GẢ CHO NHIẾP CHÍNH VƯƠNG - Chương 46: Sắp Xếp
Lưu dân ở chân núi lo sợ trong lòng một phần vì chưa biết tương lai sẽ ra sao, một phần vì phân nhóm mà phải chia cách với người nhà.
Đang lúc không biết phải làm sao thì thấy Đinh Dũng đứng ở trên đài cao, tất cả đều im lặng, căng thẳng nhìn hắn.
Đinh Dũng giơ cờ lệnh của Yến Vương phủ trong tay lên, cao giọng nói: “Vương gia có lệnh, kể từ hôm nay tất cả trai tráng bắt đầu phục tùng lao dịch!”
Sắc mặt mọi người phía dưới đều thay đổi.
Dân chúng sợ nhất là lao dịch, không chỉ vì mỗi ngày ăn không đủ no mà còn vì bị quan sai mắng nhiếc đánh đập, thậm chí chết còn bị chôn ngay tại chỗ, người có thể sống trở về đoàn tụ với gia đình đã ít lại càng ít hơn.
Ngay khi tất cả mọi người đều tuyệt vọng thì Đinh Dũng lại nói: “Nam tử không có bệnh tật từ mười tám đến bốn mươi lăm phải đi lao dịch.
Bắt đầu lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn, Yến Vương phủ cung cấp đồ ăn mỗi ngày, không lười biếng sẽ được ăn no.
Dựa theo công việc làm mỗi ngày có thể lĩnh năm đến mười văn tiền.”
Người ở phía dưới càng nghe ánh mắt càng sáng lên, như thế này ở thời hiện đại tuyệt đối không được tính là công bằng, nhưng ở cổ đại lại là miếng bánh béo bở từ trên trời rơi xuống, nam tử thân thể khỏe mạnh đều nóng lòng muốn thử, Nhưng khi kích động qua đi trong lòng bọn họ lại mơ hồ sinh ra vài phần bất an: thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy? Nghe nói Yến Vương căn bản không đặt sống chết của dân chúng vào mắt, chẳng lẽ rời khỏi kinh thành lại trở nên nhân từ rồi sao? Phục tùng lao dịch có thể sống sót trở về đã vô cùng may mắn, sao có thể trông mong được nghỉ ngơi? Trông cậy vào lấy được tiền? Này là nằm mơ giữa ban ngày sao?
“Ngoài ra, nữ tử tuổi từ mười tám đến bốn mươi, cơ thể khỏe mạnh không bệnh tật cũng có thể tham gia lao động, cũng được lo ăn uống như trai tráng, dựa theo lượng việc làm mỗi ngày mà được lĩnh từ ba đến năm văn tiền.” Đinh Dũng nhìn người phía dưới bị chấn kinh đến mức trợn mắt há hốc mồm, lại nói: “Tất cả trẻ em người già hoặc người bị bệnh tật đều không cần lao động,Yến Vương phủ cung cấp cơm canh miễn phí, nhưng sẽ không được lĩnh tiền.”
Người bên dưới đã ngạc nhiên đến ngây người, thân là giai cấp nông dân bị giai cấp thống trị áp bách đủ đường, hiện giờ lại nghe được nhiều chuyện tốt như vậy, không ai dám tin vào tai mình.
“Cuối cùng, bởi vì nơi đây cách Thanh Châu khá xa nên mỗi ngày các ngươi lĩnh được không phải ngân phiếu mà là phiếu Thanh Châu do Yến Vương phủ cung cấp, trên phiếu sẽ có con dấu của Yến Vương phủ, có thể đổi thành ngân phiếu hoặc ngân lượng ở Thanh Châu.”
Dân chúng vẫn đang nghi ngờ chợt nghe nói tạm thời không lĩnh được bạc, chẳng những không thất vọng mà ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này bọn họ mới tin chắc không phải mình đang mơ.
Phiếu Thanh Châu chưa nghe nói bao giờ này tất nhiên là để gạt người, đến lúc đó bọn họ chắc chắn không thể đổi thành bạc được.
Về phần phiếu Thanh Châu rốt cuộc là cái gì thì cũng chẳng có ai rảnh đi tìm hiểu.
Không chỉ nhóm lưu dân mà ngay cả Đinh Dũng cũng không hiểu, một là không hiểu chính sách vốn chẳng mang lại chút lợi nào này của Hạ Uyên, hai là không hiểu kiểu phiếu đổi bạc này là thế nào, ba là không xác định phiếu Thanh Châu thật sự có tác dụng hay không.
Nhưng trong người mang trọng trách, Đinh Dũng vẫn phải nghiêm túc giải thích một phen: “Phiếu Thanh Châu tên như ý nghĩa, chỉ có thể đổi được ở Thanh Châu, ở những nơi khác ngoài Thanh Châu thì nó chỉ là một tờ giấy vụn.
Phiếu mỗi ngày các ngươi nhận được phải bảo quản cẩn thận, nếu không sau này người khác cầm phiếu đi đổi được tiền thật bạc thật, các ngươi lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, hối hận xanh ruột cũng không có tác dụng gì.”
Mọi người thoải mái gật đầu, bọn họ tuy rằng không ôm hy vọng gì nhưng nghĩ rằng giữ lại cũng không hại chỗ nào, đến lúc đó nếu không thể đổi thì ném đi cũng chưa muộn.
Đinh Dũng còn nói thêm một ít vấn đề nữa, cũng sắp xếp những người khác ổn thỏa.
Sau đó ra lệnh một tiếng, một nồi cơm vừa to vừa nóng được đem tới đây.
Trong nồi là đồ ăn đơn giản, bởi vì nồi lớn nấu lẫn lộn nên vị ngon hay không cũng chẳng nói trước được, nhưng đối với lưu dân đói đến hai chân run rẩy, luôn ăn bữa nay lo bữa mai mà nói thì đây quả thật là trời cao ban ân.
Việc đầu tiên là “ăn no” Yến Vương phủ đã thực hiện được rồi, tuy mới chỉ là ngày đầu tiên nhưng đã thành công xóa bỏ nghi ngờ của đa số lưu dân.
Nhiều người như vậy, động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên không thể gạt được quan phủ.
Hơn nữa Hạ Uyên cũng không định giấu diếm, lương thực mà anh dùng là lương thực mua được ở ngoài thành, đương nhiên “mua” này và “mua” của dân chúng bình thường hoàn toàn không giống nhau.
Với thân phận của Yến Vương thì “mua để tặng” cũng không khác “cướp” là bao.
Hạ Uyên cũng chẳng có bao nhiêu áy náy với việc này, anh có thể mua được nhiều lương như vậy nhưng dân chúng lại không được ăn no, có thể thấy quan phủ hoặc thương nhân buôn bán lương thực đều bóc lột dân chúng.
Hơn nữa đây không phải là Thanh Châu, cũng không nhất thiết phải yêu dân như con.
Không phải Hạ Uyên hẹp hòi mà là cố ý thành lập ưu thế riêng của Thanh Châu, hi vọng thay đổi âm thầm trên mọi phương diện này sẽ khiến Thanh Châu trở thành vùng đất sung túc ấm no trong lòng tất cả dân chúng.
Tuy rằng rất gian nan nhưng không phải không làm được, chỉ là cần có nghị lực và thời gian.
Tin tức rất nhanh được truyền vào Bình Thành, Đào Tân Tri nghe thuộc hạ báo cáo chỉ cảm thấy không hiểu nổi.
Tuy rằng Hạ Uyên không đại khai sát giới làm hắn nhẹ nhàng thở ra, nhưng hắn cũng không thể lý giải một Vương gia tàn bạo khát máu sao đột nhiên trở nên nhân từ như vậy?
Người già trẻ nhỏ không cần làm việc nhưng ngày nào cũng được ăn no; trai tráng lao động đi lao dịch lại chỉ phải làm từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, còn được lĩnh mấy văn tiền mỗi ngày, tính ra một năm được chừng ba lượng.
Dù là thái bình thịnh thế thì dân chúng bình thường một năm cũng chỉ được bảy tám lượng thôi, nếu phiếu Thanh Châu thật sự có tác dụng như lời Hạ Uyên nói thì tháng ngày sau này của lưu dân so với hiện giờ quả thực là khác nhau một trời một vực!
Mà điều Đào Tân Tri không thể lý giải nhất chính là rốt cuộc phiếu Thanh Châu là cái gì? Nghe cũng chưa từng nghe nói.
Nếu có thể đổi được thật thì phải hao phí bao nhiêu ngân lượng? Quả thực lỗ quá rồi!
Đào Tân Tri đi qua đi lại, nghĩ đến đầu muốn to lên luôn, thấp giọng lẩm bẩm: “Bị ngốc rồi ư? Hắn có thể có lợi gì? Chỉ là sửa chữa đường thôi sao? Không nghĩ ra…Thật sự không nghĩ ra…”
Lúc này trên dưới núi Ngọc Sơn bận rộn tới mức sục sôi.
Nhóm lao dịch gồm có trai tráng lao động bắt đầu lên đường.
Nhóm nữ tử lập thành một đội đi theo, phụ trách việc hậu cần bao gồm đan rổ, giặt quần áo nấu cơm.
An bài như vậy lại là việc tốt ngoài ý muốn với lưu dân, mọi người một lần nữa thay đổi cái nhìn về Yến Vương phủ.
Mà những nữ tử còn lại ở lại chân núi se tơ, dệt vải, may y phục, đảm nhiệm việc hậu cần cho năm trăm tinh binh của Yến Vương phủ.
Về phần người già sức yếu nhiều bệnh hoặc bị tàn tật tạm thời ở chân núi, trong đó cũng có không ít người dựa theo sức khỏe của bản thân làm một ít việc vặt để kiếm thêm chút tiền.
Ngoài những người đó ra thì chỉ còn lại trẻ nhỏ, Hạ Uyên và Tiết Vân Chu cũng không dám qua loa, đây là nhóm người cần quan tâm hơn hết.
Thiết lập phiếu Thanh Châu thật ra là để dùng giống như tiền của hiện đại.
Sở dĩ phải làm vòng vèo như vậy bởi vì hiện giờ tài chính Yến Vương phủ eo hẹp, cần thời gian nhất định để xoay sở.
Mặt khác chính là hi vọng dân chúng có thể di cư đến Thanh Châu.
Trong thời thế loạn lạc, rất nhiều dân chúng phải sống đầu đường xó chợ, khái niệm về quê hương rất mơ hồ, sự khống chế của quan phủ với dân chúng cũng rất hỗn loạn.
Chỉ cần Thanh Châu có đủ lực hấp dẫn thì muốn họ an cư lạc nghiệp ở đó cũng không phải không thể.
Huống chi đường là sửa chữa để đi đến Thanh Châu, đợi sửa xong bọn họ có thể đổi ngân lượng.
Mà có ngân lượng ở đâu thì họ sẽ tiêu xài ở đó, việc này gần như đã trở thành lẽ tự nhiên.
Thanh Châu nằm ở phương Bắc hoang vu vắng vẻ.
Muốn Thanh Châu được phồn thịnh, đầu tiên phải có nhiều người, một khi lưu dân trở thành “vật trong túi” thì trẻ con chính là hi vọng tương lai của Thanh Châu, không thể qua loa được.
Mọi người ai làm việc nấy, Tiết Vân Chu nằm trên giường nghỉ ngơi, một tay vuốt bụng chưa lộ rõ, một tay cầm danh sách, bắt đầu nghiên cứu vấn đề giáo dục: “Mấy đứa trẻ này có lớn có nhỏ, có điều hẳn là chưa đứa nào được đọc sách, có thể dạy chung một lượt luôn.”
Hạ Uyên đáp một tiếng, vừa nhấc mắt đã thấy vẻ mặt sinh động, hai mắt tỏa sáng của Tiết Vân Chu, lập tức đoán được cậu suy nghĩ cái gì, nói: “Tạm thời không vội cải cách, bọn họ cuối cùng có ở lại Thanh Châu hay không còn chưa biết được, đợi sau này đến Thanh Châu chúng ta tính tiếp.”
Tiết Vân Chu cười hì hì: “Em biết rồi.”
Hạ Uyên ngồi xuống giường, lấy lại danh sách trong tay cậu: “Hiện tại mọi việc đã đi vào quỹ đạo, một mình anh bận rộn là được, em phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Tiết Vân Chu lười biếng lật người, gối cằm lên đùi Hạ Uyên: “Anh còn bận chuyện sửa chữa đường, nếu không thì giao chuyện của mấy đứa nhỏ cho Vân Thanh là được rồi, dù sao hắn có một bụng văn thơ, tài hoa hơn người, không có ăn hại như em.”
Hạ Uyên sờ đầu của Tiết Vân Chu: “Em không phải ăn hại.”
“Sao em lại không phải? Sau khi xuyên đến đây, em có cảm giác mình như người thất học, vừa thấy sách là đau đầu, không biết làm thơ, không biết viết văn, cái gì cũng không biết.
Muốn tham gia khoa cử mà đọc sách một lát đã muốn ngủ rồi.”
Con ngươi Hạ Uyên xẹt qua ý cười, nghĩ một chút rồi nói: “Lần trước em nói thấy không ít sách ở chỗ Nghiêm Quan Ngọc?”
Tiết Vân Chu gật đầu, hôm đầu tiên lên núi cậu phát hiện lúc đi dạo chung quanh.
Hạ Uyên nói: “Nghiêm Quan Ngọc bị giam cũng lâu rồi, không bằng thả ra đổi cách giam lỏng.
Phụ thân hắn vốn là tiên sinh dạy học, mà bản thân hắn khi vào rừng làm cướp cũng không quên mang sách, có thể thấy hắn vừa biết văn vừa biết võ, hơn nữa nói không chừng hắn cũng có thể dạy học, không bằng để hắn thử xem?”
Tiết Vân Chu gật gật đầu: “Được, anh không nói em cũng quên luôn người này rồi, dù sao Vân Thanh đi đứng cũng không tiện, giao cho một mình hẳn là làm khó hắn.”
Hai người thương nghị xong lập tức sai người dẫn Nghiêm Quan Ngọc tới.
Nghiêm Quan Ngọc bị giam lâu nhưng mà chỉ là hạn chế hành động, cũng không bị đối xử khắt nghiệt gì.
Chuyện lưu dân lần này hắn cũng rất cảm kích, bởi vậy người còn chưa thấy đâu đã nghe thấy tiếng oang oang: “Các ngươi khinh người quá đáng! Ăn hiếp người quá đáng!”
Tiết Vân Chu bị hắn rống đinh tai nhức óc, ngồi thẳng dậy quát về phía cửa: “Bắt nạt ngươi chỗ nào hả?”
Nghiêm Quan Ngọc đi đến, hai tay vén tóc dài hơi rối trước mặt, nâng cằm liếc Tiết Vân Chu: “Bồ câu của ta còn chưa lớn đã bị các ngươi mang ra ngoài, Yến Vương phủ nghèo đến mức ngay cả bồ câu cũng không có sao?”
Hắn đang nhắc đến chuyện Hạ Uyên phái trai tráng sửa chữa đường, sai người mang mấy con bồ câu đưa thư kia về đây để tiện nắm bắt được tình hình.
Tiết Vân Chu cười hừ: “Bồ câu vốn là của Tề Viễn, hiện giờ hắn là người của Yến Vương phủ, cũng không liên quan gì tới ngươi.
À đúng rồi, tìm ngươi là có việc muốn giao cho ngươi.”
Nghiêm Quan Ngọc cau mày: “Chuyện gì?”
Tiết Vân Chu quơ danh sách trong tay: “Cho ngươi làm tiên sinh dạy học, lấy công chuộc tội.”
Nghiêm Quan Ngọc khiêu mi: “Cuối cùng cũng chịu thả ta ra rồi sao?”
“Ngươi lấy công chuộc tội rồi nói tiếp.”
Nghiêm Quan Ngọc hừ một tiếng, đi tới lấy danh sách trên tay Tiết Vân Chu: “Ngươi chắc chưa?”
Tiết Vân Chu gật đầu: “Chắc chắn.”
Lúc này Nghiêm Quan Ngọc mới lộ ra vẻ mặt hài lòng, nhìn sơ qua danh sách một lần, không khỏi âm thầm sợ hãi.
Hắn hoàn toàn không ngờ Hạ Uyên và Tiết Vân Chu sẽ tốn tâm tư trên người mấy đứa trẻ này như vậy.
Lại nhớ đến việc bọn họ sắp xếp cho những người khác, Nghiêm Quan Ngọc không khỏi nghi hoặc trong lòng: việc này thật sự do vị Nhiếp chính vương kẻ khác nghe tên đã sợ mất mật trong lời đồn kia làm à?
Trầm mặc một lát, Nghiêm Quan Ngọc lại mở miệng: “Ta có một chuyện vẫn không thể nào hiểu được.”
Tiết Vân Chu nhìn hắn, ánh mắt lộ ra nghi vấn.
“Trước chưa nói đến phiếu Thanh Châu, ta chỉ muốn hỏi cho lưu dân nhiều chỗ tốt như vậy thì các ngươi được lợi gì?”
Tiết Vân Chu lắc đầu: “Nói ngươi cũng không hiểu.”
“Ngươi không nói làm sao ta hiểu được?”
Tiết Vân Chu không thèm để ý đến hắn.
Nghiêm Quan Ngọc liền nhào tới như ngựa quen đường cũ: “Nói đi nói đi, các ngươi được lợi ích gì?”
“Đây là chuyện của Yến Vương phủ, vì sao phải nói cho ngươi biết?”
“Bản thân ta cũng cho các ngươi dùng rồi, đương nhiên cũng là người của Yến Vương phủ!”
Tiết Vân Chu mắng một tiếng: “Ngươi cũng tự giác thật đấy.”
Hạ Uyên có việc ra ngoài một chuyến vừa vặn về tới cửa, đột nhiên thấy một màn hai người vai kề vai, mặt đen như đáy nồi, nhanh chóng ba bước thành hai đi tới xách Nghiêm Quan Ngọc ra: “Có chuyện gì thì hỏi ta.”
Nghiêm Quan Ngọc vén tóc rối trước mắt một lần nữa, cười hì hì: “Ta còn chưa đến nỗi thích một kẻ mang thai.”
Hạ Uyên lạnh lùng liếc hắn.
Nghiêm Quan Ngọc không để bụng: “Có thịt ăn không? Hiện tại ta chính là tiên sinh dạy học, không đến mức ngay cả một miếng thịt cũng không được ăn chứ?”
Hạ Uyên nâng cằm chỉ ra cửa: “Ở phòng bếp.”
“Được thôi.” Hai mắt Nghiêm Quan Ngọc tỏa sáng, xoay người ra cửa chạy về hướng có thịt heo..