FANBOY CỦA HÀM QUANG QUÂN - Chương 50
Nửa năm lại trôi qua kể từ sau khi tân hôn của sư tỷ, nửa tháng sau đó Lan Lăng Kim Thị đã thông báo Giang Yếm Ly mang thai. Khắp nơi đều vui mừng tổ chức lễ yến tiệc vô cùng lớn.
Thư mời được rải khắp nơi ngoại trừ Loạn Táng Cương.
Tiệc ở Lan Lăng Kim Thị hắn không đến nhưng tiệc ở Liên Hoa Ổ chắc chắn hắn sẽ đến, vì hắn nghe nói có một chuyện quan trọng cần thông báo.
Tối hôm trước hắn đã có mặt sẵn ở Liên Hoa Ổ, lòng háo hức chờ đợi ngày mai.
Ít nhiều gì thì hắn cũng đoán được là hôn ước giữa hai nhà Lam – Giang. Vậy nên thay vì ngủ phòng mình thì hắn đêm đó giành chỗ với huynh đệ trí cốt Giang Trừng.
“Ngụy Vô Tiện…. ngươi ngủ đi canh ba rồi”
“Ta ngủ không được, ngươi ngủ trước đi”
“Ờ!”
Giang Trừng trở người ôm Ngụy Vô Tiện mà ngủ.
Ngụy Vô Tiện “….”
Thôi kệ vậy!
Ngủ ngon Giang Trừng!
.
.
Hắn hiện tại không có gì tặng cho sư tỷ và con công chết tiệt kia nữa, nên đến vui ăn trực là chính.
Đương nhiên việc Di Lăng Lão Tổ xuất hiện ở buổi tiệc sẽ khiến nhiều người bất ngờ nhưng mà họ có thể làm gì hắn đây, Giang gia vốn không diệt môn vì hắn. Thì bọn họ còn chuyện gì để nói ngoài Âm Hổ Phù nữa.
Lần lượt từng người tặng quà cáp, Ngụy Vô Tiện gật đầu nhận lấy nói hai chữ Cảm tạ!
Hoàn toàn giống điệu bộ của vị nào đó y hệt, không hơn không kém.
Vị nào đó hôm nay bận trông con nên không đến tham dự chứ nếu không chắn chắn sẽ ngửi được một mùi chua lét ở đây.
Điều Ngụy Vô Tiện không ngờ đến là Tô Thiệp cũng đến đây. Gương mặt Di Lăng Lão Tổ không cảm xúc chứ trong lòng chửi 7749 câu không trùng câu nào.
Mà Tô Thiệp gặp Ngụy Vô Tiện thoáng chút ngạc nhiên, lúc trao quà tặng còn cố ý nắm lấy tay đối phương không buông.
Ngụy Vô Tiện trợn mắt, xù lông tức giận mắng “Buông ra!”
Gã ta không chịu buông, ngược lại còn cong khóe môi vô cùng vui vẻ.
Lông mày Ngụy Vô Tiện nhíu lại, tự giật tay chính mình ra. Hừ một tiếng, liếc gã ta một cái, xoay lưng bỏ đi.
Dặn dò người hầu quản lí quà đem cái thứ này ra xa một chút lát hắn kiểm tra.
Y vâng một tiếng, nghe theo đại sư huynh đem món quà cất một bên.
Ngụy Vô Tiện ớn lạnh, đi sang chỗ Giang Vãn Ngâm đứng mà thì thầm.
“Ngươi sao vậy?”
“Tên họ Tô sao lại đến? Ngươi biết ta dị ứng hắn mà”
“Bất đắc dĩ thôi, vì hắn hiện tại là gia chủ Mạt Lăng Tô Thị” thật ra là ta không hề mời hắn, là do hắn tự đến.
Nghe câu trả lời, bàn tay Ngụy Vô Tiện khẽ run lên.
“Đem hắn cút xa ta một chút, vựa giấm Cô Tô chắc chắn sẽ đổ”
Giang Vãn Ngâm liếc sang chỗ Tô Mẫn Thiệp đã ngồi yên tại vị trí của mình, ánh mắt cứ nhìn vào Ngụy Vô Tiện chằm chằm khiến chính hắn cũng khó chịu thay sư huynh hắn.
“Lát ngồi cạnh ta!”
“Ừ, ta đi vệ sinh tí”
“Cút lẹ cho ta nhờ” Giang Vãn Ngâm đập vai hắn một cái mới chịu buông tha.
Ngụy Vô Tiện cười hề hề đi kiểm tra lại đống quà mà tên Tô Thiệp đem đến, may là không có gì nhưng mà để chắc ăn hắn vẫn nên vứt nó đi thì hơn.
Đi vệ sinh rửa tay sạch sẽ xong hắn trở về sảnh, tiến tới chỗ Giang Trừng mà ngồi.
Giang Phong Miên và Ngu phu nhân ngồi ở vị trí chủ tọa nhìn bao quát hết khách mời.
Ngu phu nhân đứng lên trịnh trọng nói: “Cảm ơn các vị đã đến chung vui cùng với Vân Mộng, thứ nhất là để chúc mừng Yếm Ly đã hoài thai, thứ hai vào ngày mười tháng sau sẽ có song hỷ giữa Lam gia và Giang gia. Mời mọi người cùng đến tham dự”
Tô Mẫn Thiệp nghe tới đây sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng thiếu điều bóp vỡ chung rượu, ánh mắt hắn căm phẫn nhìn Ngu phu nhân và sau đó ánh mắt mang tia hụt hẫng mà nhìn đoá hoa trong lòng hắn Nguỵ Vô Tiện.
Rõ ràng là ta đến trước sao ngươi lại không chú ý tới ta Nguỵ Vô Tiện?
Sao bất cứ thứ gì cũng đều bị tên Lam nhị kia lấy?
Sự đố kỵ pha lẫn căm hận khiến hắn dần trở thành một con người khác.
Mà Nguỵ đang ăn kiêm uống rượu nghe tới đây thì sặc nước, hắn tròn mắt nhìn Ngu phu nhân.
Diêu tông chủ ngạc nhiên “Song hỷ?”
Giang Yếm Ly gật đầu, cười vui vẻ nói “Là liên hôn giữa Vân Mộng Song Kiệt và Cô Tô Song Bích. Hẳn là các vị hiểu rõ ý của ta rồi chứ?”
Nguỵ Vô Tiện rụt tay lại, thiếu điều tự co tròn mình lại như quả bóng.
Sư tỷ nhìn hiền vậy mà khi giận lên đáng sợ quá!
Hử? Có một mùi hương có chút quen quen!
Hắn hít hít mũi vài cái, nhận ra mùi đàn hương quen thuộc. Khoé môi không nhịn được mà cong lên một chút.
Tiểu Lam Trạm từ khi nào đã học tính xấu từ hắn rồi?
“Cái gì? Liên hôn giữa…. Cô Tô Song Bích và Vân Mộng Giang Thị?” Là giọng của Tô Mẫn Thiệp.
Giang Vãn Ngâm nhàn nhạt lên tiếng “Có vấn đề gì sao Tô tông chủ?”
Hàm ý rất rõ ràng, Giang tông chủ hắn hảo không vui.
“Không gì….”
Buổi tiệc hôm đó Tô Mẫn Thiệp đã lén về trước mà thần không biết quỷ không hay. Hắn trở về bẩm báo cho Kim Quang Thiện, ông ta chỉ ồ một tiếng rồi phất tay lệnh cho hắn rời đi.
“Liên hôn? Song hỷ?”
Bất chợt ánh mắt ông ta quay sang con hình nộm Nguỵ Vô Tiện còn đang nhắm mắt kia mà cười không có tí nhân tính nào.
“Chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, ta sẽ chiếm được cả Dương Giới lẫn Âm Giới! Nguỵ Vô Tiện…. ngươi dám thách thức ta, vậy ngươi hãy chờ đó”
~o0o~
Nguỵ Vô Tiện ngà ngà say, nghe tình báo từ A Khang và A Vũ mà sắc mặt hắn khẽ biến đổi.
“Điều hai đứa nói là thật?”
“Vâng chủ nhân!” A Khang và A Vũ quỳ một chân xuống, mắt thành kính mà nhìn Nguỵ Vô Tiện chờ đợi y hạ lệnh kế tiếp.
“Tùy cơ ứng biến! Nhớ đừng manh động, bứt dây động rừng”
“Vâng chủ nhân!”
Đầu tháng sau, Ngụy Vô Tiện trở về Liên Hoa Ổ. Hắn tạm xa cách idol một thời gian ngắn, đem hai đứa nhỏ về chơi với ông bà ngoại.
Mọi việc thì Lam gia và Giang gia đã lo hết, hắn không cần làm cái gì cả ngoài chăm con ra.
Chỉ là trong vòng thời gian hai năm tới hắn không muốn để lộ tin tức con của mình ra ngoài. Dù mọi người rất thắc mắc nhưng hắn vẫn kiên quyết nên đành đồng ý.
Trước ngày diễn ra hôn lễ, Ngụy Vô Tiện đành phân thân ra đem con về Âm Giới nuôi dưỡng. Mà hai đứa cũng tựa hồ hiểu chuyện, ở bên cạnh hắn rất ngoan không hồ không nháo.
Thật may hôn lễ diễn ra vô cùng suôn sẻ, không thấy Tô Mẫn Thiệp đến cả hai tân nương thở phào nhẹ nhõm.
Rồi Kim Lăng cũng đã ra đời, hắn cùng Lam Trạm nhân dịp lúc sư tỷ vừa trở về Liên Hoa Ổ liền đến thăm.
Đôi bên chào hỏi nhau một lúc, nàng mới tiến lại ôm sư đệ xót xa nghẹn ngào nói “Đệ…. sao lại gầy đi rồi?”
“Đệ vẫn ăn uống bình thường mà, sư tỷ đừng lo lắng. Ngược lại là sư tỷ vừa sinh con xong phải chú ý nghỉ ngơi bồi bổ lại sức khỏe đấy biết chưa”
Nàng gật đầu lia lịa, thả A Tiện ra “A Lăng rất ngoan! Ta dẫn đệ đi gặp nó”
Ngụy Vô Tiện nắm tay Lam Vong Cơ đi theo.
Nhìn đứa trẻ một hồi lâu, hắn bế A Lăng lên nhìn bộ da có chút nhăn nheo đang cố gắng hé mắt nhìn người bế mình khiến Ngụy Vô Tiện “phụt” một tiếng.
“Đúng là y hệt thằng cha nó”
Thằng cha nó đang bước vô “….”
Mẹ nó! Ngươi lại ngứa đòn có phải không tên họ Ngụy kia.
Lam Vong Cơ tiến tới chỗ Kim Tử Hiên gọi một tiếng “Tỷ phu!”
“Lam nhị công tử!”
Nhưng ít ra chồng của hắn bù trừ lại cũng đỡ.
“Ý Kim con công! Chào buổi sáng!”
Kim Tử Hiên bất lực thở dài “Chào buổi sáng Di Lăng Lão Tổ, không biết rồng đến nhà tôm có chuyện chi?”
Giang Yếm Ly dẫn Kim Tử Hiên ngồi vào bàn, bên cạnh là Lam nhị công tử tao nhã rót trà cho mọi người.
“Ta về thăm mọi người một chút! Bên đó sao rồi? Không làm khó dễ sư tỷ ta chứ?”
Nàng đáp: “Rất tốt, có A Dao bên cạnh tán gẫu rất vui”
Kim Tử Hiên nhìn ly trà đáp “Ta nào dám không đối xử tốt với nàng ấy. Bởi vì ta còn muốn sống không muốn bị Tử Điện đập chết xong chưa bao lâu lại bị hóa thành tang thi đâu”
Kim Như Lan bị đại cữu cữu bế và được chơi đùa mà cười vô cùng vui vẻ.
“Vậy được! Ta yên tâm rồi, đừng để ta hối hận vì giao sư tỷ cho ngươi huynh trưởng”
Chợt Ngụy Vô Tiện ngửi mùi hơi bị “thơm” nhẹ. Hắn dở khóc dở cười, nhìn sang cả ba.
“Sư tỷ…. tả nó đâu rồi? Con trai hai người tặng ta món quà ra mắt đặc sắc quá”
Kim Tử Hiên ngại nhà chưa đủ loạn nói: “Con trai ta qua giờ cứ đầy bụng khóc suốt. May mà ngươi có mặt ở đây, giúp ta nhé ta cảm ơn ngươi Ngụy sư đệ”
“Lăn lăn lăn cho ông, mà thôi ngươi chuẩn bị nước ấm hộ ta. Qua đây ta chỉ chăm con”
Lam nhị công tử bị thất sủng “….”
Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly nghe vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng sẽ hỏi một vài vấn đề. Đương nhiên là Ngụy Vô Sỉ sẽ giải đáp tường tận hoặc là Lam Vong Cơ nói giúp hắn vài câu.
Nói về chăm trẻ ở đây hắn số 2 không ai dám số 1 ngoại trừ phu quân từng bị hắn dạy dỗ ra.
Mỗi lần được đối phương nói giúp, hắn sẽ cười lộ răng thỏ vô cùng đắc ý kiểu: Không hổ danh là chồng ta!
Thật ra Giang Yếm Ly nàng đã làm rất gọn rồi, tiếc là không thể so sánh với người từng có hai đứa trẻ thôi.
Chơi được thêm một chút, cả hai người phải về trả lại không gian cho sư tỷ chính mình về chăm con một chút.
Đi có chút xíu thôi mà nhớ con quá!
Trở về phòng của Ngụy Vô Tiện, hai người thay phiên tắm rửa trò chuyện phiếm cùng chăm con ra thì được một chút thì Hàm Quang Quân đi nấu thức ăn.
Hắn tranh thủ nằm xuống nghỉ ngơi một chút.
Thật kì lạ! Lại cảm thấy đuối sức trong khi chính mình không hề làm gì nhiều.
Quan trọng hơn hết chính là, hắn nhìn thấy ngón tay mình có chút mờ đi.
Đây lại là cái quái gì đây?
[Hệ thống, kiểm tra lại cơ thể ta một tí]
Hệ thống dùng radar quét một lượt cơ thể hắn từ trên xuống dưới, nghiêm trọng phát ra màn hình xanh cho hắn nhìn rõ.
Ngụy Vô Tiện mím môi, đôi mắt rưng rưng nhìn hai đứa con.
Phải rồi! Hắn vì quá hạnh phúc nên quên luôn cái kịch bản chó chết ban đầu.
Thời điểm cách Bất Dạ Thiên lại gần thêm một chút rồi!
Cơ thể hắn trở nên lạnh dần và lạnh dần. Ngụy Vô Tiện mệt mỏi nhắm mắt, lông mày chau lại, giấc ngủ dần trở nên bất ổn.
_o0o_
P/s: Năm mới vui vẻ! Chúc mọi người an lành, vạn sự như ý, sức khỏe dồi dào.