FANBOY CỦA HÀM QUANG QUÂN - Chương 43
Sau khi Nguỵ Vô Tiện bị ngất đi, Ôn Ninh lúng túng bế y lên theo linh cảm của mình mà đến nơi nghỉ ngơi thật sự của y. Ôn Tình có chút ngạc nhiên nhưng bây giờ là khám cho Nguỵ Vô Tiện trước rồi nghĩ gì thì nghĩ.
Nhìn hắn được đặt xuống giường, Ôn Tình nhanh chóng bắt mạch, nỗi sợ hãi trong lòng dần được thả lỏng “Không sao! Chỉ là hơi bị doạ một chút, hắn cần nghỉ ngơi”
Có thứ gì đó bảo vệ lấy hắn không để cho hắn và đứa bé xảy ra bất trắc gì – Ôn Tình nghĩ.
“Bây giờ cứ để hắn nghỉ ngơi ở đây, chúng ta nên ra ngoài bớt thôi”
“Chào mừng đệ trở về Ôn Ninh!”
Nàng ôm lấy Ôn Ninh, nước mắt hạnh phúc không nhịn được mà rơi xuống. Vòng tay ôm lấy y nửa như muốn siết chặt thêm một chút lại không dám.
“Sư tỷ…. đệ nhớ tỷ….”
Những người không liên quan lặng lẽ ra ngoài đi nấu thức ăn một chút mừng Quỷ Tướng Quân trở về, A Uyển đã lon ton leo lên giường ngồi cạnh mím môi nhìn baba ngủ say.
Bé con có chút không vui, vì cứ cách một thời gian ngắn là baba lại ngủ một giấc dài như vậy không hề tốt cho sức khoẻ lẫn tinh thần thế nào.
“Con muốn ở lại!”
Ôn bà bà ôm lại cháu mình, từ tốn hỏi “Sao con lại muốn ở lại?”
“Cha nói ngày này, baba sẽ rất yếu nếu không có người bên cạnh chăm sóc e là sẽ có người không tốt đến”
Ôn Ninh nghe vậy trả lời “Vậy sư thúc và con ở lại đây nhé”
A Uyển gật đầu vui vẻ, chạy lại nắm tay Ôn sư thúc dẫn y ngồi trên ghế.
Mọi người yên tâm rời đi, thỉnh thoảng họ sẽ thay ca nhau chăm sóc Nguỵ Vô Tiện. Nói là chăm sóc vậy thôi chứ chủ yếu là nhìn hắn ngủ say.
Mà Hàm Quang Quân không biết y có xảy ra chuyện gì không mà gần đây không ai liên lạc được.
Một tuần cứ thế trôi qua!
Hắn cứ vậy mà ngủ đến một tuần, A Uyển túc trực bên cạnh không rời. Đã mấy lần thằng bé khóc đến mắt sưng húp rồi, cứ đến trời tối là thằng bé ôm baba ngủ cứng ngắt.
Đến một ngày A Uyển chịu không nổi nữa, bé nói với Ôn sư thúc rồi lén chạy xuống núi lang thang đến Vân Thâm Bất Tri xứ mà tìm kiếm cha của bé.
Đến đầu giờ Ngọ vài môn sinh dậy sớm thấy có đứa bé đứng khóc huhu ở dưới chân núi, bèn đi bẩm báo cho tông chủ. Mà Lam Khải Nhân đã đi săn đêm không biết ở đâu, nên đi báo cho Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân.
Y hơi lo lắng nhìn sang Trạch Vu Quân “Huynh trưởng….”
Trạch Vu Quân làm sao không nhìn được sự lo lắng của sư đệ, đành gật đầu một cái.
Hàm Quang Quân nghe xong, vội vàng cầm Tị Trần đứng lên xuống chân núi gặp con trai. Từ đằng xa, y chỉ thấy một hình hài nho nhỏ đang khóc không ngừng. Y sải bước chân dài hơi một chút, bế A Uyển lên cảm nhận thằng bé gầy đi rồi.
A Uyển vừa thấy cha liền khóc huhu chạy lại ôm chân y đòi bế.
Sao chỉ mỗi A Uyển ở đây? Không ai theo thằng bé sao?
“Sao con ở đây?” Giọng Lam Vong Cơ có chút đau lòng.
“Hức…. baba ngủ…. hơn một tuần chưa dậy…. con sợ…. huhuhu”
Sắc mặt y có chút xấu đi, bế A Uyển bằng một tay, truyền tống cả hai về Phục Ma Động.
Nhìn người kia nằm bất động trên giường, vô tình xung quanh Lam nhị công tử chỉ là hàn khí. Y nhanh chân bước lại giường, dùng tay bắt mạch cho Nguỵ Anh.
A Uyển chỉ còn lại tiếng thút thích không dám phát ra tiếng động.
Mạch tượng bình thường, không hề có chút dị tượng. Lí do là gì?
“A Uyển… đã xảy ra chuyện gì?”
Bé con nghe được nét phiền muộn lẫn tức giận của cha.
“A Uyển… A Uyển…. con ở đâu?”
Rất nhiều tiếng kêu gọi tên A Uyển. Mà thằng bé lại mím môi, sắc mặt căng thẳng không dám hé răng một lời.
Tiêu rồi…. lúc đó bé chỉ muốn gặp cha…. mà không báo ai hết.
Lam Vong Cơ nhìn bộ dạng của A Uyển, nghiêm nghị nhìn thằng bé.
Y thử dùng truyền âm giống Nguỵ Anh ‘Thằng bé cạnh ta và Nguỵ Anh!’
Xung quanh im lặng như tờ, không còn tiếng kêu nữa, chuyển sang tiếng bước chân đi đến Phục Ma Động.
“Hàm Quang Quân!”
Có Hàm Quang Quân trở về, mọi người nhẹ nhõm đi một chút, nhìn A Uyển đứng một bên không hé răng câu gì.
Y gật đầu, hành lễ với mọi người “Thời gian ta không ở đây…. xảy ra chuyện gì?”
“Lam…nhị công tử….ta….ta xin lỗi” Ôn Ninh lắp bắp đứng lên phía trước đoàn người.
Lam Vong Cơ nhìn y, rũ mắt xuống nhìn Nguỵ Anh bên cạnh.
Y bất đắc dĩ không vui nói”Là hắn cam tâm tình nguyện!”
“….”
“Đa tạ mọi người, ta sẽ lo cho Nguỵ Anh! Mừng ngươi về Ôn Quỳnh Lâm”
“….”
Bọn họ bị thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới y sẽ nói câu mừng Ôn công tử trở về.
Bất quá có thể là vì…. Nguỵ công tử đi!
“Ngươi ở lại với ta một chút Ôn Ninh!”
Ôn Ninh kiên định gật đầu: “Vâng!”
Đợi mọi người đi hết, Ôn Ninh ở lại cẩn thận kể mọi chuyện xảy ra. Lam Vong Cơ im lặng một lúc lâu nói “Ừm!” Thật nhẹ.
Ôn Ninh thấy mình ở lại không khác gì bóng đèn vạn năng, đành rời đi sẵn tiện dẫn theo A Uyển.
Y tạm đóng cửa động lại đem Nguỵ Anh đi tắm rửa, thay y phục gảy Thanh Tâm Âm cho hắn nghe.
Được một lúc thì chuyển sang đi nấu thức ăn, trong lúc này Ôn Ninh sẽ quan sát hắn thay y một tí. Lần này Lam Vong Cơ thử làm vài món mà Nguỵ Anh thích để ăn cơm.
Đem thức ăn trở về phòng, y thầm mong hắn sẽ thức dậy và hít hà ôm hôn mình vài cái vừa ăn vừa trò chuyện.
Tiếc là không có, thành ra chỉ mỗi Ôn Ninh, Ôn Tình, A Uyển cùng nhau ăn trưa.
Nói là ăn nhưng đôi mắt lưu ly kia không ngừng nhìn người trên giường.
Bốn người bốn cảm xúc khác nhau, không nhịn được mà lo lắng cho Nguỵ Vô Tiện.
Ôn Ninh lặng lẽ dọn thức ăn rời đi, còn lại A Uyển và Hàm Quang Quân ở lại.
“Xin lỗi…. ta về trễ!”
A Uyển lắc đầu, cong khoé môi lên y hệt Nguỵ Anh: “Cha về là tốt rồi, con ở cạnh cha và baba”
“Ừ”
Đêm đến y dỗ A Uyển ngủ xong bèn thử lấy đàn Vong Cơ Cầm tìm kiếm hồn phách của Nguỵ Anh.
Không có.
Không có.
Vẫn không có.
Lam Vong Cơ mím môi, nội tâm có chút bất an. Y không nhịn được mà sờ sợi dây chuyền của mình.
“Nguỵ Anh! Ngươi đang ở đâu?”
~o0o~
Thêm một tuần nữa lại trôi qua, Lam nhị công tử ngoài việc lo cho hai cha con thì chủ yếu là Vấn Linh. Bất chấp cả việc bàn tay đã nhuốm một màu đỏ thẫm, thật may đến lúc y gần ngã xuống tới nơi thì nhận được hồi âm của Nguỵ Anh.
‘Nguỵ Anh…. ngươi đang ở đâu?’
‘Lam Trạm~ ta đang ở nhà ta…. đợi chút… để ta thử đã’
‘Ừ!’
Trong phút chốc cả thân y ngã xuống nằm bên cạnh Nguỵ Anh. Khi y mở mắt ra một lần nữa, y thấy mình ở một không gian xa lạ.
Nguỵ Anh: “Lam Trạm~”
Trái tim y như mềm nhũng khi nghe âm thanh nũng nịu pha lẫn đáng yêu kia.
Bước chân y tiến thêm một bước, mãnh liệt ôm người kia vào lòng để xác thực rằng y không mơ. Người y thương và cần nhất xác thực là đứng trước mặt y. Người y thoáng run rẩy, úp mặt vào mái tóc kia ngửi lấy mùi hương có chút hơi lạ kia.
“Ta đây! Ngươi….đã ngủ rất lâu”
Dường như sợ người kia thở khó khăn, y đành nới lỏng vòng tay một chút. Nghe tiếng thở nhẹ của đối phương, cảm nhận người kia vòng tay ra sau lưng mình vùi mặt vào hõm cổ mình cơ thể y có chút cứng đờ.
“Ngoan nào! Không phải hiện tại ta đã trước mặt ngươi sao tiểu Lam Trạm…”
Y không vui hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo sang nhìn vị kia đang ngồi từ tốn ăn mì.
“???”
Haizz, miễn là đã tìm thấy người là được rồi – Lam Vong Cơ nghĩ.
“Nga~ Lam Trạm~ ngươi của kiếp sau kìa chào hỏi người ta tí đi” Di Lăng Lão Tổ cười hì hì, đẩy Hàm Quang Quân đến trước mặt cậu bạn nhỏ ăn mì kia.
Hàm Quang Quân “….”
Y rũ mắt nhìn người giống hệt mình, đúng là giống y chỉ khác mái tóc và y phục thôi.
“Ta đi gọi A Tiện chút…. tên kia chắc hào hứng lắm đây”
“Khỏi! Đã dậy rồi! Hừ…. Lam Vong Cơ em giỏi lắm…. hại anh liệt giường rồi xuống đây ăn mì?” Giọng Nguỵ Vô Tiện mang chút hờn dỗi, ôm Lam Vong Cơ của mình vào lòng.
Y ngước cổ lên nhìn nhìn người có dung mạo y hệt Nguỵ Anh của y. Y khẽ mím môi lôi Nguỵ Anh của mình ra sau lưng.
Di Lăng Lão Tổ “….”
Ở bên kia Nguỵ Vô Tiện, chớp mắt nhìn Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ đem cậu bạn nhỏ bảo hộ.
“Lam Trạm, thả ra nào! Sẽ không sao đâu, đó là ta… khụ…. ta kiếp sau”
“Là thật?” Y thả lỏng lực tay, muốn xác định lần nữa.
“Ừ!” Hắn vỗ nhẹ mu bàn tay Lam Trạm, gật đầu một cái.
Y thấp giọng ừ một tiếng, đứng sau lưng Nguỵ Anh mà nhìn hai vị kia.
“Rồi cái tên họ Nguỵ kia… đứng xem drama cái gì? Tô mì trương hết rồi kìa ăn hộ cậu bạn nhỏ đi”
Người kia đáp “Ừm…. mì ngon… hợp với khẩu vị tiểu Vong Cơ. Đúng là hơi nhẹ đô so với bọn mình, ủa ngươi ăn rồi?”
“Ăn rồi! Lam Trạm ăn không? Ta nấu thêm một nồi, chúng ta ăn chung”
Y gật đầu.
“Chết tiệt Nguỵ Vô Tiện, ngươi lén ta ăn một mình?”
Nghe người kia mắng đạo lữ mình, y không nhịn được mà cấm ngôn đối phương một cái. Kế đó là mặt không cảm xúc nhìn người y hệt mình giải cấm ngôn cho hắn.
Hai vị họ Lam trừng mắt nhìn nhau.
Hắn thở dài “Lam Trạm~ tha đi… cùng lắm ta nấu thêm một phần thôi. Ngươi ghen cái gì chứ? Không phải chúng ta đã có con rồi sao?”
Hàm Quang Quân rũ mắt thu liễm lại, không cấm ngôn người kia nữa. Im lặng tới phụ giúp Nguỵ Anh nấu nướng.
“Thôi khỏi, ta ăn chung với cậu bạn nhỏ của ta là được. Ngươi nấu tận hai gói, tiểu Vong Cơ ăn không hết, em ghen cái gì cơ chứ? Anh đã là của em thì vẫn chỉ là của em. Không cần ghen bừa đâu nhóc con”
Y nhìn hắn đeo cái gì lạ thường trước eo, hình một con heo hường. Xoắn nhẹ tay áo mà phối hợp cùng đạo lữ.
“Lam Trạm~ ta rời đi bao lâu rồi? Rõ là ta đi chưa tới nửa ngày mà. Nguỵ Anh à lên tiếng giùm ta cái coi”
Người kia trả lời “Thời gian hai bên khác nhau, làm sao mà giống được? Đúng là ngươi có thai xong, ta thật muốn ngáo theo ngươi luôn”
“….”
Lần thứ ba đặt tô mì lên bàn, thú thật hắn có chút hơi ngấy rồi.
“Ăn thử đi phu quân, ăn không hết thì thôi. Chứ ta ăn hết nổi rồi”
Hàm Quang Quân gật đầu, từ tốn ăn vành tai y ửng hồng lên một tí “Ngon!”
Hai vị họ Lam ngồi đối diện từ tốn ăn mì, hai vị họ Nguỵ làm trò con bò, hai vị họ Nguỵ tự selfie, bốn người chung một tấm hình.
Không hẹn mà hai vị họ Lam đồng thanh “Nguỵ Anh! Đừng nháo!”
Họ nhìn nhau khẽ gật đầu, khoé môi cong nhẹ một chút. Chỉ cần nhìn nhau, thừa sức hiểu ý của đối phương đối với người kia thế nào.
Bên ngoài ồn ào bao nhiêu thì bên trong tĩnh lặng ăn mì bấy nhiêu, vành tai họ ửng đỏ nhìn nhau đồng loạt nhìn ra ngoài phòng khách nơi có hai đứa trẻ mẫu giáo.
Hai kẻ bên ngoài sau khi đại chiến bằng gối thì nằm thở dốc, rồi quay sang nhìn nhau cười cười.
Ngồi thêm một lúc thấy ngoài kia vô cùng yên tĩnh, hai người đi dọn dẹp xong nhìn hai vị nào đó đùa giỡn mệt nghỉ nằm cạnh nhau ngủ vô cùng đáng yêu.
“Chụp vài tấm?”
Y đáp “Ừ!”
Hai người họ nhìn chung một cái màn hình điện thoại, khoé môi không tự chủ mà nhếch lên.
“Bảo trọng! Hắn rất nghịch!”
“Bọn ta sẽ chiếu cố hắn, đừng lo!”
Y gật đầu “Được”
Hai lão công bế hai lão bà về phòng, đóng cửa lại ngủ một giấc.
Sáng hôm sau y thức dậy đã cùng Nguỵ Anh trở về Phục Ma Động. Mà Nguỵ Anh thì cọ cọ vào ngực y khiến y hít một ngụm khí lạnh.
“Lão công~…. ta nhớ ngươi…. nằm yên cho ta ôm một tí”
Lam Vong Cơ “….”
_3112_