FANBOY CỦA HÀM QUANG QUÂN - Chương 44
Nằm thêm một chút, Nguỵ Vô Tiện muốn dậy. Bụng hắn đói meo rồi, hắn cử động nhẹ một chút khàn giọng nói “Ta đói~”
Đối phương hôn nhẹ lên môi hắn, cẩn thận giúp hắn mặc y phục, còn hắn chỉnh sửa lại mạt ngạch của y xong nghiêng đầu cười một cái.
“Muốn ăn gì?”
“Chỉ cần ngươi nấu là được, cho ta thêm một ly nhỏ Thiên Tử Tiếu hoặc Bách Hương Quả a~ có được không Hàm Quang Quân!” Hắn đưa cặp mắt long lanh to tròn nhìn đối phương.
Lam Vong Cơ không trả lời, liếc hắn một cái. Mặc kệ đối phương lon ton đỡ cái eo đi sau lưng mình.
Chuyện Nguỵ Anh không quý trọng thân thể, y giận. Giận đối phương thì ít, mà giận chính mình là nhiều.
Nguỵ Vô Tiện rũ mắt, hắn biết y giận thật rồi. Bình thường nịnh nọt vài câu là nguôi giận, đằng này y dỗ gần như cả ngày hầu như chẳng xi nhê.
Bé con tựa như hiểu được tâm trạng của ba mà đạp nhẹ một cái an ủi.
Con ngươi hắn sửng sốt, hắn cúi đầu xuống tay đặt lên bụng tựa như xác định một lần nữa. Đứa bé lại đạp thêm hai cái nữa để hắn nhận ra sự hiện diện của mình.
Lông mày Nguỵ Vô Tiện cau lại, khó khăn tựa tường đổ mồ hôi lạnh. Khoé môi cong lên một chút, xoa xoa bụng an ủi bé con vài cái.
Lam Vong Cơ để ý sắc mặt đối phương thay đổi cẩn thận để y ngồi xuống ở chiếc ghế dựa bên cạnh.
“Sao vậy?”
Hắn nắm tay y đặt lên bụng, để cho y tự cảm nhận.
Tiểu hài tử trong bụng nhận cha, hưng phấn đạp lên một cái.
Con ngươi Hàm Quang Quân ngạc nhiên, đôi môi hé mở một chút. Tay rụt lại, thụ sủng nhược kinh nhìn Nguỵ Anh. Chợt muốn nói gì đó mà lại nghẹn ở cổ không nói nên lời.
Di Lăng Lão Tổ muốn cười mà không dám, nhìn bộ dạng của đối phương bây giờ đáng yêu gần chết. Con tim hắn như muốn nhũn ra, vui vẻ chơi xấu bắt lấy cổ tay đối phương một lần nữa đặt trên bụng mình không cho y nhúc nhích.
Bé con trong bụng “….”
Phụ thân đứa nhỏ “….”
Đứa nhỏ dỗi không đạp nữa, run rẩy đưa tay cử động một chút. Một chiếc bàn tay nhỏ bé xinh xinh thoắt hiện thoắt ẩn trên bụng ba nó.
Hai người họ thập phần vui vẻ, hôn nhau một chút, Nguỵ Vô Tiện đẩy y tiếp tục nấu cơm. Còn mình yên tĩnh một chút, có chút buồn miệng thèm uống chua chua ngọt ngọt. Đành lật đật kiếm tắc hoặc chanh hoặc cam để mà pha nước uống.
May thay là có cam, hắn đành pha hai ly nước cam uống.
“Lam Trạm! Sự việc giải quyết tới đâu rồi?” Hắn vừa vắt nước cam vừa hỏi.
Động tác xào rau của Lam Vong Cơ dừng lại, y rũ mắt không trả lời.
Nguỵ Vô Tiện không hỏi nữa, hắn ngờ ngợ điều gì đó.
Thật ra hắn không cần người khác bảo vệ hắn, một mình hắn hoàn toàn vẫn ổn cả.
Thôi không nghĩ nhiều nữa, sinh xong cục cưng rồi tính tiếp.
~o0o~
Những ngày sau đó mọi thứ diễn ra bình thường, có lúc hắn ở Âm Giới, có lúc bên Giang gia và có lúc ở Lam gia. Công việc của hắn nói thẳng thì vô cùng nhàn rỗi: dưỡng thai. Cục súc hơn thì hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi ăn, chán thì đi dạo hoặc đi mua sắm. Hầu như 24/24 đều có người bên cạnh, không phải Hàm Quang Quân thì là Ôn Tình, không phải Ôn Tình thì…. dân chúng ở Âm Giới ẩn hình theo hắn.
Nguỵ Vô Tiện bị mất tự do sương sương đâm ra có chút hơi quạo, mặc dù hắn biết những điều đó là vì muốn tốt cho mình.
Hiện tại hắn đang ở trong Âm Giới phê chuẩn công việc xong xuôi mà chuyển sang ngẩn người cắn cắn đầu bút.
Hệ thống hay nói đích thân Nguỵ Vô Tiện hỏi hắn [Ngươi lại chán đấy à?]
Hắn đáp [Ừ! Chuẩn bài rồi, chán chết đi được đây. Một ngày có nhiêu đó, hệt như là bánh xe số phận vậy…. cứ thế quay tròn làm những việc thường làm đâm ra ta có chút hơi chán. Duy chỉ trốn trong đây thì không có ai dám làm phiền]
Hệ thống [….]
[Rốt cuộc ngươi có nhớ là chính mình đã mang thai sang tháng thứ sáu rồi không? Cẩn thận tí đi!]
[Ta đương nhiên biết! Bên ngươi sao rồi? Vẫn ổn chứ?]
Hệ thống trả lời [Vẫn ổn!]
[Ừ! Thôi ta đi ngủ chút đây, hơi buồn ngủ]
[Ngủ ngon!]
Nguỵ Vô Tiện cẩn thận đứng dậy đỡ cái eo chậm rì đi đến giường mà nằm xuống. Tay chân hắn nửa đêm thỉnh thoảng sẽ hơi bị tê một tí. Những lúc thế này thì sẽ có tiểu cũ kĩ thay hắn cẩn thận xoa bóp.
Hơi nhớ Lam Trạm rồi, đã mười ngày hắn trốn y.
Hừ…. này thì gần gũi với nữ nhân. Ta ghen cho chua chết ngươi Hàm Quang Quân.
Hắn lầm bầm gì đó không rõ mà tiến vào giấc ngủ.
Tỉnh dậy phát hiện chính mình ở không gian khác mà không gian này lại có chút quen thuộc. Nó na ná Tĩnh Thất mà có vài thứ đặc biệt xuất hiện khiến hắn liền nhận ra.
“Hế lô a ji nô mô tô! Gặp lại ngươi rồi!”
Khoé môi Nguỵ Vô Tiện giật giật nhìn người vận hắc y kia.
“Lần trước tiểu cũ kĩ nhà ta bị các người mang tới đây à?”
Người kia tiến lại chỗ hắn, dùng tay sờ lên trán hắn “Haizz sốt rồi mà cũng không biết, là A Trạm đem y đến. Rồi lên giường nằm, ta đi nấu cháo làm thuốc cho ngươi”
Nguỵ Vô Tiện “….”
“Ta không ăn cháo khẩu nghiệp đâu nha!”
Người kia cười cười “Ta kêu con chúng ta vô chơi với ngươi cho ngươi đỡ chán”
Vài phút sau có hai đứa trẻ một nam một nữ bước vào. Chưa kể… có phụ thân đứa nhỏ nữa.
Nguỵ Vô Tiện “….”
Ba người kia “….”
“Vô Niệm…. Vong Tiện?” Hắn nhìn sang bé gái rồi sang bé trai.
Hai đứa trẻ gật đầu, Vô Niệm tò mò chạy lại chọt chọt bụng có chút to của y.
Gương mặt hắn đỏ lên một chút, khẽ hắng giọng chột dạ nhìn Hàm Quang Quân đã trưởng thành kia “Hàm Quang Quân…. ngươi lớn rồi”
Hàm Quang Quân “….”
Y bình tĩnh “Ừ!”
Lam Vong Tiện đi đến bàn trà ngồi xuống, cảnh giác lên tiếng “A Niệm lại đây!”
A Niệm bĩu môi ngoan ngoãn lại gần sư huynh, trước khi đi nàng quay lại nhìn nam nhân trên giường mang tia lưu luyến khiến hắn cười phụt một tiếng.
Hàm Quang Quân nhanh chóng thay thế vị trí của đứa trẻ, ngồi trên giường bắt mạch cho hắn.
“Quả thực là sốt!”
“Thật sự là ta không biết chính mình đang sốt, chỉ là cảm giác hơi mệt nên đi ngủ một giấc liền phát hiện qua đây. Là ngươi đem ta qua đây à?” Nguỵ Vô Tiện hỏi y, hắn đương nhiên có thể nghe được bộ dáng có chút trách móc kia lẫn cảm thấy chính mình có lỗi.
Y không trả lời, im lặng nhìn đối phương. Mất một lúc sau mới lên tiếng “Ngươi biết ta không có lỗi mà vẫn giận?”
Nguỵ Vô Tiện có hơi không vui trả lời lại “Ta ghen đấy được chưa? Ta không muốn chúng ta cãi nhau trước mặt con trẻ”
Lam Vô Niệm và Lam Vong Tiện không hiểu gì “…”
Hắn thở nhẹ một cái, đảo mắt nhìn sang hai đứa nhỏ “Vong Tiện…. lại cho cha xem nào”
Lam Vong Tiện trừng mắt nhìn hắn, lạnh nhạt “Không qua!”
Y thấy sư muội hơi nhúc nhích, bèn nắm tay nàng lại bắt nàng ngồi yên.
Nguỵ Vô Tiện dường như tìm được thú vui bèn cười lớn hai tiếng, hơi xoay sang Hàm Quang Quân nói “Không phải chứ? Vong Tiện là bản sao của ngươi à? Đáng yêu chết mất”
“Vô vị!”
Lam Vong Tiện tức đến đỏ mặt, nghiến răng nhìn một tên xa lạ ngả ngớn bên cạnh phụ thân của nó.
Trái lại thai phụ ôm bụng cười đến mức kinh động đến hai đứa trẻ trong bụng khiến một đứa không nhịn được mà tức giận đạp một cái khiến sắc mặt hắn biến đổi.
Hàm Quang Quân nhẹ nhàng quay sang nhìn con trai, y tự khắc ngoan ngoãn im miệng.
“Được rồi đừng đạp nữa…. đều là con ta hết mà”
Sắc mặt hai đứa nhỏ ngạc nhiên, mà đứa nhỏ trong bụng nghe xong mới dịu một chút đạp thêm hai cái.
Hắn mếu máo nhìn Hàm Quang Quân cầu an ủi, y thở dài đặt tay lên bụng hắn nhỏ giọng “Đừng nháo!”
“Hức…. đau chết ta rồi…. mà Lam Trạm này…. trong hai đứa nó đứa nào ra trước vậy? Là Tư Niệm hay Vong Tiện”
“Là Tư Niệm!” Y đáp.
“Ồ! Vậy con bé chắc giống ta nhỉ? Mà ta đi đâu lâu quá vậy? Chắc không phải là đi gặp ngươi rồi đi?”
Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vô Niệm, ở bên ngoài một thiếu niên khác bước vào. Sắc mặt y hơi ngạc nhiên gọi mình baba.
“Hử? Củ cải trắng? A Uyển đấy à?”
Lam Vong Tiện và Lam Vô Niệm hành lễ gọi một tiếng “Ca!”
“Ầy…. Củ cải…. con né ra một chút cho ba bước vào nào” vị hắc nhân kia đứng đằng sau tay bát cháo lớn cùng với chén thuốc cùng với kẹo vị đào.
“Cha!” Hai đứa trẻ một lần nữa gọi y. Lam Vong Tiện tự giác đi đến hỗ trợ cha hắn, đem mâm thức ăn đặt trên bàn.
“Đừng trách tụi nó…. chỉ có mỗi A Truy nhớ ra bộ dáng ta của kiếp trước thôi” Nguỵ Vô Tiện xoa đầu Vong Tiện, vành tai y ửng hồng một mảng.
Lam Vô Niệm không bị sư đệ quản lại lật đật chạy đến bên cạnh phụ thân và người mang cho nàng có cảm giác giống cha. Nàng hứng thú chọt thử vào cái bụng hơi to tròn kia.
Hàm Quang Quân không nhịn được mà nhếch môi lên một tí. Hai Nguỵ Vô Tiện không nhịn được mà mặt ửng hết lên, không hẹn mà quay đầu sang chỗ khác mà ho một tiếng.
“Lam Trạm~ đừng có cười” hai vị hắc y đồng thanh.
Hàm Quang Quân nhìn cả hai, y quay sang nhìn lão bà nhà mình rồi lại nhìn cái bụng to tròn của ai kia.
Sắc mặt của vị hắc y kia đen lại, trừng mắt nhìn Hàm Quang Quân một cái. Đá y một phát xuống giường để mình ngồi với chính mình.
“Này Nguỵ Anh…. không phải hắn lại đòi thêm đứa nữa chứ?” Nguỵ Vô Tiện làm sao mà không nhìn ra được ý của idol nhà mình.
Bốn người còn lại im lặng nhìn hai vị trước mặt, thần thái và điệu bộ vô cùng giống nhau. Trong lòng Lam Vong Tiện ngợ ngợ được gì đó. Y thắc mắc bèn hỏi sư huynh Lam Tư Truy một chút và y gật đầu.
“Là bộ dạng của cha hai đứa trước khi rơi xuống Bất Dạ Thiên” Lam Vong Cơ lên tiếng.
Hai Nguỵ Anh nghe tới đây chợt im lặng không dám nói gì, vì tám con mắt đang tập trung vào bọn họ.
“Nhưng tại sao cha lại làm như vậy?” Lam Vô Niệm thắc mắc.
Nguỵ Vô Tiện nhìn Nguỵ Anh nháy mắt một cái, hắn get được tính hiệu bắt sóng wifi. Họ cùng nhau ném một câu “Thiên cơ bất khả lộ!”
“….”
Cạn lời!
Di Lăng Lão Tổ: Chứ không lẽ nói tác phẩm này auto ngược công thụ lấy hết nước mắt con dân cho đã mới được HE?
“Khụ…. Nguỵ Anh…. ta đói….” Nguỵ Vô Tiện thừa cơ hội giải cứu chính mình một phen.
Nguỵ Anh chưa kịp đứng lên thì Lam Tư Truy đã lấy thức ăn múc sẵn ra chén đưa cho cha.
Ăn xong muỗng đầu, hắn hài lòng ăn liên tiếp tận năm sáu chén.
“Đừng nhìn ta, nuôi hai đứa trong bụng đương nhiên phải ăn nhiều một chút” Nguỵ Anh lên tiếng, nhìn hắn muốn ăn thêm chén thứ bảy.
Lam Tư Truy muốn hỏi làm sao mà y lại xuất hiện ở đây nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
“Yên tâm! Ta chơi thêm một hai ngày nữa là ta về! Hứa sẽ ngoan, còn ngoan bao lâu thì ta chưa biết”
Hàm Quang Quân lén thở dài, âm thầm mặc niệm cho chính mình khi còn niên thiếu.
Nguỵ Anh trầm mặc, vẫy cờ trắng đầu hàng.
‘Ủa rồi khụ…. ngươi có phiên ngoại Lư hương không?’
Sắc mặt Nguỵ Anh đen lại, trừng mắt nhìn chính mình, hung hăng nhéo mặt mình lúc xưa khiến hắn “Aaa” thảm thiết mới chịu buông tha.
“Nguỵ Vô Tiện…. ta thắc mắc thôi mà?”
“Nguỵ Vô Tiện ngươi thừa biết câu trả lời rồi mà còn hỏi? Tin ta đập chết ngươi không?” Nguỵ Anh nhe răng thỏ hâm doạ.
‘Đương nhiên là không’
Ba đứa trẻ “???”
Nguỵ Vô Tiện: “Tin đương nhiên ta tin ta”
“…”
“Hình như vị cháo vừa rồi quen quen, là em ấy làm à?”
Bây giờ hắn mới nhớ trọng điểm, vị cháo vừa rồi chỉ có thể mỗi tiểu idols mới có thể làm ra được mà thôi.
Hàm Quang Quân lên tiếng “Y tới trước một ngày”
Truy, Tiện, Niệm: Sao tụi con không biết?
“Nguỵ Anh… ta muốn chơi với ba đứa nhỏ”
“Đừng dạy hư chúng là được”
Nguỵ Anh đỡ hắn xuống giường, để hắn tiến lại cùng ngồi uống trà.
“Ta biết mấy đứa có nhiều thứ muốn hỏi, từng người một” hắn nói.
Lam Vong Tiện còn chút đề phòng, thẳng thắn hỏi “Ngươi thật sự là Nguỵ Vô Tiện?”
Nguỵ Vô Tiện đáp “Đương nhiên! Chứ hắn tên gì?”
Lam Vô Niệm “Mạc Huyền Vũ!”
_0601_