FANBOY CỦA HÀM QUANG QUÂN - Chương 39
“Nguỵ Vô Tiện…. ngươi làm cái quái gì ở đây?”
Nam nhân vận tử y đi cùng với nam nhân vận lam y cau có lên tiếng. Người lên tiếng không ai khác chính là nam nhân vận tử y, trên tay y có đeo Tử Điện, bên hông y là bội kiếm Tam Độc.
Tên nam nhân giả dạng kia có chút run rẩy, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Vậy người trước mặt hắn thật sự là Di Lăng Lão Tổ?
“Giang Trừng? Trạch Vu Quân? Ta chỉ nhàm chán đi dạo thôi. Có chuyện gì sao?” Nguỵ Vô Tiện xoay người lại, ngạc nhiên nhìn họ.
“Hừ…. bộ có chuyện gì mới có thể gặp sao? Cút về Liên Hoa Ổ hay muốn ta dùng Tử Điện đập ngươi rồi mới về?” Giang tông chủ lườm kẻ giả danh sư huynh hắn một cái. Khiến hắn run rẩy dọn đồ nhanh chóng chuồn khỏi chỗ đó.
“Ta nào dám? Đợi ta chút, đem đống đồ này về cho Ôn Tình một cái rồi ta về. Hai người về Liên Hoa Ổ trước đi”
Trạch Vu Quân lên tiếng: “Chi bằng chúng ta cùng nhau đến nơi kia rồi cùng nhau trở về?”
Nguỵ Vô Tiện gật đầu: “Cũng được! Nhà ta hơi nghèo nên hai người thông cảm”
Ba người trở về Loạn Táng Cương, Nguỵ Vô Tiện đưa đống hạt giống cho Ôn sư thúc.
“Ôn sư thúc, ngài chừa lại khoai tây với sen cho con nha! Hai cái đó con muốn tự làm”
Ôn sư thúc nhận lấy túi hạt giống, vỗ lên vai Nguỵ Vô Tiện nhắc nhở “Được rồi! Nguỵ công tử nhớ đừng quá sức coi chừng ảnh hưởng đến cục kim cương trong bụng. Ta không chịu trách nhiệm nổi đâu”
“Dạ… con biết mà! Mọi người chăm con kĩ như vậy cho dù con chưa kịp làm gì đã bị cản hết rồi” Hắn giơ tay gãi gãi đầu, gương mặt đỏ lên một chút.
“Thế cái tên nào một nháo hai thắt cổ đòi đến Loạn Táng Cương hử? Chắc ta quen ha….” Giang Trừng liếc Nguỵ Vô Sỉ một cái, hừ lạnh một tiếng.
“Được rồi… ta dẫn hai người đi dạo một chút rồi về. Ôn sư thúc, con đi trước nha!”
Ôn sư thúc hành lễ với bọn họ nói: “Mọi người đi vui vẻ, cẩn thận!”
Lam Hi Thần và Giang Vãn Ngâm hành lễ lại theo Nguỵ Vô Tiện đi tham quan, mọi người thấy họ liền hành lễ. Đi giữa chừng, gặp Ôn Uyển lon ton chạy lại ôm chân Lam Hi Thần gọi hai tiếng “Cha!”
Nguỵ Vô Sỉ bả vai run run, âm thầm lén nhìn Giang sư muội một chút, vội vàng bế A Uyển lên.
Giang tông chủ khoé môi giật giật, sắc mặt đen lại lườm Trạch Vu Quân sắc mặt trắng bệch hoang mang nhìn hắn.
“A Uyển…. đó không phải ba Trạm của con, con nhận nhầm người rồi” Nguỵ Vô Tiện lên tiếng giải thích, đem A Uyển giơ tay đòi nhào sang bên kia ôm người giống Hàm Quang Quân.
“A…. con tưởng….. vậy ba Trạm con đâu rồi? Người không cần con nữa sao?” A Uyển nheo mắt xác định lại, biết đối phương không phải ba Lam Trạm liền ôm Nguỵ Vô Tiện khóc lớn.
Ôn Tình nghe tiếng khóc của A Uyển từ đằng xa tiến lại quát “Nguỵ Vô Tiện ngươi lại chọc thằng bé cái gì rồi?”
Nguỵ Vô Tiện bị oan, khóc không ra nước mắt nhìn A Uyển dùng nước mắt nước mũi dây dây ra y phục mình.
“Ta nào có, ta chưa làm cái gì hết á! Ta bị oan!”
“Phụt!”
Đôi kia chợt phì cười một cái, hành lễ với Ôn Tình gọi hai chữ Ôn cô nương.
“Giang tông chủ, Trạch Vu Quân…. hèn gì” Ôn Tình nháy mắt liền nhìn ra được vấn đề, quay sang Nguỵ Vô Sỉ chẹp miệng, hừ một tiếng, đắc ý nói “Cũng vừa ngươi lắm Nguỵ Vô Tiện, ngươi tự đi mà dỗ”
Hắn thở dài nhìn sang A Uyển, rồi nhìn sang đôi phu phu kia “A Uyển muốn theo ta đi chơi không?”
A Uyển nghe từ đi chơi mắt sáng rỡ thút thích lặp lại hai chữ “Đi chơi?”
“Ừ…. con đi không? Nếu may mắn có thể gặp được ba con đấy” Nguỵ Vô Tiện phì cười cọ cọ mũi A Uyển, lấy khăn giấy trong người ra mà lau nước mũi cho thằng bé.
A Uyển ngoan ngoãn đáp “Dạ vâng!”
Thế là ba người lớn một bé con đi đến Liên Hoa Ổ chơi. A Uyển vừa háo hức vừa sợ hãi, núp sau lưng Nguỵ Vô Tiện.
Bước vào trong có Kim Tử Hiên, Kim Quang Dao, Nhiếp Hoài Tang, Giang Yếm Ly, toàn bộ Giang gia và Lam Trạm,… trong đó khiến hắn ngạc nhiên. Chốt lại là những người thân cận với hắn.
Sao nay đông đủ vậy?
“Hôm nay…. dịp gì vậy?” Nguỵ Vô Tiện hơi rén mà nhìn mọi người, thả A Uyển xuống nhìn thằng bé lon ton chạy về phía Hàm Quang Quân.
“A Tiện…. lại mừng sinh thần đệ nào. Thiệt tình…. sinh thần của đệ mà đệ cũng không nhớ sao?” Giang Yếm Ly lắc đầu cười trừ thầm trách điều này, sao hai sư đệ đều có trí nhớ kém thế này?
“A…. vì thế hai người đi tìm ta?” Nguỵ Vô Tiện quay sang hỏi Giang sư muội và Trạch Vu Quân.
“Chứ khi không ta rảnh ta đi tìm ngươi chắc? Hừ… chần chứ cái gì? Tự vô hay muốn bị xách cổ vô” Giang Trừng dở khóc dở cười mà quát hắn một cái, đẩy hắn bước vào trong nhà.
“Nguỵ huynh/ Nguỵ Vô Tiện sinh thần vui vẻ nha!” Mọi người đồng thanh, khoé mắt hắn ửng hồng vội xoay mặt sang chỗ khác.
Đã bao lâu rồi mới có người nhớ sinh nhật hắn chứ?
“Sinh thần ai lại khóc chứ? Cái lão hâm này? Cười lên cho Dê coi xem nào” Tiết Dương bước lên đập vai Nguỵ Vô Tiện một cái.
“Ai khóc chứ không phải ta” Hắn mạnh miệng, tiếc là nước mắt lại rơi nhiều hơn.
Mọi ánh mắt chuyển sang cầu cứu Hàm Quang Quân, y tiến tới ôm Nguỵ Anh vào lòng.
“Ngoan…. không khóc!”
“Ta…hức….không có….hức….khóc…hức….bụi….là bụi bay vào mắt” hắn ngượng ngùng chôn mặt vào trong người của Lam nhị ca ca không dám chui ra ngoài vì quá ngại.
Một đám người lén nhịn cười, nếu không sẽ bị Hàm Quang Quân trừng mắt nhìn bọn họ.
Không dám nghĩ tới Tị Trần một lần này chạm vào người Nguỵ Vô Tiện khiến hắn cảm giác như có điện giật cả người, hắn mím môi hít vào hơi nặng nề.
Trong đầu hắn xuất hiện thêm một loạt hình ảnh mơ hồ, Nguỵ Vô Tiện hoảng sợ đẩy Lam Trạm ra.
“Giang Trừng…. hôm nay ngày mấy?”
“Ngươi ngốc à, nay là 31/10 Nguỵ Vô Tiện ngươi có thật là đang ổn không?” Giang Trừng nhận ra hắn khác thường, thắc mắc quay sang mọi người.
Nguỵ Vô Tiện đưa tay sau gáy gãi gãi đầu một chút áy náy nói “Không sao! Tự dưng có chút hơi mệt. Mọi người cứ bình thường đi, đừng để ý tới ta là được”
Sắc mặt mọi người thoáng chốc thay đổi, đặc biệt là Lam nhị công tử…. y có chút…. gượng gạo, không được tự nhiên.
Trong buổi tối hôm đó, Nguỵ Vô Tiện ăn không được nhiều cho lắm. Ăn được vài đũa, cơ thể trở nên khó chịu miễn cưỡng ngồi chơi với A Uyển.
“Baba người không khoẻ sao? Để A Uyển hôn hôn cho người khoẻ lại nha”
Hắn phì cười sờ sờ mái tóc của A Uyển, ôn nhu nói “Không có, baba vẫn khoẻ. Là em bé trong bụng hơi quậy chút thôi”
A Uyển hôn nhẹ lên môi Nguỵ Vô Tiện khiến hắn mặt đỏ hết cả lên, sau đó sờ sờ bụng hắn nói “Em bé hư hư làm baba đau, A Uyển đánh mông em bây giờ”
Nguyên một bàn bị cảnh đáng yêu này mà phá lên cười, Kim Tử Hiên lên tiếng “Uyển nhi sao con lại hôn lên môi baba?”
A Uyển ngây thơ đáp “Mỗi lần con thấy baba làm nũng với cha đều như thế. Cha hôn lên xong là baba khoẻ lại vui đùa như mọi ngày a~”
Nguỵ Vô Tiện bối rối, đưa tay ra sau hông Lam Nhị ca ca mà nhéo một cái, làm vành tai y đỏ lại càng thêm đỏ.
Lam Nhị ca ca “….”
Thế là mọi người càng cười lớn hơn nữa, A Uyển không hiểu gì ngây ngốc vừa cười vừa vỗ tay sau đó lén đẩy mặt cha và baba gần lại để cho họ môi chạm môi.
“Baba đã khoẻ chưa ạ?”
Trời má…. sao con cũng dần hắc hoá luôn vậy Uyển nhi? Kiểu này sao ai chơi lại con?
Ngu phu nhân lên tiếng giải vây “Uyển nhi qua chơi với ta nào, con ngồi như vậy tê chân ba con đấy”
A Uyển dạ một tiếng, nhảy xuống khỏi người baba mà chạy lon ton đến bên cạnh Ngu phu nhân mà chơi cùng mọi người.
Kim Tử Hiên lo hai vị nào đó chưa đủ ngại tiếp tục thêm dầu vào lửa “Có nghe Ôn Tình mắng vốn là cách đây không lâu là có vị nào đó và vị nào đó chơi lớn ở một nơi không thể nói. Tội cho Ôn Ninh…. đi ngủ mà cũng không yên. A Ly à…. chúng ta nhanh kết bái thành phu thê rồi sinh một đứa đi”
Nguỵ Vô Tiện lườm Kim con công mắng ” Kim con công ngươi rốt cuộc có còn muốn lấy sư tỷ ta không? Để ta còn chuẩn bị quà? Mẹ nó…. ngưng đối đầu với ta một ngày ngươi chịu không nổi à?”
“A Tiện…. y nói không phải sao? Đệ đừng làm khó Tử Hiên nhà ta nữa” Giang Yếm Ly đẩy canh sườn hầm củ sen trước mặt Nguỵ Vô Tiện.
Ơ….
Chơi vậy cũng được hả?
“Lam Trạm~ ngươi xem bọn họ bắt nạt nam nhân yếu đuối là ta kìa” Nguỵ Vô Tiện ấm ức nghiêng đầu để tựa sang vai Lam Vong Cơ mà làm nũng.
Y chậm rãi ngước lên nhìn Giang Yếm Ly cất giọng hai tiếng “Sư tỷ!”
Thành công khiến Giang Yếm Ly vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Kim Tử Hiên nói gì đó làm hắn xụ mặt, ngược lại Nguỵ Vô Tiện vui vẻ trở lại hôn nhẹ lên mặt Lam Vong Cơ coi như lời cảm ơn.
Y lên tiếng “Nguỵ Anh! Há miệng!”
Nguỵ Vô Tiện: “Aaaaa~”
Giây sau đó hắn được y đút cho một muỗng có cơm lẫn rau củ xào. Hắn ngây ngốc nhai một chút, cảm thấy vị quen thuộc mới híp mắt lại ăn uống như thường.
Mọi người bị ăn cơm chó riết quen nên không buồn nói “….”
Nhiếp Hoài Tang: “Nhìn Nguỵ huynh thế này ta cũng muốn có đạo lữ quá”
Kim Quang Dao cười nhẹ với hắn: “Để xem đại ca có đồng ý không cái đã”
Nhiếp Minh Quyết: “Đệ có chắc là đệ muốn có người quản?”
Nhiếp Hoài Tang đảo mắt giả chết, hơi ghen tị nhìn đôi phu phu Vong Tiện.
“Ta đang rầu… vì Kim tông chủ lẫn Kim Tử Huân suốt ngày cứ đánh chủ ý lên Nguỵ công tử. Mà ta, Tử Hiên và Yếm Ly lại không thể làm gì được! Thành thật xin lỗi!”
Nguỵ Vô Tiện thở dài nói “Kệ đi! Ta lười quản, mà mọi người đến đây đông đủ vậy không bị nghi ngờ sao?”
“Nghe đồn Âm giới nói hôm nay là cái ngày gì mà….lễ hội hoá trang thì phải, chi bằng chúng ta qua đó chơi đi” Nhiếp Hoài Tang phe phẩy chiếc phiến trong tay nói.
“Ngươi nhất rồi, không lo luyện võ công chỉ lo hóng bát quái là giỏi” Nguỵ Vô Tiện gắp vào chén Lam Vong Cơ miếng bông cải nói.
“Nguỵ huynh à….”
“Ta có ý này…. chi bằng chúng ta dạo phố có điều…. ai là một cặp thì thử đổi y phục cho nhau xem. Còn ai chưa có thì rút thăm coi như thử nghiệm. Sao chơi không?”
Cẩu độc thân không thích điều này “….”
Giang Vãn Ngâm thấy ý kiến này không tồi, nhìn sang Trạch Vu Quân một cái “Tức là ta với ngươi phải mặc y phục Lam thị? Kim Tử Hiên mặc y phục của sư tỷ?”
“Ừ… dám chơi lớn không? Đêm nay sẽ rất vui đó”
Một đám lục đục đi thay y phục, kết quả vừa bước ra một cái đều nhìn nhau mà cười.
Điển hình như Hàm Quang Quân thường ngày vận bạch y hôm nay lại vận hắc y, tóc được cột bởi sợi dây màu đỏ thật mê người. Kế đó là Di Lăng Lão Tổ thường ngày vận hắc y nay chuyển sang lam y, trán được đeo mạt ngạch. Đúng là có chút khác lạ so với ngày thường.
Tiếp đó là cặp Tam Độc Thánh Thủ và Trạch Vu Quân bước ra, Trạch Vu Quân đêm nay vận tử y đúng là có chút…. khiến người khác ngây ngốc điển hình như Giang Trừng.
Đôi Tiết Hiểu thì không có gì lạ, vì thường ngày họ vẫn mặc y phục của nhau nên không có gì là lạ.
Khiến người ta hứng thú nhất là cặp Hiên Ly và cặp Tình Tang. Nhìn hai vị nam nhân nay được trang điểm và mặc váy khiến tất cả mọi người không nhịn được mà cười lớn.
Nguỵ Vô Tiện vất vả dựa vào ngực Lam Vong Cơ mà cười đến đau bụng, hắn ho hai tiếng sau đó tăng độ khó cho game.
“Nếu mà đổi y phục thì quá dễ rồi, bây giờ nâng cấp thêm một chút chính là….”
Hệ thống cảm thấy chủ nhân hắn đúng là nghịch như chưa bao giờ được nghịch [….]
_1412_