FANBOY CỦA HÀM QUANG QUÂN - Chương 49
Vội đem Ngụy Vô Tiện trở về phòng, sắc mặt Lam Vong Cơ chợt dừng lại ở việc Ngụy Anh sắc mặt tái nhợt.
Giang Yếm Ly lên tiếng “A Trừng đã xảy ra chuyện gì?”
“Đệ không rõ, hai đệ đang chạy bình thường thì hắn kêu hắn chạy không nổi mém chút nữa đã ngã xuống may là đệ đỡ kịp. Hắn kêu hắn muốn nằm một chút và rồi như hiện tại”
Lam Hi Thần cẩn thận bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện chợt hỏi “Bữa giờ đệ ấy có khác lạ gì không? Chẳng hạn như nhức đầu, hai tai ù đi, mắt có chút mờ”
“Huynh trưởng….”
“Từ sau khi hắn ở tửu lâu và khách điếm trở về liền xuất hiện tình trạng đó” Giang Trừng nhớ đến những lần hắn nhíu mày lại than nhức đầu kêu muốn nghỉ ngơi.
“Mạch tượng đệ ấy vô cùng loạn, thậm chí là trở nên yếu đi rất nhiều. Hoàn toàn không giống với bệnh bình thường”
Lam Vong Cơ nhìn người say giấc trên giường, trái tim y lạnh hơn phân nửa. Hầu như mỗi lần y lơ là một chút thì khả năng gặp biến cố vô cùng lớn.
Người nằm trên giường hoàn toàn nghe được những gì mọi người thảo luận, hắn muốn làm gì đó như cử động hoặc lên tiếng nhưng có gì đó hoàn toàn đè nặng lên ngực của hắn khống chế tứ chi làm hắn hoàn toàn bất lực.
Sợi dây liên kết giữa hắn và Lam Trạm dường như bị đứt đoạn khiến Ngụy Vô Tiện lần đầu tiên lâm vào sợ hãi và bất an.
“Lam Nhị công tử, sợi dây chuyền của y tặng đệ đâu rồi?”
“Sư tỷ, tại sao lại liên quan đến sợi dây chuyền?” Giang Vãn Ngâm thắc mắc lên tiếng.
“Bởi vì nó được làm từ xương cốt của Ngụy Anh quá cố, sẽ ảnh hưởng vô cùng trực tiếp đến hắn. Hơn nữa quỷ giới có một tập tục, chỉ nội bộ những người quản lý mới biết cái này” Giang Yếm Ly tâm trạng bất an vô cùng lo lắng cho Ngụy Vô Tiện, nàng muốn khóc tới nơi rồi.
Xương cốt quá cố?
Sắc mặt Lam Vong Cơ trở nên trắng bệch, y khó khăn vịnh mép giường để ngăn bản thân không té xuống đất. Cả người y thoáng run rẩy khi nhớ những lời kia.
“Lam Trạm, ta tặng ngươi thứ này. Tuyệt đối không được để mất, được chứ?”
Nguỵ Vô Tiện tháo sợi dây chuyền của mình ra, trên mặt có một hình hoa sen trong suốt trịnh trọng mà đeo lên cho Lam Vong Cơ.
“Nó là thứ rất quan trọng đối với ta, thậm chí hơn cả sinh mạng. Ta tin ngươi sẽ giữ được nó, kể cả khi không muốn giữ nữa thì giao cho Hiểu sư thúc hoặc Tiết Dương là được”
“Nó nhận chủ Lam Trạm, ngươi cứ giữ nó đi. Vì ngươi quan trọng với ta, đừng áy náy không thôi ta sẽ giận đấy”
Lam Vong Cơ nhìn sang Nguỵ Vô Tiện, đôi tay run rẩy lấy trong ngực ra một sợi dây chuyền ra. Ánh sáng từ sợi dây chuyền phát ra có chút yếu ớt.
‘Lam Trạm, nghe theo ta. Lại chỗ ta ngồi xuống, ta sẽ hướng dẫn tiếp’
Hệ thống vừa giúp Nguỵ Vô Tiện kết nối lại với sợi dây chuyền.
Má dưới đây mà cũng cần wifi nữa hả ba? Lạy hồn! Vậy cũng được ta cũng muốn lạy.
“Huynh trưởng….” đệ muốn ngồi cạnh y.
Lam Hi Thần trả chỗ lại cho Lam Vong Cơ, còn mình chuyển sang về lại chỗ y rồi.
‘Tháo sợi dây chuyền ra, đeo lại lên cổ ta rồi ngày mai ta sẽ dậy’
Y nghe theo lời Ngụy Anh, tháo sợi dây chuyền ra.
Nó cảm nhận khí tức của chủ nhân khá yếu, mặt dây chuyền lại trở nên phát ra ánh sáng mạnh hơn bao giờ hết.
Khoảng khắc nó được về với chủ cũ, cả người Ngụy Vô Tiện phát ra ánh sáng màu xanh lá cây nhạt. Nhằm ngăn cách giữa hắn và những thứ khác.
‘Đừng lo, ta sẽ ổn thôi!’
“Ừ!”
.
.
.
Giờ Sửu:
Sợi dây chuyền: [Đã loại bỏ độc tố xong! Cầu mong chủ nhân cẩn thận khi thưởng thức cà tím]
Độc tố? Độc tố gì cơ?
Bữa giờ có ăn cà tím đâu mà lòi ra cà tím?
Sợi dây chuyền giải đáp thắc mắc [Cái hôm mà ngài cùng Giang đi uống rượu thì có một món có cà tím]
Á đù! Rồi quét giùm xem Giang Trừng có sao không.
Nó đáp [Chỉ mỗi ngài bị dị ứng thôi nên không cần lo lắng. Nơi dẫn độc trực tiếp là do chén thức ăn của ngài. Mọi thắc mắc xin hãy liên hệ ngài ấy đa tạ]
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng đeo lại sợi dây cho Lam Trạm, để lại một phân thân ở đây. Chính mình cần hóng gió cho tỉnh táo đôi chút.
Cẩn thận đi xuyên qua tường, ở bên ngoài khá lạnh lẽo. Tuy nhiên hắn lại thích cái lạnh này hơn bao giờ hết.
Chợt bên tai có tiếng khóc o e nhỏ, Ngụy Vô Tiện vội phi thân tới đó.
Là nơi của Giang Trừng!
Hắn mở cửa bước vào trong, tiểu Vong Tiện thấy hắn liền cong nhẹ khóe môi một chút.
Đem cục cưng bế trên tay, Ngụy Vô Tiện nhìn đôi mắt lưu ly kia sáng lấp lánh giữa căn phòng.
‘Cha! Người nghe con nói không?’
Ngụy Vô Tiện hoảng sợ trợn mắt nhìn thằng con trai út.
Trời ơi cái quần què gỉ đây?
‘Sao con có khả năng này?’
Tiểu Vong Tiện hơi mếu máo ‘Con không biết, nó chỉ mới vừa xảy ra’
Di Lăng Lão Tổ thử biến hoá một chút, con ngươi thay đổi sang màu đỏ nhìn xung quanh căn phòng của Giang Trừng.
Hắn nhìn thấy trên trán của hai đứa trẻ đều có biểu tượng hình giọt máu màu đỏ. Hiển nhiên của Lam Vô Niệm quá mờ nhạt, riêng của Vong Tiện thì lại đậm hơn một chút.
Hít một hơi thật sâu, dùng linh thức của mình mà khoá lại hai biểu tượng đó trên người con của mình.
Trên trán Nguỵ Vô Tiện rơi xuống 1 giọt mồ hôi, một lần nữa dùng khí tức bảo vệ hai đứa trẻ cầu mong chúng có một đời bình an.
Lần sử dụng này hiệu nghiệm đến 14 năm sau.
Cẩn thận đem Lam Vong Tiện ru ngủ trở lại, hắn nhẹ nhàng đặt con vào nôi, hôn nhẹ vào trán hai đứa.
Tiểu bảo bối của cha, cảm ơn hai đứa đã đến thế giới này!
Cứ thế mà một phân thân ở bên cạnh con yêu và một phân thân ở bên cạnh idol. Trời dần sáng, hai phân thân hợp lại thành một ở trên giường.
Còn lại năm ngày trước hôn lễ của Giang Yếm Ly, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện bế hai đứa trẻ trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Ngày tổ chức hôn lễ, Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần đến Vân Mộng Giang Thị.
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Khải Nhân vừa chăm sóc vừa chơi với hai đứa nhỏ.
“Rõ ràng là muốn đi nhưng sao lại không đi?”
Lão quan sát nãy giờ, trong vòng năm phút mà hết lần lượt mười giây thì Ngụy Vô Tiện lại thất thần nhìn ra ngoài cửa năm giây rồi lại nhìn con mình một chút rồi lại thất thần.
“Con….”
Hắn dường như muốn nói gì đó nhưng nghẹn lại không biết nói gì. Cảm giác của hắn dường như vô cùng quái lạ mà hắn không rõ tại sao.
Vừa muốn đi lại muốn không đi.
Ở nhà thì lo lắng nhưng mà đi thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Chợt hắn nghe tiếng thở dài bên cạnh.
“Đi đi! Ta lo được chúng. Đi thăm sư tỷ ngươi đi”
Ngụy Vô Tiện ôm chầm lấy Lam Khải Nhân một cái, hôn nhẹ lên một bên mặt ông rồi biến đi trong đêm.
Đứng trước Liên Hoa Ổ, hắn nín thở nhẹ nhàng ẩn thân lẻn vào.
Nhìn một đám người vừa quen thuộc vừa xa lạ, sự cô độc bỗng chốc ùa đến. Rồi có một bóng người tiến lại gần hắn.
‘Ngụy Anh!’
Hắn cong khóe môi, ôm Lam Trạm một cái ‘Ta muốn gặp sư tỷ một chút!’
‘Được!’
Nguỵ Vô Tiện lẻn vào phòng sư tỷ, mặc dù hắn đã thấy Giang Yếm Ly mặc hỷ phục rồi. Đặc biệt hôm nay, nàng lại xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Lúc bấy giờ không chỉ hắn xuất hiện mà kể cả Ngụy Anh xuyên vào thế giới bên kia rồi cũng xuất hiện.
À không! Ba Ngụy Vô Tiện đồng loạt xuất hiện mới đúng.
‘Sư tỷ!’
Giang Yếm Ly mặc hỉ phục, ngước đầu lên hốt hoảng mà nhìn ba Ngụy Vô Tiện.
‘A Tiện!’
Ngụy Vô Tiện của hiện tại đứng đó, Ngụy tương lai cũng thế. Riêng Ngụy mê trai thì chạy lại ôm chầm lấy nàng mà khóc.
‘Huhu sư tỷ sao lại lấy Kim con công chết tiệt đó chứ ô ô…. hay là mình đào hôn đi sư tỷ…. ô ô…. hắn căn bản không xứng với tỷ vì hắn rất ngạo kiều’
Ngụy hiện tại và Ngụy tương lai “….”
Tên kia là vậy? Thứ lỗi chúng tôi ứ quen người đó.
Nguỵ Vô Tiện tương lai chỉ đơn giản đứng đó, khoé mắt hắn ửng đỏ, môi mím lại nhìn sư tỷ một cái sau đó tiến tới túm cổ áo bản gốc mất tư cách không có chút giá hẹ kia mà xách đi.
Nguỵ Vô Tiện bản gốc “….”
‘Xin lỗi! Ta có việc đi trước’
‘A Tiện…. cho dù đệ có làm gì đi nữa thì đệ vẫn là đệ của ta. Ta không trách đệ!’
Nguỵ Vô Tiện tương lai gật đầu, sau đó hành lễ với cả ba nhanh chóng rời đi.
‘Sư tỷ…. hạnh phúc nhé! Đệ nên về với tiểu Lam Trạm đây, em ấy đi học về rồi’ Nguỵ Vô Tiện phiên bản gốc ôm lấy sư tỷ, hôn nhẹ lên mặt nàng một cái sau đó biến mất.
Sư tỷ bị ba tiểu đệ đệ xoay như chong chóng “….”
Mất một lúc sau, cả hai người không hẹn mà phì cười một cái.
‘Sư tỷ! Tân hôn vui vẻ, đệ nên về rồi!’
Nàng gật đầu một cái.
‘Hôm nay sư tỷ rất đẹp, là đẹp nhất thế gian đấy’
Cô dâu bị trêu đến đỏ mặt, lúng túng trừng mắt nhìn bóng dáng sư đệ khuất dạng.
Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Ngồi trên mái nhà Tĩnh Thất, con ngươi của hắn lấp lánh phản chiếu lại bầu trời sao. Khoé môi hắn khẽ cong lên, tựa vào vai Lam Trạm thấp giọng.
“Sư tỷ cưới rồi, sắp tới cũng nên tới Giang Trừng rồi nhỉ? Rồi khi nào chúng ta cưới đây?”
Lam Vong Cơ bị trêu đến đỏ ửng cả tai, y im lặng không lên tiếng, vòng tay đang ôm y khẽ dùng sức một chút, y mơ hồ cảm giác đối phương có chút khác thường.
“Haha, ngươi cứ đáng yêu như vậy làm ta cứ thích trêu suốt thôi”
Lam Vong Cơ “….”
“Lam Trạm~ Lam Trạm~”
“Hử?”
“Tối nay…. ngươi nhẹ chút!”
“Ừm!”
Hai người trở về phòng, làm một chút chuyện người lớn một tí.
-o0o-
Thời điểm mà Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên mở quà tặng. Hai người họ nhìn món quà một lúc lâu, mới đem ngọc bội treo trên bội kiếm và kèm một tờ giấy nhắn.
Tân hôn vui vẻ, ngọc bội nhận chủ!
P/s: sư tỷ mà khóc coi chừng ta cạo trọc đầu nhà ngươi Kim con công chết tiệt.
Kim Tử Hiên dở khóc dở cười, ôm Giang Yếm Ly mà làu bàu: “Nàng xem, ta chưa làm gì mà hết Giang Vãn Ngâm và Ngụy Vô Tiện hâm dọa ta rồi. Cầu phu nhân thương thương”
Nàng ngượng ngùng khẽ vỗ nhẹ vào mu bàn tay của phu quân “Là ai nói đêm qua tiết chế? Bây giờ ta xuống giường không nổi”
“Vậy ta phục vụ nàng, nàng cứ yên tâm tận hưởng”
Giang Yếm Ly “….”