GAMESHOW VÔ HẠN - Chương 22: 22 Ba Nữ Thích Khách - 4
- Trang chủ
- Truyện tranh
- GAMESHOW VÔ HẠN
- Chương 22: 22 Ba Nữ Thích Khách - 4
Số 6 không biết đồng đội đang dùng ánh mắt gì nhìn chính mình, tràn đầy phấn khởi tiếp tục phân tích: “Căn cứ vào tình huống hiện tại, những người chơi có chữ số thứ tự liên tiếp nhau chính là đồng đội.
Nói cách khác, số 2, số 3 trở thành người chơi lẻ, hai chúng ta là một đội, số 7 số 8 là một đội”.
“Nếu đội chơi còn lại hai người đều là người chơi nam, thế thì chúng ta nên ưu tiên loại họ trước.
Nếu đó là một đội nam – nữ, thì chúng ta cứ tùy hoàn cảnh, loại ai cũng được”.
Tiếp theo, số 6 nhấn mạnh: “Nhưng chúng ta cần chú ý, không nên đâm đầu vào mũi nhọn của địch, tuyệt đối không được quá nổi bật, tránh cho bốn người còn lại hợp lực tấn công”.
Tiểu Doãn liên tục gật đầu, giống như rất chân thành nghe lời, nhưng thực ra cô nàng chẳng chú tâm chút nào.
Trong đầu cô nàng đang có ngàn vạn suy nghĩ, nhưng đều là những chuyện khác.
Lúc nào nên ra tay với số 6, cho hắn một niềm vui bất ngờ?
Cô rất muốn nhìn thấy vẻ mặt giật mình ngạc nhiên của hắn.
Hay là đợi thêm chút nữa nhỉ? Lợi dụng anh ta loại hai người chơi nam còn lại, khi nào không còn giá trị lợi dụng nữa thì loại bỏ?
Tiểu Doãn nghĩ rất nhiều, trên mặt vẫn bày ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời: “Anh có kinh nghiệm, anh nói thế nào, tôi làm thế ấy”.
Số 6 nghĩ đồng đội tin tưởng, trao trách nhiệm cho mình, định tiếp tục bàn kế hoạch.
Nhưng lời đang định nói miệng, hắn nhìn Tiểu Doãn, sắc mặt lại rối rắm một hồi, hay là nên tự dựa vào chính mình nhỉ? Lỡ đâu tin nhầm người, kế hoạch thất bại, vậy thì hắn phải làm sao?
“Nghĩ ra kế hoạch gì chưa?” Tiểu Doãn ngẩng mặt lên hỏi.
Một lúc lâu sau không ai nói gì.
Quá nửa ngày, số 6 mới thở dài, phiền muộn bảo: “Tùy cơ ứng biến vậy”.
Tựa như chưa từng có kế hoạch gì.
“Được”.
Tiểu Doãn nghiêm túc đồng ý, trong lòng lại điên cuồng chửi bới, kẻ có IQ tầm này mà còn đòi khinh bỉ cô ấy hả? Dũng khí của anh lấy đâu ra vậy?
“Đi thôi, chúng ta tìm người còn sống trước đã, xem xem tình hình hiện tại là thế nào”.
Số 6 nói.
Tiểu Doãn nghĩ thầm: Kệ nó, chờ chút số 6 đi trước, cô nổ súng tặng cho hắn ta một niềm vui bất ngờ luôn vậy.
Dù sao sau khi loại số 6, trong trò chơi này chỉ còn ba nữ thích khách và hai người chơi nam, cho dù có trực tiếp tấn công địch cũng vẫn có thể thắng!
Ai ngờ cô nàng mới vừa hạ quyết tâm, một bóng người lại nhảy ra từ chỗ rẽ, nhắm thẳng vào bảng tên của số 6.
Người tới chạy rất nhanh, nhắm rất chuẩn, dung dịch từ súng nước phun ra bắn ướt bảng tên, một loạt động tác vừa nhanh vừa gọn, trước sau không đến năm giây!
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, nhưng không phải của số 6, mà là của Tiểu Doãn: “Hắn là con mồi của tôi!!!”.
Tiểu Doãn vạn vạn không ngờ nổi, con mồi mình để mắt đến lại bị người khác cướp ngay trước mũi.
Không thể ra tay loại bỏ số 6, cô nàng tiếc nuối ảo não không thôi, hận không thể đạp người tới hai cái!
Sao mà người này đáng ghét thế chứ!! Tiểu Doãn đau đớn không thôi.
Con người đáng ghét – Hứa Giai lộ ra vẻ khen ngợi, nói: “Không tồi, cô có công hấp dẫn sự chú ý của người khác”.
Nhờ Tiểu Doãn và số 6 nói chuyện cùng nhau nên cô mới có thể xông lên giành được chiến thắng.
Tiểu Doãn uất ức vô cùng, không thèm nghe lời khen của người nào đó.
Số 6 được hai người phụ nữ tranh đoạt: “…”
Hắn không cảm thấy vui chút nào, còn đang ngây ngốc ngẫn ngờ.
Hắn nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, vì sao đồng đội của mình không hề hỏi thăm mình một tiếng, còn chạy theo kẻ đánh lén trò chuyện vui vẻ như thế?
Thậm chí đến khi hắn biến mất rồi, đồng đội còn không thèm nhìn hắn lấy một lần, chỉ mải có có không không với người kia.
“Người chơi số 6 OUT! Người chơi số 6 OUT!” Loa phát thanh lại thông báo như mọi lần.
“Đối thủ chỉ còn hai người.” Chẳng biết từ lúc nào, Tư Hải đã đi đến.
Đến tận lúc này, sau khi trò chơi bắt đầu, ba nữ thích khách mới thành công tập hợp lần đầu tiên.
Nhưng mà đối thủ lúc này, đã sắp bị loại gần hết…
“Ừ, chỉ cần loại số 7 và số 8, trò chơi sẽ kết thúc”.
Hứa Giai đáp lời.
Trò chơi đã đi vào giai đoạn cuối cùng, có giấu hay không cũng không quan trọng nữa.
Tiểu Doãn giơ tay lên, “Tôi có thể hỏi một chút không? Hai người đã loại những ai?”
Cô nàng không biết thành tích vĩ đại của đồng bọn, hi vọng được hiểu biết thêm.
“4, 11, 12 là do tôi loại”.
Tư Hải nhàn nhạt nói, “Tôi đánh lén số 11, ám chỉ cho đồng đội số 4 hỗ trợ loại 12, chờ 12 bị loại thì tôi loại nốt số 4”.
“6, 9, 10 là kiệt tác của tôi”.
Hứa Giai giơ ngón trỏ chỉ vào Tiểu Doãn, “Dụ dỗ”.
lại chỉ vào mình, “Bắn súng”.
Tiểu Doãn yên lặng nói trong lòng, đúng là một đám đồng đội ác độc.
Tư Hải cau mũi, phản đối: “Không đúng, số 1 bị loại cũng phải tính vào công của cô chứ!”.
“Đâu có”.
Hứa Giai không nghĩ gì đã phủ nhận.
“Cô nói chuyện với anh ta hai câu, lừa anh ta bị loại luôn”.
Tư Hải không hề tin cô: “Thậm chí cô không cần tự ra tay, có người tự dâng đồ ăn lên tận bàn”.
Hứa Giai: “…”
Nghe thì cảm thấy không đúng lắm, nhưng sao lại không thể cãi lại là thế nào?
“Sao phải bắt ba cô gái cùng hợp tác chứ”.
Tiểu Doãn tức giận lẩm bẩm: “Theo tôi thấy, chỉ cần một trong hai người ra tay, tất cả mục tiêu đều sẽ bị tiêu diệt sạch”.
Cô nàng đã từng khờ dại nghĩ rằng 3 đấu với 9, người chơi nữ yếu thế không thể nghi ngờ.
Nhưng về sau cô nàng mới phát hiện, số lượng không thể chứng minh được điều gì.
Số lượng con mồi còn ít quá, muốn đánh giết lại phải tranh đoạt.
“Nếu dựa vào mình tôi đương nhiên có thể tiêu diệt sạch sẽ, nhưng quá tốn sức”.
Hứa Giai nghiêm mặt nói: “Phân công nhau hành động, có thể tránh được không ít chuyện”.
Có người để lợi dụng đương nhiên phải lợi dụng chứ.
Cô nghiêm túc đấy hả! Có trời mới biết cô ta nói thật hay nói đùa! Tiểu Doãn hơi bối rối.
“Đi thôi, loại nốt hai người cuối cùng”.
Hứa Giai vung tay lên, dẫn đầu đi tìm người.
Chỉ nhìn tư thế của cô, Tiểu Doãn còn tưởng rằng sau lưng cô có thiên quân vạn mã nên mới tự tin đến vậy.
Tư Hải cũng nói: “Đến lúc kết thúc trò chơi rồi”.
Nói xong nhanh chóng đuổi theo Hứa Giai.
Tiểu Doãn không còn ý kiến gì khác, đành phải theo sau.
**
Ba người nhanh chóng phát hiện tung tích của hai người chơi cuối cùng.
Số 7 cầm ô trên tay, túi đeo của số 8 tràn đầy dung dịch đặc biệt.
Rõ ràng từ khi đi vào trong trò chơi này, hai người họ không hề nhàn rỗi, luôn tìm kiếm rương báu.
Hứa Giai nhìn xung quanh, không lâu sau đã tìm được vị trí mai phục, đang định sang đó thì bị Tiểu Doãn kéo lại.
“Cô đi đâu thế?” Tiểu Doãn mặt không đổi sắc dò hỏi.
“Mai phục, chờ có cơ hội thì nhảy ra loại người”.
Hứa Giai nghiêm túc nói.
Tùy cơ hành động, đúng là tác phong của thích khách.
Tiểu Doãn dưới cơn hoảng hốt còn tưởng mình đang chơi game thật.
Lát nữa bang chiến nổ ra, thích khách lên trước ẩn nấp, chờ cơ hội đánh lén phía sau địch.
“Tốt, cô đi đi” Tư Hải đồng ý.
Thế là Hứa Giai phóng khoáng rời đi.
Tiểu Doãn không còn gì để nói, trơ mắt nhìn theo Hứa Giai đi xa dần.
Một lúc sau, cô nàng mới lấy lại tinh thần, gắt gỏng: “Chúng ta là nhóm ba người, mãi mới có ưu thế nhân số, sao lại phải tách ra? Không sợ đối thủ sẽ tóm từng người một sao?”
Tư Hải nhìn đồng đội một cái: “Đây không phải game, không phải chú ý số lượng cân đối hai bên, không lo mỗi người chơi đều có hạn chế thực lực.
Nói thật nhé, tôi cảm thấy một mình số 2 có thể giải quyết được cả hai tên kia”.
Tiểu Doãn đỡ trán, phát hiện mình bị ảo tưởng thật rồi, đây nào phải bang chiến gì chứ.
Tư Hải đánh giá xung quanh, hững hờ bảo: “Yên tâm đi, theo tôi quan sát, trong nhóm nam nữ, người chơi nam đều lv2, còn nhóm nam nam thì hoặc là cùng lv1, hoặc một người lv1, một người lv2”.
“Hay nói cách khác, đối thủ của chúng ta không đáng sợ.”
“Trừ cái kẻ có thiên phú nào đó ra, tôi chưa từng gặp người chơi lv1 nào nhanh chóng thích ứng quy tắc trò chơi cả, luôn chậm nửa nhịp so với người khác, cũng không đủ cảnh giác”.
Bỗng nhiên, Tư Hải quay đầu lại hỏi thăm: “Sau khi cô vào trò chơi, có từng tìm rương báu không?”
Tiểu Doãn lập tức hiểu ý, “Muốn câu cá?”
Câu cá chính là đem vật phẩm để vào một ví trí nhất định, sau đó mai phục xung quanh.
Thấy kho báu từ trên trời rơi xuống, đương nhiên có người sẽ không nhịn được lại gần nhặt đồ.
Biện pháp này tuy ngốc nghếch, nhưng lại có tác dụng vô cùng, lừa được không ít người chơi mới.
Tư Hải gật đầu: “Dụ một kẻ trước, loại hắn đi.
Sau đó chỉ còn 3 đấu 1, muốn chơi thế nào cũng dễ”.
“Nhưng tôi chưa từng tìm thấy rương báu nào…” Tiểu Doãn nhíu mày.
“Tôi cũng không”.
Tư Hải đau khổ.
Cô bé chỉ đi theo Nhạc Lâm tìm người, một chiếc rương cũng chưa thấy.
Số 11 ôm rương báu không chịu buông tay, anh ta bị loại, rương báu cũng biến mất theo.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Lúc cả hai còn đang buồn bã thì loa phát thanh vang lên thông báo: “Người chơi số 8 OUT! Người chơi số 8 OUT!”
Tiểu Doãn giật mình.
Hứa Giai đi tới, buồn bực bảo, “Hai ngươi ngẩn người làm gì thế hả?”
“Định câu cá.” Tư Hải buồn vui lẫn lộn.
Mồi câu còn chưa chuẩn bị xong, cá đã không còn…
“Đừng dùng mưu nữa, xông lên luôn đi”.
Hứa Giai kể chuyện mới trải qua: “Vừa rồi số 8 đứng hơi xa, tôi không bắn đến người anh ta.
Thế là tôi nhón chân, lặng lẽ đi lại gần.
Ai ngờ tôi đến tận sau lưng anh ta rồi, số 8 vẫn không phát hiện ra…”
Tiểu Doãn, Tư Hải, “…”
Đối thủ ngốc nghếch đến chính các cô cũng khiếp sợ.
“Còn người cuối cùng, tấn công thẳng luôn đi”.
Tư Hải đề nghị.
“Tôi thấy ổn đấy”.
Hứa Giai đồng ý.
Bên kia số 7 nghe được loa phát thanh báo đồng đội đã bị loại, cả người như bị sét đánh.
Cậu ta không dám tin nói: “Số 8 OUT? Sao có thể? Chẳng lẽ đám người chơi lạc đàn kia quyết định hợp tác, kéo đến loại người có đồng đội sao?!”
Số 7 không biết ba cô gái mới là đồng đội, thấy số 8 còn đồng đội là mình nên mới tấn công.
“Mình tìm được rất nhiều rương báu, có đồ phòng ngự, có dung dịch để dùng thêm, nhất định có thể sống đến cuối cùng!” Số 7 không ngừng động viên chính mình.
Cậu ta thấy mình có nhiều đồ đến vậy, chắc chắn là người có thực lực mạnh nhất trong số những kẻ sống sót!
Nhưng cậu ta nào có biết, bây giờ cậu ta đang bước vào tình thế 1 đấu 3.
Số 7 muốn tìm chỗ trốn đi, ai ngờ lại có người chặn đường cậu.
“Chúng ta hợp tác đi…” Lời cậu ta nói còn chưa dứt, cô gái buộc khăn màu đỏ (Tư Hải) đã bắt đầu tấn công,
Số 7 dùng ô che bảng tên sau lưng, quay đầu chạy luôn – người sống còn lại bốn người, bây giờ cậu ta không nên đối đầu với họ.
Nhưng chưa được một lát, một cô gái buộc khăn trắng (Tiểu Doãn) lại chặn cậu ta lại trên con đường cậu ta bắt buộc phải đi qua.
“Cứu mạng!” Số 7 hướng đội trắng xin giúp đỡ.
Nhưng người tới không nói lời nào, cũng móc súng ra, ngắm vào cậu ta, bắn súng.
Chẳng lẽ mấy cô gái này hợp tác, chuẩn bị loại cậu ta sao? Số 7 nghĩ đến chuyện này, lòng vô cùng tuyệt vọng..