cương thi, vậy đồ dùng của anh ta chắc chắn là vật phẩm che giấu thân phận, trong phòng của anh ta không thể có súng và dung dịch.
Nhưng còn người còn lại?
Nếu nói cô là gián điệp, được hưởng chiến thắng cùng với cương thi thì phòng của cô đáng lẽ không nên có vũ khí, nhưng cô lại tìm được vũ khí ở đây…
Sắc mặt Hứa Giai tái đi, cô nghĩ đến một khả năng khác: “Trong phòng người khác có tấm thẻ nhắc nhở đội ngũ con người có gián điệp!”
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng thay đổi sắc mặt, “Phải nhanh chóng tìm được đồng đội, không còn nhiều thời gian nữa.” Nếu cô có thể tìm được một khẩu súng nước để sử dụng thì càng tốt hơn.
Hứa Giai vội vàng rời khỏi phòng Malaysia tìm kiếm những nơi khác, chỉ có điều lần này thay vì tìm phòng, cô lại đi tìm những người chơi khác.
Bỗng nhiên, cô hơi ngẩn người, hai mắt nheo lại.
Nếu cô không nhìn nhầm thì lúc nãy cô vừa thấy hai người đàn ông cùng bước vào một căn phòng, một người trong đó sau lưng có chữ số 1, trông bóng dáng anh ta rất quen?
**
Sau khi Tề Viễn đưa người vào phòng, lập tức khóa cửa lại.
Số 3 rất cẩn thận đề phòng, ôm túi của mình dựa trên tường, mím môi: “Anh bảo muốn trao đổi manh mối hả? Trao đổi thế nào?”
Tề Viễn lắc khẩu súng nước lớn trong tay, nghiêm túc nói: “Tôi hiểu hết luật chơi rồi.
Lấy đồ trong túi ra cho tôi xem, tôi sẽ nói cho anh biết những manh mối còn lại”.
“Tại sao tôi phải tin anh?” Số 3 hùng hổ nói.
Tề Viễn nghĩ một chút, nói: “Nếu không thì thế này, tôi nói trước một phần coi như đặt cọc.
Anh cho tôi xem đồ trong túi, sau đó tôi nói phần còn lại cho anh, được không?”
Dường như rất có thành ý.
Số 3 gật đầu, “Đồng ý”.
“Cách duy nhất để tiêu diệt cương thi là cho dung dịch đặc biệt vào súng nước để làm ướt bảng tên hắn”.
Tề Viễn thẳng thắn chia sẻ.
Số 3 nhanh chóng nắm được hai từ “súng nước” và “dung dịch đặc biệt”.
Là một người chơi chính thức, anh ta lập tức hỏi: “Rương báu chứa vũ khí để tiêu diệt cương thi sao? Vật phẩm cho chúng ta biết rương ở đâu?”
Tề Viễn không trả lời, duỗi tay ra đòi: “Đưa đồ trong túi cho tôi đã”.
Số 3 nắm chặt túi không muốn đưa tay, đáng tiếc lúc vào phòng anh ta không để ý, cho Tề Viễn cơ hội chặn cửa ra vào, không thể thoát ra.
“Sau khi diệt trừ cương thi, tất cả người chơi còn sống sẽ chiến thắng, tôi và anh không phải đối thủ”.
Tề Viễn nói chậm lại, nghe rất có sức thuyết phục.
“Nếu tôi tìm thấy một khẩu súng nước, tôi có cầm cũng vô dụng, nhất định sẽ trả cho anh.
Nhưng nếu tôi tìm được dung dịch đặc biệt thì tôi có thể tấn công cương thi rồi”.
“Anh chắc là đã nghe thấy có người chơi bị loại rồi nhỉ? Con người đã bị loại bỏ, hành động của đối thủ nhanh hơn chúng ta nghĩ”.
Số 3 căng thẳng trong lòng, im lặng một lát, anh ta mới đưa thứ trong túi của mình ra.
Đó là một chiếc dao cạo râu, sản xuất ở Mỹ.
Tề Viễn cầm dao cạo râu, nhìn nơi sản xuất xong, nở nụ cười hài lòng, đặt súng nước lên bàn bên cạnh, cầm dao cạo từ từ tiến tới, đưa trả cho số 3.
“Manh mối còn lại.” Số 3 cầm dao cạo nhắc nhở.
Lý do lớn nhất anh ta quyết tâm hợp tác là vì anh ta muốn hiểu rõ luật chơi.
Còn có một lý do nhỏ hơn…!Anh ta là một người chơi lv2 nhưng không thể xem thông tin của đối thủ.
Tức là người trước mặt này ít nhất cũng lv.2 trở lên.
Nếu có thể tìm ra manh mối trước chứng minh thực lực của đối phương không tệ.
Dưới tình huống bản thân không có nhiều thông tin, cung cấp manh mối cho người thông minh hơn cũng không phải chuyện xấu.
Mà như bên kia đã nói, đây không phải trò chơi cá nhân, nó là một trò chơi đồng đội.
Tề Viễn tiến lên một bước, số 3 cúi đầu cất dao cạo râu vào trong túi, anh dùng tay trái túm chặt lấy số 3, dùng tay phải xé bảng tên của số 3 xuống.
Động tác nhanh chóng gọn ghẽ, một lần đã hoàn thành.
Đồng thời, anh nhẹ nhàng bảo, “Cương thi có thể loại bỏ con người bằng cách xé bảng tên người đó.
Ngoài ra, cương thi không thể dùng súng nước tấn công con người được”.
Số 3: “!!!”
Anh ta hoảng hốt nghi ngờ, sao tên này có thể là cương thi được?
Nhưng thân thể anh ta đang dần nhạt màu.
Số 3 có vô số điều muốn nói, cuối cùng cả nghìn câu ghép lại thành một từ đơn, “Fuck!”
Giây tiếp theo, loa phát thanh thông báo, ” Con người số 3 OUT!
Con người số 3 OUT!”
Kẻ không thể dùng súng nước, chỉ mang theo để ngụy trang – cương thi số 1 – Tề Viễn lẩm bẩm một mình: “Mỹ…”.